Thứ Tử Quy Lai

Chương 97




Đọc các chương trước ở Duy Ngã blog ;;^;;))

______________

Hàn Thao thống lĩnh cấm vệ quân Hoa Kinh cũng từng là một viên mãnh tướng của Ninh Như Hải, trời sinh cao lớn, tràn đầy khí lực, thời điểm mười lăm mười sáu tuổi từ một tân binh bình thường được Ninh Như Hải chọn trở thành thân binh, sau này lại nhiều lần lập chiến công. Người này làm người ngay thẳng, vẫn luôn đem Ninh Như Hải coi là ân sư, bởi vậy sau này trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, có một tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thời điểm được các tiểu thư thế gia ưu ái, Nghiêm thị lại sai người tới của làm mai mối, để cưới Ninh Nhụy Nhi đích trưởng nữ của Ninh Như Hải làm chính thê, từ khi hai người thành hôn tới nay, mặc dù Ninh Nhụy Nhi vẫn không có con nhưng thái độ với như cũng tôn trọng nhau như khách, đặc biệt khi nghe lần này Ninh Thư Hải muốn thượng kinh, Hàn Thao nhanh chóng thu công vụ của mình để tự thân đến nghênh đón.

Ninh Như Hải vỗ vỗ bả vai Hàn Thao, cười đến đắc ý, hiển nhiên là rất thích vị con rể này, "Hiện giờ chức quan còn cao hơn so với ta, đã không còn quy củ phải xưng hô tướng quân với ta, cần gì lại phải hướng ta hành lễ, Nhụy Nhi gần đây có tốt không?"

"Phu nhân nghe nói tướng quân muốn tới, đã sớm chuẩn bị đồ nhắm rượu ở trong phủ, liền chờ để cấp tướng quân đón giói tẩy trần."Hàn Thao nói xong, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Ninh Uyên, nghi hoặc nói: "Vị này chính là?"

"Thao Nhi, đây là tam đệ ngươi Ninh Uyên, Uyên Nhi còn không mau hành lễ với tỷ phu ngươi?" Nghiêm thị thân thiện đầy mặt giới thiệu, làm bộ gương mặt thân thiết đủ kiểu.

Ninh Uyên cũng phối hợp mà cúi người hành lễ, "Tỷ phu."

Nhìn Hàn Thao lại hiển nhiên không để ý đến hắn, mà lập tức hướng Nghiêm thị hỏi: "Trạm Nhi đệ đệ đâu?, hắn như thế nào lại không tới."

"Ai, thân thể Trạm Nhi các ngươi cũng biết, mới vừa khôi phục lại một chút, không chịu được đi đường mệt nhọc, thân mình Uyên Nhi lại khỏe hơn nhiều, cho nên lần này Uyên Nhi liên thay Trạm Nhi tới." Nghiêm thị nói tới đây còn lau khóe mắt, Ninh Uyên chỉ cúi đầu cười không nói. Nghiêm thị cứ như vậy chỉ nói một nửa, người ngoài có lẽ sẽ nghe không hiểu nhưng lại đến tai Hàn Thao lại chính là muốn cho hắn hiểu lầm Ninh Uyên chiếm vị trí của Ninh Trạm.

Quả nhiên, Hàn Thao nghe xong câu này, ánh mắt nhìn về phía Ninh Uyên lập tức lạnh thêm vài phần. Hàn Thao là một cô nhi, bên ngoài là một vị lãnh tướng mà bên trong là thê quản nghiêm, bị Ninh Nhụy Nhi giáo huấn suốt tháng đã sớm đem thân đệ đệ Ninh Trạm của Ninh Nhụy Nhi chính thức trở thành người nhà, đến việc con vợ lẽ cướp đoạt đồ vật với Ninh Trạm, hơn nữa lời Nghiêm thị vừa nói, con vợ lẽ cự nhiên còn có lá gan cùng con vợ cả tranh chấp, sao hắn có thể cấp ra sắc mặt tốt được.

Đặc biệt lúc Nghiêm thị lại thêm một câu, "Đừng nhìn bộ dáng Uyên Nhi an tĩnh, học vấn lại rất lợi hại, đã sớm được Cao Úc đại nhân điểm muốn thu làm quan môn đệ tử, thật khiến Ninh phủ ta trên dưới đều vinh quang."

Từ xưa văn võ bất hòa, không cùng đường với nhau, thái độ tranh chấp trên triều đình đã thành rất bình thường. Đặc biệt là Hàn Thao thống lĩnh cấm vệ quân xuất thân là quân nhân này, bởi vị làm người hào phóng, thủ đoạn lại cứng rắn cương quyết, có sự tình thì căn bản sẽ không quan tâm đến những quy củ của văn nhân, vì thế nên luôn có quan ngự sử tấu sớ trên triều buộc tội hắn, đặc biệt là đại học sĩ Cao Úc thậm chí còn đối mặt hắn quát lớn "Không tự thân, không văn nhã, khó hiểu nhân tình", lấy địa vị của Cao Úc thì một thống lĩnh như hắn căn bản không thể chống đối, nhưng đã sớm không thuận mắt đám văn thần lải nhải kia, đặc biệt Ninh Uyên cự nhiên lại là quan mông đệ tử Cao Úc, lập tức khiến ấn tượng của Hàn Thao đối với Ninh Uyên thấp đến cực điểm.

Nhận thấy ánh mắt Hàn Thao nhìn về phía mình mang theo sự khinh thường, Ninh Uyên cũng không để bụng, ngược lại đánh giá Nghiêm thị thêm vài lần, sớm biết nàng muốn ngáng chân mình ở Hoa Kinh, lại không nghĩ nàng lại thiếu kiên nhẫn đến thế, vừa mới hạ thuyền đã bắt đầu hát tuồng.

Dựa theo quy củ, Ninh phủ được ân điển tới tham gia Tết Cửu Dương sẽ được thống nhất an bài ở dịch quán, nhưng Hàn Thao đã sớm chuẩn bị xe ngựa, hiển nhiên là tính toán đưa mọi người đến phủ của hắn, xe ngựa có vài cỗ, Ninh Như Hải cùng Thẩm thị, Nghiêm thị đi đều là xe ngựa tinh xảo hoa lệ, thời điểm đến phiên Ninh Uyên lại bị phân tới một xe ngựa của hạ nhân ngồi, biết Hàn Thao cố ý làm việc này, Ninh Uyên chưa nói gì, nhưng một đường đi theo hai tỷ muội Bạch thị vẻ mặt đầy bất bình, bất quá họ cũng hiểu tính tình của Ninh Uyên, nếu thiếu gia không nói lời nào thì hạ nhân bọn họ đều không nên xuất đầu cãi đạo lý.

Hàn Thao cưỡi đại mã đi phía trước, thấy Ninh Uyên không nói một lời mà lên xe cũng không tránh khỏi kinh ngạc một chút, nhưng cũng rất mau bĩu môi, thập phần khinh thường mà phun ra ba chữ: "Quả mềm hồng."

Hoa Kinh cực lớn, từ bến tàu đến phủ thống lĩnh, cho dù là ngồi xe ngựa, cũng đi ước chừng non nửa canh giờ, người mới tới gặp đường phố Hoa Kinh sẽ cảm thấy mới lạ, Ninh Uyên xác thực có một phen cảm giác nhớ về chốn xưa. Sau khi xuống xe, Hàn Thao đi trước dẫn đường, Ninh Như Hải cùng Thẩm thị sau là Nghiêm thị, Ninh Uyên đi cuối cùng, mọi người đi theo thứ tự vào đại môn màu đỏ.

Phủ thống lĩnh phủ là một nơi có ba sân trước ba sân sau ( "tam tiến tam xuất sân": ở đây mình cũng không hiểu lắm nên đành đoán bừa ), ở nơi Hoa Kinh tấc đất tấc vàng này mà nói, cũng coi như rộng lớn. Đón khách ở chính sảnh đứng trước là một thiếu phụ nhan sắc diễm lệ, mặt trái xoan, mày lá liễu, bộ dáng cùng Nghiêm thị có ba bốn phần tương tự, mặc một bộ màu nguyệt bạch ( màu nhạt giống ánh trăng hơi xanh xanh ) váy dài tráo bích sa, bộ diêu ngọc trên đầu cũng thập phần tinh xảo ( mấy thứ hay cài trên đầu như trâm, hoa,... ), xa xa thấy đoàn người đi đến nàng lập tức đi lên phía trước hướng Ninh Như Hải bọn họ hành lễ: "Tổ mẫu cùng phụ mẫu đã tới."

Ninh Nhụy Nhi xuất giá mấy năm nay vẫn chưa hồi môn, Thẩm thị trước kia rất sủng ái đích tôn nữ này, thấy hiện giờ nàng làm bộ dáng phu nhân thì càng cảm khái, nên lôi kéo hàn huyên một trận mới đi vào đại sảnh. Giữa chính sảnh có một cái bàn tròn, bàn không lớn nhưng lượng đồ ăn lại không ít, đều là nhưng đĩa nhỏ tinh xảo. Đây là buổi tiệc quy cách ở Hoa Kinh, đồ ăn tuy không nhiều nhưng lại ngon, cùng yến hội nhà giàu Giang châu theo đuổi số lượng và phô trương cấp bậc hiển nhiên là cao cấp hơn không ít, nhưng bị hạn chế bởi kích cỡ bàn ăn vây quanh bàn một vòng chỉ có năm cái ghế khắc hoa, đoàn người phân theo địa vị mà ngồi xuống, cô đơn lại còn chỗ ngồi của Ninh Uyên.

"Ai nha, xem trí nhớ ta này, ta lỡ quên tam đệ cũng tới, thiếu mất chỗ ngồi thì thế nào tốt đây." Ninh Nhụy Nhi ra vẻ kinh ngạc mà nhìn Ninh Uyên, "Không bằng ta cấp cho đệ một cái bàn nhỏ được không?"

Nghiêm thị nhìn một màn này, đáy mắt mờ mịt lộ ra một tia ý cười, Ninh Nhụy Nhi không hổ là đại nữ nhi của nàng, nàng chỉ gửi một phong thư, nha đầu này đã an bài chu toàn đến thế. Hôm nay cố ý lấy cái bàn này ra tới, tổng cộng cũng chỉ có thể đủ năm người ngồi, vô luận như thế nào cũng không thể thêm cái ghế thứ sáu nữa, Ninh Uyên muốn ăn cơm cũng chỉ có thể giống ngồi một cái bàn vuông nhỏ mà ăn đồ ăn của hạ nhân ở một bên, dù sao Ninh Nhụy Nhi dùng việc đã chuẩn bị không chu toàn tới thoái thác thì liền tính Thẩm thị có tâm muốn bảo vệ cũng không thể nói gì được, bọn họ ở xa tới là khách, chẳng lẽ còn có thể vì một đứa con thứ lại tới trách móc với chủ nhà?

Ninh Nhụy Nhi làm như vậy, là muốn thay Nghiêm thị nói cho Ninh Uyên biết, lấy thân phận của hắn căn bản không xứng cùng chủ nhà ngồi cùng một bàn, nếu không tận dụng mọi thứ cấp cho Ninh Uyên mội cái ra oai phủ đầu như vậy thì tiểu tử xuất thân ti tiện này cũng không khỏi quá đắc ý.

Ninh Uyên đứng bên cạnh bàn một hồi, lại nhìn về phía Ninh Nhụy Nhi, thấy đối phương đang dùng một ánh mắt châm chọc nhìn mình, y lại mặt khỏi đổi sắc tâm không nhảy mà mở miệng nói: "Không có việc gì ngại, may mà đại tỷ ngươi cùng không khiến tổ mẫu bị chia thức ăn hạ nhân, liền tính ngươi đã quên việc này nhưng quy củ không thể phế, ta cũng một đôi tay tới cũng giúp tổ mẫu chia thức ăn tốt." Nói xong, Ninh Uyên cất bước đến bên cạnh người Thẩm thị, giúp nàng đem đám chán đĩa quy củ sắp ra, lấy một phần cơm cùng dưa leo ngon miệng đưa đến trước mặt Thẩm thị, sau đó mới ngẩng đầu, cười như không cười mà nhìn Ninh Nhụy Nhi phía trước.

Nhất thời mọi người trên bàn có đủ loại sắc mặt, Hàn Thao mặt đầy xấu hổ, Ninh Nhụy Nhi trực tiếp đỏ bừng cả mặt, Ninh Như Hải hơi nhăn mi, Nghiêm thị nghĩ thầm một tiếng không xong, lập tức nhìn Thẩm thị, nhưng biểu tình Thẩm thị lại thực bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói môt câu: "Ăn cơm đi." Liền dẫn đầu gắp lên miếng dưa leo Ninh Uyên lấy cho nàng, bỏ vào miệng, nhai đến thập phần dùng sức.

"Tổ mẫu, ta không phải cố ý......" Ninh Nhụy Nhi tựa hồ muốn vì chính mình biện giải, nhưng lời còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm thị đánh gãy, "Chúng ta lần này là đến nhà người khác, tự nhiên không có lý do muốn các ngươi phải để ý những cái quy củ đó, bà già này càng sẽ không để ý mấy điều đó, ăn cơm."

Tuy Thẩm thị nói như vậy, nhưng ngữ khí nghe tới lại không có một chút bộ dáng hoàn toàn không để ý nào, Ninh Nhụy Nhi cũng không nói nhiều nữa, chỉ có thể thấp thỏm mà ngồi xuống.

Hoa Kinh đại quan quý nhân nhiều, quý nhân càng nhiều liền càng chú ý thân phận cao thấp tôn ti, bởi vậy, thời điểm bọn họ dùng bữa, quy củ so với các mặt khác cũng nhiều hơn.

Liền lấy lần ăn cơm này mà nói, cho dù là buổi gia yến tầm thường, dựa theo quy củ đều sẽ cấp chỗ ngồi theo bối phận tối cao hoặc địa vị tối cao của người một hạ nhân chuyên môn chia thức ăn, lấy chương hiển trưởng bối thân phận tôn quý, ở Hoa Kinh mỗi người đều biết đến việc này, Ninh Nhụy Nhi tất nhiên cũng biết quy củ này nhưng nàng thấy đoàn người Ninh Thư Hải là từ Giang Châu tới, người Giang Châu lại không có quy củ này , nàng cảm thấy phiền phức liền không chuẩn bị, ai ngờ lại tạo cho Ninh Uyên một cơ hội.

Có lẽ ý của nàng thật là ngại phiền toái nhưng Thẩm thị có thể hay không không nhất định cho rằng như vậy, vị thái thái này xem trọng mặt mũi hơn những cái khác, Ninh Nhụy Nhi như vậy làm mất mặt nàng, nàng liền tính cố làm mặt không hiện ra vẻ bất mãn, so với trong lòng làm thập phần không giống nhau.

Đặc biệt là Ninh Uyên còn lạnh nhạt thêm vào một câu "Quy củ không thể phế", càng làm Ninh Nhụy Nhi nan kham, một thứ tử ở Giang Châu còn biết đến quy củ, còn nàng là gả đến Hoa Kinh nhiều năm làm phu nhân thế nhưng lại có thể làm lơ, có thể thấy được có bao nhiều phần đem tổ mẫu vào mắt!

Nghiêm thị mịt mờ mà thở dài, oán hận Ninh Nhụy Nhi không biết cố gắng, đồng thời, nàng cũng thập phần kỳ quái, Ninh Uyên là tiểu tử lớn lên ở Giang Châu sao có thể biết được quy củ Hoa Kinh?

Nhưng việc làm nàng kinh ngạc hơn còn ở phía sau, theo buổi tiệc tiến hành, Ninh Uyên biết không riêng quy củ này, hơn nữa vô luận là thủ pháp chia thức ăn vẫn theo trình tự không thể bắt bẻ, giống như đối với việc này đã quen làm, làm cho Thẩm thị liên tục gật đầu không nói, ngay cả Ninh Thư Hải, ngẫu nhiên nhìn về phía Ninh Uyên ánh mắt cũng lộ ra vẻ khen ngợi.

Nguyên bản là tưởng cấp cho Ninh Uyên một cái ra oai phủ đầu, thình lình rồi lại tặng một cơ hội bò lên cho hắn, nghĩ đến đây, Nghiêm thị tuy rằng trong miệng nhai món ngon mĩ vị, nhưng tâm lý lại muốn tức giận đến hộc máu.

Tác giả có lời muốn nói: Thân thể rất tốt, ngày mai bắt đầu khôi phục ngày càng 6000~ các bạn nhỏ cố lên ~

________________________________________

Phong: giờ mới biết edit mệt thế ლ (ಠ _ ಠ ლ), tên của Ninh Nhụy Nhi mà toàn gõ nhầm thành Ninh Thụy Nhi ;;-;;)) ngồi sửa lại hoa hết mắt

thân là một đứa dốt văn nên đừng trông chờ gì nhiều... hẹn gặp ở chương kế (*'∀`)