Ai cho t xin miếng ý kiến là t nên gọi Hô Duyên Nguyên Thần là gì đi, là 'hắn' hay là 'anh' ??? t vẫn luôn gọi là anh á kkkkkkkk
-K beta
Thông tin về vị Vĩnh Dật Vương gia của Đại Chu này ít đên đáng thương, không phải mật thám không nổ lực chăm chỉ, mà là hoàng thất Đại Hạ trong việc bảo mật thông tin hoàng tộc luôn là số một số hai, bởi vậy hiện tại người đứng đầu sứ đoàn phía trước, ngoài việc biết anh là người tân quý của Đại Hạ, là hoàng thúc của tân đế thì không một ai biết rõ chi tiết của anh ấy.
Vì lần này sứ đoàn không chỉ đến thăm mà còn mang theo nhiều cống phẩm quý hiếm, Hoàng đế Đại Chu cũng rất coi trọng việc này, dùng sự chiêu đãi long trọng nhất trong tiếp đón đối ngoại , tiếp đón sứ đoàn, cấm vệ quân được huy động xếp hàng trật tự ngay thẳng hai bên đường, toàn bộ văn võ bá quan đều tham dự lễ tiếp đón, nhạc sư cũng đứng đầy hai bên cửa thành, nhịp điệu tiếng kèn không ngừng vang lên, mặc dù Hoàng đế không thể ra khỏi cung để tham gia, nhưng lại cử Đại hoàng tử Tư Không Việt làm đại diện, ra khỏi thành cung nghênh tiếp đón sứ đoàn vào thành, điều này thật sự cho anh đủ mặt nha.
*15p
Trên lá cờ đỏ được giương cao có đề một chữ "Hạ" chữ viết rất rất lớn rất anh dũng, đi đầu là hai nhóm kỵ binh hạng nặng cưỡi những con ngựa màu đỏ tía, cả người bọn họ khôi giáp gần như được trang bị rất chỉnh chu, che cả mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, thậm chí những con ngựa còn được bọc giáp sắt với hoa văn phức tạp, ngựa cùng người tạo nên một khối giống như một ngọn đồi nhỏ, không khó để tưởng tượng một kỵ binh như vậy có thể tạo ra bao nhiêu sát thương nếu như hắn ta lao tới a, bất quá vị trí dườn ngựa vốn nên treo trường thương cùng vũ khí thì lại trống không.
Ninh Uyên đứng ở vị trí văn thần, bên cạnh là võ tướng trận doanh, cho nên hai vị quan quân lén nói chuyện riêng đều lọt vào tai y, chỉ nghe được một người trong đó nói: "Ta nghĩ lần này Đại Hạ phái sứ thần đến hung đúc tình cảm là giả, diễu võ dương oai mới là thật, bằng không thì chỉ là một lần đi sứ thôi, có cần mang cả cả kỵ binh hạng nặng lẫn kỵ binh hạng nhẹ như vậy không, đã vậy bọn họ còn ngạo nghễ vào thành, cho dù không có vũ khí, bọn họ cũng tuyệt đối không có ý định tốt. "
"Hóa ra là như vậy?" Lúc đầu, người nọ còn trợn tròn mắt, "Thế nhưng, vị Vĩnh Dật vương gia này có chuyện gì sao? việc này mà cũng nhìn không ra, vậy mà vẫn đồng ý đi sứ?"
"Ai mà biết được, có lẽ anh ta có tính toán riêng, hoặc có thể không có gì phải sợ." Một người khác nhún vai, "Chỉ là hiện tại Hoàng đế Đại Hạ đăng cơ toàn dựa vào sự trợ giúp của Vĩnh Dật vương gia, Hoàng đế Đại Hạ căn cơ không có, loại sự tình vắt chanh bỏ vỏ như vầy, phỏng chừng cũng không làm được, cho nên vị Vĩnh Dật vương gia này mới không quan tâm nó có thể xảy ra đi. "
Đầu tiên, người nọ gật đầu, "Ngươi nói cũng có lý, nhưng chúng ta dù thật muốn đánh cũng không sợ người Hạ, cho dù vũ khí trang bị không có gia công hoàn mỹ, mãnh tướng của Đại Chu ta một chút cũng không thiếu, từ trước chỉ dựa vào quân thần cảnh tướng quân một người đã làm chấn động toàn bộ Đại Hạ, nay lại có Triệu tướng quân trẻ tuổi tài cao, nếu người Hạ thật sự dám tấn công, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết."
Khi hai người nói tới đây, kỵ binh của sứ đoàn tới càng ngày càng gần, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, Ninh Uyên không nghe rõ, vì vậy y tập trung tinh lực vào những người hầu trong cung phía sau đội kỵ binh hạng nhẹ, sứ thần không mang theo cung nữ, ngay cả thị vệ mặc cung phục đều là một đám người có thân thủ, ở trung tâm sứ đoàn có mười cỗ xe rất hoành tráng, đặc biệt là chiếc thứ nhất, không chỉ được gia công tinh xảo, ở đó có tới tám con ngựa kéo xe, toàn bộ cỗ xe có vẻ giống như một tòa tiểu mai gác mái vậy, có lẽ người ngồi trong đó là nhân vật chính của chuyến đi ngày hôm nay a------vị Vĩnh Dật Vương Gia khá bí ẩn kia.
Tư Không Việt ăn mặc một thân triều phục kim quang lấp lánh, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa kia, chỉ khi đến trước cửa cung mới dừng lại, liền có một cung nhân nhanh chóng bước tới, đặt một chiếc cầu thang bằng gỗ sơn son thếp vàng bên xe ngựa, kính cẩn mở cánh cửa đôi phía trước xe ngựa, nhất thời mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung vào cửa xe ngựa, cố gắng giữ im lặng không biết vị Vĩnh Dật vương gia kia đến tột cùng là người như thế nào.
Đầu tiên xuất hiện là những ngón tay thon dài mảnh khảnh, mạnh mẽ của một người nam nhân.
Anh dùng ngón tay đẩy tấm rèm châu treo trên mép cửa xe, ngay sau đó, một thanh niên cao lớn bước ra từ sau tấm rèm che, anh ta mặc một chiếc áo choàng bằng gấm thêu hoa văn bằng chỉ vàng, tay áo cùng vạt áo khảm vài viên ngọc thạch trong suốt, thắt lưng dường như làm bằng bạc chế tác nên, chính giữa là một đầu sói sinh động giống như thật, với vẻ dữ tợn chỉ lộ ra trước khi săn mồi, lộ ra một cổ uy hϊếp hung hãn, sau lưng thanh niên còn khoác một chiếc áo choàng lông, vẫn là màu trắng tinh khiết, lông sáng màu không lẫn tạp chất, khiến người thanh niên này trông rất ưu nhã hoa quý, thậm chí so sánh với Tư Không Việt kẻ cả người đang được bao phủ bởi kim quang lấp lành kia còn hơn hẳn a.
Tuy nhiên, bên cạnh một số người trầm trồ khen ngợi cách ăn mặc của vị Vĩnh Dật vương gia này, thì cũng có nhiều người khác đang nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, đồng thời tất cả đều lộ ra vẻ khó hiểu, bởi đó không chỉ là một kiểu cố làm ra vẻ huyền huyễn, hay một thói quen nào cả,vị Vĩnh Dất vương gia này thực sự đang đeo một chiếc mặt nạ bằng kim loại, chiếc mặt nạ được chạm khắc tinh xảo, giống như một con chim ưng đang giương cánh bay lên cao, đem những phần từ mũi anh ấy trở lên che chắn rất kín kẽ, căn bản không thấy rõ khuôn mặt thật của anh ấy, chỉ nhìn từ bộ phận nói lên, dù là sống mũi cao thẳng hay khuôn hàm rõ nét, đều có thể thấy rằng vị Vĩnh Dật vương gia này hẳn là một mỹ nam tử a, hơn nữa lại còn rất trẻ.
Ninh Uyên chỉ liếc mắt nhìn lướt qua sườn mặt vị 'Vĩnh Dật Vương gia' kia một cái, liền lập tức cúi đầu xuống, lộ ra một biểu tình dở khóc dở cười a.
Người khác có thể không biết bộ mặt thật của người nọ, vì chiếc mặt nạ của người nam nhân ấy che mất nửa khuôn mặt, nhưng Ninh Uyên chỉ cần liếc nhìn nụ cười quen thuộc trên khóe miệng của người nam nhân đó là biết ngay thân phận của anh ta rồi, chưa kể việc người hộ vệ xuống xe sau, mặc dù quần áo có phần xa hoa hơn, nhưng bộ dáng kia lại không chút thay đổi, không phải Diêm Phi thì có thể là ai.
Cái tên Hô Duyên Nguyên Thần này đã bỏ đi mấy năm không tin không tức gì truyền về, giờ lại xuất hiện một cách huy hoàng như vậy, lại còn có danh cao vọng trọng, tên này đang làm cái quái gì vậy?
Lần tái ngộ này thực sự nằm ngoài dự đoán của Ninh Uyên, một người đứng ở trên cao được mọi người chiêm ngưỡng, một người thì im lặng trong đám đông, Ninh Uyên cảm thấy khoảnh khắc nhận ra Hô Duyên Nguyên Thần trong lòng có chút vui mừng, nhưng cảm giác của y cũng đã hao mòn bởi nỗi uất hận không thể giải thích, thậm chí cảm giác tức giận càng nhiều hơn, sau khi biến mất lâu như vậy, vừa xuất hiện đã trở nên xinh đẹp như vậy, nghĩ đến Hô Duyên Nguyên Thần sông thật sự quá tốt a.
"Sư phụ, học trò có chút không khỏe, hiện nay Vĩnh Dật Vương gia cũng đã đến rồi, học trò về trước nghỉ ngơi được không?" Nhìn thấy Hô Duyên Nguyên Thần xuống xe dẫn đầu một đám công tử trong sứ bộ, Tư Không Viết tiếp đón hướng hoàng cung bước tới, chỉ để lại cho y một bóng lưng, Ninh Uyên bắt đầu ủ rủ, cúi đầu hướng Cao Úc xin phép.
Cao Úc đang chuẩn bị vào cung cùng các quan viên khác, nghe Ninh Uyên nói, ông có hơi khó hiểu: "Hoàng thượng đã bày yến tiệc chiêu đãi, tất cả văn võ bá quan đều phải tham dự, con nếu đã tới, sao không dự yến rồi hãy ra về?"
"Thật sự thân thể con có chút không khỏe, nếu như trong người có bệnh, vào cung cũng sẽ không tốt." Ninh Uyên cố ý giả bộ có chút khó chịu, nhưng lần này Cao Úc lại không theo ý y, lại nói: " Không sao cả, vừa vặn là hôm nay Lưu ngự y cũng có mặt, ông ấy là ngự y có tiếng ở Thái y viện, cũng là lão bằng hữu của ta, con trong người có gì không khỏe, có thể để ông ấy xem thử, hôm nay yến hội khó có được dịp diện kiến thiên nhan, vắng mặt thật sự không tốt. "
Ninh Uyên rất muốn nói rằng bất luận là đời này hay đời trước, y đều đã nhìn thấy mặt hoàng đế rất nhiều lần rồi đó có được không a, nhưng y nghĩ rằng Cao Úc làm như vậy cũng chỉ là vì lợi ích của mình, muốn tạo cho bản thân một vài mối quan hệ, để thuận tiện cho con đường làm quan sau này của y, vì vậy y không có cự tuyệt nữa, chỉ có thể để Cao Úc kéo vào cửa cung.
Y muốn rời đi, một nửa là vì tức giận Hô Duyên Nguyên Thần kia, nửa còn lại là không muốn để đối phương phát hiện chính mình, bởi vì cảnh tượng này thật sự rất xấu hổ a, nhưng nếu cẩn thận nghĩ kỹ lại, y bất quá cũng chỉ là một tên cử nhân nho nhỏ, chỉ cần y cẩn thận nép vào trong đám người, liền sẽ không bị phát hiện a, dù sao lấy thân phận Hô Duyên Nguyên Thần lần này, chung quanh hẳn là có rất nhiều người, cũng chưa chắc sẽ để ý tới y.
Sau khi suy nghĩ đến mức này, y liền trở nên bình tĩnh, cùng Cao Úc dẫn đầu đi qua quảng trường rộng lớn trước cung điện, leo lên mấy trăm bậc thang phía trước đại điện, cuối cùng đến cửa Cần Chính Điện.
Mà trong đại điện, màn yết kiến đã bắt đầu rồi.
Hô Duyên Nguyên Thần đứng ở trước đoàn đại sứ không nhúc nhích, các quan viên đứng ở hai bên, một thái giám đang đọc danh sách các món lễ vật của chuyến viếng thăm của sứ đoàn lần này, đồ vật lại còn không nhỏ a, nghe vậy Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ mĩm cười.
Khôngtrách hoàng thượng lại cao hứng như vậy, gần đây Đại Chu cùng Đại Hạ liên tụcxích mích, dân gian luôn đồn sẽ có chiến tranh, làm dân chúng biên giới lo lắnghoảng loạn, nhưng Đại Hạ vào lúc này lại phái sứ đoàn đến viếng thăm, còn mangnhiều lễ vật đến như vậy, dân gian truyền lời cũng sẽ nói Thánh thượng của họanh minh, có thể khuất phục được người lui binh mà không phải giao tranh, làmngười Hạ chủ động đến cầu hòa, Ngô hoàng vạn tuế linh tinh, không có vị hoàng đếnào mà không để ý danh tiếng của mình trong lòng dân chúng cả, vậy nên hắn tấtnhiên sẽ vui vẻ.