Thú Tu Thành Thần

Chương 1107: Ngoài dự kiến - Sừng dài khắp mọi nơi.




Nghĩ cái liềm làm, mang cái trái tim thu vào phong ấn hộp ngọc khác, cái hộp ngọc có dấu ấn của Trần Gia Phong thì Băng Thần tới khu vực của Nhị Phong chọn đại một cái phòng nào có vẻ sang trọng liền bỏ đi vào.

Cẩn thận hơn Băng Thần giả bộ như lỡ tay chạm vào phong ấn, sau đó lập tức để lại trạng thái bình thường.Người khác có thể không chú ý thế nhưng cao thủ Trần Gia Phong thì làm sao bỏ qua được.

Hắn lập tức gào lên:

"Đáng chết, mắc mưu rồi."

Biết trên người Tử Toàn không có bảo vật thì hắn giá trị đã không còn, không sợ ném chuột vỡ bình Trần Gia Phong lập tức trở nên táo bạo vô cùng.Nguyên khí hỏa thuộc tính ngưng tụ.

Thánh Hỏa Thần Quyền

Một quyền ấn khổng lồ nhánh chóng bao trùm lấy cái xác của Tử Toàn, không đến một phần ngàn giây Tử Toàn lập tức hóa thành một đám bụi. Băng Thần từ cách xa chục dặm nhưng vẫn nhìn thấy quyền ấn khổng lồ kia, hắn khẽ mỉm cười sau đó lui khỏi khu vực nhị phòng.

Trong căn phòng một luồng khí tức bỗng dưng xuất hiện, Băng Thần lập tức hơi cảm thấy buồn cười. Trần Gia Huy lớ nga lớ ngớ từ Thiên Đạo đi ra không hề biết gì cả, lần này hắn nhất định ăn đủ.

Băng Thần rời đi không chút do dự, Trần Gia Phong thì chớp mắt liền có mặt trước cửa phòng của Trần Gia Duy.

"Ầm"

Vốn lễ nghĩa đứng đầu Trần Gia Phong lại hầm hầm hổ hổ đạp nát tấm cửa đi vào trong, lúc vào thì gặp ngay cảnh Trần Gia Duy đang mở ra chiếc hộp ngắm ngía. Trần Gia Phong tức giận gầm gừ:

"Ngươi muốn chết sao tiểu tạp chủng."

Trần Gia Duy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng môn bị người đạp vỡ, lại bị chửi bới như thế thì làm sao không tức. Huống gì trong Thiên Đạo gặp khó khăn khiến hắn ta tức muốn điên rồi, lúc này hai ngươi nóng giận gặp nhau liền tóe lửa.

Như quả pháo hoa bị châm lửa Trần Gia Duy tức giận:

"Ngươi là trưởng bối nhưng không có nghĩa ngươi được nói chuyện thiếu suy nghĩ như thế, có chuyện gì tìm ta thì nói không thì thứ cho tiểu chất không tiễn."

Trần Gia Phong tức giận tột cùng, một chưởng liền không chút do dự vỗ tới, cả khu nhà của Nhị Phòng dường như bốc lên không trung vậy. Mảnh vỡ còn văng tới cách ngoài xa cả vài dặm Băng Thần, vừa mới thấy thế Băng Thần liền ngạc nhiên.

Ban đầu nghĩ Trần Gia Phong làm gì cũng sẽ có chừng mực nhưng không nghĩ đối phương lại mãnh liệt như thế. Điều này chứng tỏ trong mối quan hệ giữa Nhị Phòng và Tam Phòng còn có khúc mắc mà người người ngoài không nghĩ tới.

Băng Thần đi về đến phòng của mình lập tức đi vào trong Thiên Đạo mở tin nhắn lên rồi nhắn cho Trần Gia Linh:

"Tròng nhà ngươi đang có đánh nhau to kia, đi ra ngoài xem có chuyện gì đi."

Trần Gia Linh hốt hoảng nói:

"Ngươi đi sang phòng của đệ đệ ta bảo vệ nó giúp ta, cầu xin ngươi."

Băng Thần gật đầu khẽ giọng:

"Ta biết rồi, ngươi mau đi ra ngoài xem có chuyện gì, ngày đầu tiên công tác của ta có vẻ không yên ả. Thậm chí ta còn chưa chính thức công tác nữa, chút nữa nếu tình hình không ổn ta liền mang em ngươi chuồn ra ngoài trước."

Trần Gia Linh vội vàng:

"Thế thì quá tốt rồi, bây giờ không tiện nói chuyện, ta phải ra bên ngoài đây."

Trần Gia Linh thoát ra khỏi Thiên Đạo trò chơi lập tức thấy một luồng sóng nguyên khí ập tới, hít một hơi thất sâu nàng phi hành bay lên không trung. Rất nhanh chóng nàng tìm được khí tức của cha mình, dùng hết tốc lực phi hành tới thì thấy cha nàng, Trần Gia Hùng nhị thúc và Trần Gia Phong tam thúc đang lơ lửng trên trời, phía sau lưng có vô số cao thủ đang canh chừng lẫn nhau.

Trần Gia Long lên tiếng:

"Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao huynh đệ trong nhà lại đánh đến ngươi sống ta chết như thế."

Trần Gia Hùng ôm lấy con trai Trần Gia Duy lạnh giọng:

"Trần Gia Phong ngươi lại dám tàn hại người trong tộc."

Được Trần Gia Hùng ôm ở trong lòng nhưng Trần Gia Duy vẫn có chút run rẩy, miệng thì không ngừng trào ra bọt máu. Điều này cho thấy hắn ta chắc chắn đang bị thương vô cùng nặng, có thể nói còn giữ được cái mạng là tốt lắm rồi.

Thực ra khi nãy nếu không phải Trần Gia Hùng ở gần thì Trần Gia Duy đích thực đã quy thiên rồi, có điều va chạm quá mạnh khiến cho dù dư chấn thôi cũng đủ khiến cho Trân Gia Duy mất nửa cái mạng.

Trên người hắn ta không chỉ lục phủ ngũ tạng tổn thương, khắp người xương gần như gãy hết, thậm chí thần thức cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Với tình trạng này dù cho có hồi phục hoàn toàn thì khi tu luyện cũng không thể nào được như xưa nữa.

Lúc này Trần Gia Phong đã hoàn toàn điên nên không chút kiêng nể:

"Thế lúc trước nếu ngươi không cho tiểu thiếp của mình dụ dỗ rồi hạ độc Lâm nhi thì Tam phòng ta đâu đến mức này."

Mọi người đều ngẩn ra, không nghĩ đến chuyện năm xưa lại còn có khúc mắc như thế, không nghĩ tới Trần Gia Hùng lại chịu hi sinh đến mức này.

Trần Gia Hùng cảm nhận được ánh mắt của mọi người liền khó chịu vô cùng, hắn tức giận hô:

"Trần Gia Phong người đang nói chuyện hoang đường gì thế?"

Trần Gia Phong cười gằn:

"Ngươi không cảm thấy cái tiểu nhi tử của ngươi lớn lên càng lúc càng giống Gia Lâm y như đúc hay sao? "

Trần Gia Hùng ngẩn người hình như có chút đúng nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn chịu nhục:

"Nói năng hàm hồ không bằng chứng."

Trần Gia Phong dám nói ra chuyện kia liền không còn sợ mất mặt nữa, hắn cười gằn nói:

"Nàng ta hiện tại rời Trần gia về thăm nhà mẹ đẻ chắc cũng được bốn tháng rồi nhỉ, ngươi thì còn non lắm Gia Hùng. Thực ra nàng ta sau khi hạ động Gia Lâm để giữ mệnh nhưng vẫn qua lại với Gia Lâm, hiện tại trong bụng nàng có cái bầu ba tháng của cháu ta thì làm sao giám ở lại đây. Uổng cho ngươi lắm mưu nhiều kế, sừng dài đến mặt trăng rồi còn không biết."

Trần Gia Hùng nét mặt âm trầm như nước:

"Ngươi, ngươi......"

Hắn tức giận đến mức không thể nói lên thành lời, Trần Gia Phong chưa có ý định dừng lại lập tức gằn giọng:

"Nàng ta để đền bù cho Gia Lâm nên mỗi lần tụ họp nghỉ dưỡng của mấy cái phu nhân của người nàng liền để bọn họ uống mê dược. Gia Lâm chơi đến chán rồi bỏ đi, ngươi kiểm tra xem trong mấy cái tiểu nhi tử có ai là con của Gia Lâm không, cháu của ta thì ta tự nuôi."

Trần Gia Hùng lập tức trong đầu cảm thấy "ong.....ong" khoảng chục năm đổ lại đây tuy hắn rất ít khi chạm vào nữ nhân của mình nhưng mỗi người bọn họ như kiểu ngủ một giấc liền trúng đích. Cũng vì thế chục năm nay hắn ta có thêm 6 cái tiểu nhi tử.

Nhìn vẻ mặt như ăn cức của Trần Gia Hùng thì Trần Gia Phong liên cười không ngậm được miệng, khoái cảm trả thù làm hắn ta cả người thư sướng. Có người sướng thì tất nhiên có người khổ, thế nhưng người khổ nhất không phải kẻ phát hiện mình bị cắm sừng Trần Gia Hùng.

Cả người Trần Gia Hùng hiện tại chẳng khác gì cái máy rung cả, điều này khiến cho cả ngươi xương cốt đều gãy vỡ như Trần Gia Duy đau chết đi sống lại.Hộ vệ ở bên cạnh nhìn cảnh này chỉ biết cắn tay chứ không dám nhắc nhở, Trần Gia Hùng đang nói như thế này rất có thể một vỗ chết họ.

Không ai dám mang tính mạng mình ra để đánh cược cả, trong lòng họ chỉ có thể mặc niệm:

"Thiếu gia cố chịu đựng."

Trần Gia Duy hiện tại đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê nếu không nhất định sẽ mạnh mẽ khiển trách đám bạch nhãn lang này một lần. Hắn đâu hề bạc đãi họ tại sao lại có thể đối xử với hắn ta như thế, không nhắc thẳng thì cũng phải xin được mang hắn chứ sao cứ để như vậy được.

Hai bên đấu khẩu cực gắt, thế nhưng Trần Gia Phong một mực có lợi hơn, Trần Gia Hùng vẻ hết sức kiềm chế thế nhưng vẫn có chút không chịu nổi.