Thú Tu Thành Thần

Chương 1043: Hoàng Gia Tiệc Tối




Nàng mở ra bảng chiêu thức cho Băng Thần xem rồi chuyển Quỷ Vương Hỏa Bạo sang cấp 9.

Quỷ Vương Hỏa Bạo (Cấp 9)

Đẳng cấp: Viễn cổ

Lam: 30%

Hồi chiêu: 2 phút

Miêu tả: Kích hoạt sẽ cho toàn bộ đồng đội đi vào trạng thái Quỷ Vương trong 10 phút kích hoạt chiêu thức người chơi và đồng đội sẽ tự tiêu hao 20%, sinh lực giảm 1% sát thương tăng 0,9 %. Sát thương gây ra trong quá trình hóa Quỷ Vương (10%) sẽ được chuyển thành hồi phục sinh lực cho toàn đội.Có thể thăng cấp 10 lần mỗi lần tiêu hao 100 triệu kim tệ.

Tàn Bạo: Máu giảm 1% tăng bạo kích 0, 3% cho bản thân và đồng đội ( Kích hoạt cần 1 tỷ kim tệ,, nếu kích hoạt sẽ nhận được đặc quyền gia tăng 15% chỉ số chí mạng cơ bản vĩnh cửu cho một người ngoại trừ bản thân.)

Miễn nhiễm: Trong trạng thái Quỷ Vương tấn công sẽ miễn nhiễm tất cả các loại sát thương trực tiếp, gián tiếp, phản sát thương.......

Xem xét sau đó Băng Thần trầm mặc, có thể hiểu quả tức thì nhưng vấn đề là hắn ta đào đâu ra 900 triệu để nàng ta nâng cấp mới là vấn đề. Mấy người khác xem xét xong thì cũng trầm mặc, Băng Thần khẽ thở dài nói:

"Thôi được rồi mọi người đi nghỉ trước, chuyện kim tệ nâng cấp cho Tử Lam ngày mai tính."

Trong lúc này Đông Phương Hữu Tình cũng liên lạc với Đông Phương Chính Nam để thông báo tình hình. Đông Phương Chính Nam cũng cho nàng ta biết ý định của mình, nàng thấy thế đành chờ đợi mọi người giải tán hết thì mới tới gần chỗ Băng Thần.

Băng Thần thấy nàng tới gần liền hỏi:

"Sao muội không đăng xuất tranh thủ đi nghỉ đi?"

Đông Phương Hữu Tình nhẹ giọng cười nói:

"Ta có cách giúp huynh kiếm thật nhiều tiền một cách nhanh chóng."

Băng Thần ngạc nhiên sau đó lại vui mừng vô cùng:

"Muội có cách gì?"

Đông Phương Hữu Tình ngồi xuống cạnh hắn ta khẽ giọng cười nói:

"Đại ca ta rất mong muốn vượt qua được phó bản Bát Xà Phân Thân, hắn ta tính dùng tiền để mới huynh giúp đỡ. Theo ta thấy khi mọi người đã đủ mảnh Vệ Hồn rồi thì chúng ta giúp người khác cũng không tệ, ta sẽ bảo đại ca dọn dẹp một cổng phó bản để chúng ta có thể giúp họ."

Băng Thần rất đồng ý với nàng, mọi thứ đều không ra nguy hiểm gì, mười người bọn họ có đủ Vệ Hồn rồi thì ngoài việc leo tầng kiếm mảnh có chỉ số tốt hơn thì chẳng có mục đích gì cả. Hắn khẽ giọng hỏi:

"Thế chúng ta sẽ được khoảng bao nhiêu tiền?"

Đông Phương Hữu Tình khẽ giọng nói:

"Ca ca của ta muốn chiếm chút tiện nghi thế nhưng ta biết được họ trù tới hơn một tỷ, đã thế còn có người muốn giao dịch tiêng với huynh nữa. Mấy người trưởng lão đều rất có tiền thế nên ta nghĩ huynh sẽ kiếm thêm được vài trăm triệu là ít, như thế chúng ta sẽ đủ để nâng cấp cho Tử Lam còn dư ra một chút nữa."

Băng Thần hơi bất ngờ nhìn nàng hỏi:

"Ta còn tưởng muội sẽ giúp đại ca muội chiếm tiện nghi ta cơ đấy."

Đông Phương Hữu Tình mặt đỏ thấu nhìn hắn ấp a ấp úng:

"Ta.......ta...."

Nhìn nàng thế này thì Băng Thần sao không biết nàng thích mình, thế nhưng cũng không thể vội vàng chấp nhận. Hắn nắm tay nàng khẽ giọng nói:

" Cám ơn muội."

Ba chữ nhẹ nhàng nhưng hắn thật sự rất chân thành, khi vừa vào Đế Vương Tinh nàng cũng sẵn sàng bỏ hết thân gia để cho hắn và Hắc Dạ có quyền cư trú. Hiện tại nàng còn giúp mình moi tiền của ca ca nàng, tình cảm đơn thuần của nàng rất đang để hắn ta trân trọng.

Nàng ánh mắt sáng như sao nhìn hắn, Băng Thần nhẹ giọng nói ra:

"Tình cảm của muội ta nhìn ra được, thế nhưng chúng ta gặp nhau thời gian quá ngắn, ta sợ có một ngày muội hối hận.Thực sự nếu là trước kia ta sẽ rất tự tin, thế nhưng tình thế hiện tại rất khác, có những người ưu tú không thua gì ta, một ngày muội gặp họ nhất định có thể xao động."

Đông Phương Hữu Tình khẽ giọng ủy khuất nói:

"Huynh tính lấy lý do này để từ chối ta có phải không? "

Băng Thần mỉm cười nói:

"Có thể Hắc Dạ đã nói cho muội biết ta bác ai như thế nào, mỹ nhân như muội sao ta có thể chê, thế nhưng muội nghĩ quá ít. Tâm tính muội sắc xảo nhưng vô cùng thiện lương, với lại muội chính xác có khi còn không biết muội cần gì ở ta sẽ rất khó cho việc tìm ra liên kết giữa hai chúng ta."

Đông Phương Hữu Tình nhìn hắn ta vẻ mặt mê say, nhưng nàng cưỡng ép mình bình tĩnh lại để nghĩ ra lý do hợp lý. Hơi nghĩ một chút nàng đã tìm ra lý do:

"Thực ra ta sau này quả thực có thể gặp người ưu tú hơn huynh, thế nhưng chỉ bằng nhưng gì huynh nói nãy giờ cũng đủ khiến muội không hối hận. Huynh ích kỷ nhưng lại rất cao thượng, với lại huynh không phải thích thử thách sao, cố gắng đừng làm muội hối hận sẽ là thử thách của huynh."

Băng Thần cười thành tiếng:

"Ha ha... bao năm nay toàn ta đi dụ dỗ nữ nhân, không nghĩ đến có lúc bị cô nương nhà người ta ngồi thuyết phục ngược lại. Thôi được rồi chúng ta ra ước hẹn đi, đúng ngày này năm sau tại chỗ này nếu muội chưa tìm được người muội thích thì ta sẽ quỳ gối ở đây tỏ tính với muội trước mặt mọi người."

Đông Phương Hữu Tình vỗ bàn đứng lên vui vẻ nói:

"Được, một năm sau tất nhất định sẽ chờ huynh quỳ xuống tỏ tình."

Băng Thần sau nữa tiếng liền đi ra ngoài thực tại, kế hoạch moi tiền hắn đã thương thảo xong với nàng ta. Có được hứa hẹn của Băng Thần nàng nghĩ ra cách để moi ra đến tận hai tỷ kim tệ, quả nhiên nữ nhân thông minh khi yêu thật ngốc, thông minh như nàng thì chỉ khổ Đông Phương Chính Nam thôi.

Hạ Y thấy hắn ta ra ngoài thực tại thì vui vẻ vô cùng, nàng tung tăng chạy tới tíu tít:

"Mau làm đồ ăn, mau làm đồ ăn cho ta."

Băng Thần hơi chần chừ rồi hỏi:

"Ta làm đồ ăn cho ngươi rồi để trong tủ lạnh để ngươi ăn dần, ngươi tranh thủ cho ta đi qua Đế Vương Tinh một ngày."

Hạ Y hơi nheo mày suy nghĩ nhưng rất nhanh liền nói:

"Hiện tại có người chơi với ta rồi, ngươi làm đủ đồ ăn thì có thể đi đâu tùy thích."

Băng Thần thở phào nhẹ nhõm bởi hóa ra nàng ta cũng biết nói lý lẽ, hắn đi xuống bếp sau đó dùng hết toàn bộ nguyên liệu làm đồ ăn nhét đầy tủ lạnh. Đến cuối giờ chiều, khi bầu trời đã ngả về đêm thì hắn mới đi ra tìm Hạ Y, nàng cùng hai chị em Tử gia vẫn đang miệt mài cày phim.

"Ngươi đưa ta về Đế Vương Tinh đi." Hạ Y có chút không tình nguyện đứng lên, sau đó hai người đi cùng nhau vào trong Thiên Đạo.

Nàng vỗ người hắn ta một cái rồi nói:

"Đã được rồi, ngươi có thể tới Đế Vương Tinh rồi đó, ta đi về coi phim tiếp đây. "

Băng Thần lại nhìn lấy cô nàng này, đa sầu đa cảm Thượng Nhân cao thượng hiện tại trở thành một cái mê phim tình cảm. Đã thế ở càng lâu hóa ra Thượng Nhân cũng chẳng khác gì nhân loại bình thường là mấy, hễ lười được sẽ lười, rồi cũng thèm ăn ngon như ai, thậm chí không tiếc công nói xạo vì miếng ăn.

Xuất hiện tại căn phòng của Chiến Vũ Lan Anh, lúc này nàng ta đang sửa soạn đồ đạc, trên người chỉ mặc một bộ nội y mỏng tanh. Cả người toát ra vẻ quyến rũ khác hẳn với kiểu suốt ngày mặc áo giáp như mọi khi, thấy Băng Thần thì nàng ta chỉ hơi giật mình sau đó bình tĩnh sửa soạn cho xong.

Đợi xong xuôi nàng mới đi lại bàn ngồi đối diện hắn hỏi:

"Sao quay lại sớm thế?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta là phu quân của ngươi, mới thành thân nhưng ta xuất ngày đi ra ngoài thì kẻ khác sẽ lời ra tiếng vào. "

Chiến Vũ Lan Anh không nói gì cả, thực tế đúng là có người dùng chuyện này để nói thật, nàng khẽ giọng hỏi:

"Đêm nay ngươi rảnh không?"

Băng Thần gật đầu:

"Ta rảnh, ngươi cần ta giúp gì sao?"

Chiến Vũ Lan Anh gật đầu lấy ra bái thiếp đưa cho hắn, Băng Thần mở ra thì hóa ra là tiệc hội của Hoàng tộc. Hắn ta khép lại chỉ trên người đơn sơ quần áo hỏi:

"Ta mặc như thế này thì có cùng ngươi tham dự được không? Hay ta phải thay đổi trang phục."

Nàng nhìn Băng Thần sau đó thành thật:

"Ngươi quá đẹp rồi nên mặc đồ đó cũng chẳng sao."

Băng Thần khẽ cười nói:

"Phu nhân quá khen."

Hạ Tiểu Yến đẩy cửa đi vào, vừa thấy Băng Thần nàng liền muốn quay đầu bỏ chạy nhưng hắn ta đã lên tiếng:

"Tiểu Yến ngươi quay lại đây cho ta."

Nàng cười như khóc đi tới gần hắn khẽ giọng hỏi:

"Cô gia có gì phân phó."

Băng Thần cười híp mắt:

"Đại trưởng lão nói sẽ tự mình sang gặp cha ngươi, kết quả thế nào rồi?"

Hạ Tiểu Yến cứng họng bối rối không biết phải làm sao, Băng Thần liếm môi nói:

"Hắn đồng ý rồi phải không?"

Chiến Vũ Lan Anh liếc hắn nói:

"Ngươi muốn ăn thịt nàng cũng được nhưng bây giờ nhanh chóng đi dự tiệc cùng ta."

Băng Thần cười trêu:

"Tiểu Yến tắm rửa sạch sẽ tối về cô gia sẽ mần thịt ngươi."

Nàng nghe thấy thế đứng đơ như cây gỗ cho dù hai người kia đã không biết đi từ bao giờ.