Sự việc của Tống Liêm đã gây ra một trận sóng gió không lớn không nhỏ ở tại Nho Lâm Quán, nhưng Tống Liêm vốn sống luôn kiêu ngạo, không được mọi người yêu quý ,nên sự việc cũng ầm ĩ hai ngày rồi cũng qua đi, nhưng cũng vì sự việc này, Ninh Uyên thân là đệ tử Cao Úc, lại cùng Mạnh quốc công phủ có quan hệ, Ninh Uyên chẳng những không còn bị ghẻ lạnh xa lánh mà là đi đến đâu, người ta cũng đổ xô đến gần, lôi kéo làm quen ,hy vọng có thể nhờ được tầng quan hệ này, sau này có thể có chút tiền đồ.
Đối với sự khách sáo tự dưng bộc phát của những người này, Ninh Uyên chưa bao giờ cho bọn chúng sắc mặt, ngược lại trong lòng biết rất rõ nhưng cũng không nói ra lời châm chọc, sống đã hai đời những hạng người này y đã quen thuộc rất nhiều, ứng phó cũng không ít, khiến Ninh Uyên cảm thấy bực bội, vì để cho lỗ tai được thanh tịnh, liền không giống như ngày trước, ngày ngày đến báo danh tại Nho Lâm Quán nữa.
Mạnh Chi Phồn người này, bề ngoài trông giống một công tử dịu dàng, ôn nhuận như ngọc, nhưng Ninh Uyên lại không nghĩ rằng hắn đơn giản chỉ là một cái công tử con nhà giàu, nói thẳng ra là, người càng mưu mô, bề ngoài càng thể hiện ra ảo giác khiến người ta như đang tắm mình trong gió xuân, cũng như ngày ấy ngẫu nhiên gặp mặt, có lẽ Mạnh Chi Phồn tự nhận bản thân đã tạo ra một cảnh chạm trán rất ngẫu nhiên, nhưng cho dù có cố ý một chút, thì bên trong cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Ninh Uyên.
Từ phương diện rõ ràng nhất, thân là thế tử Quốc công phủ, thân phận tôn quý ra sao, sao lại có thể nhớ rõ hai ba năm trước từng có gặp qua một người, mà chỉ là một đứa con của thê thϊếp Ninh gia chứ, còn chủ động hạ mình chào hỏi, đã rất không bình thường rồi, chưa kể đến kế tiếp lời "nhắc nhở" từ đối phương với chính mình nữa, cùng với khi chính mình tìm hắn giúp đỡ, hắn không nói hai lời liền đáp ứng ngay lập tức, thậm chí lần này còn cố tình tung tin đồn, làm Ninh Uyên có thể được đám cử nhân kia kính trọng, từng động thái của Mạnh Chi Phồn, đều khiến cho Ninh Uyên rất nghi ngờ.
Hoa Kinh so với Giang Châu thì thiên về hướng nam, vào tháng chạp, tuyết rơi chỉ có một lớp mỏng, chỉ là đối với Hoa Kinh vốn luôn ít tuyết này, chỉ cần một chút tuyết như thế thôi cũng đủ khiến người ta thích thú ,theo trận tuyết đầu mùa, nhóm văn nhân thi sĩ, cùng một ít các nhà quyền quý học đòi văn vẻ liền lấy chủ đề "Tuyết rơi đầy, báo hiệu một năm bội thu" ,bắt đầu ở nhà mình hay ở phủ viện tổ chức đủ loại tiệc chiêu đãi, mời các nhóm người đến uống rượu mua vui, ngâm thơ đối đáp.
Một chiếc xe ngựa màu xanh nước biển trạm trổ xen kẻ từng đường chỉ vàng, đang chậm chậm vó ngựa chạy đến từ cuối phố, cỗ xe được kéo bởi bốn con tuấn mã dáng dấp đĩnh bạt, bộ lông óng ả, là giống ngựa rất quý hiếm, thường thì ngựa quý như vậy nếu được đặt ở nhà người khác, có thể sẽ có nhà ngựa riêng, được ăn ngon uống tốt, có thể coi như là bảo vật chỉ để ngắm nhìn thôi, vậy mà chủ nhân cỗ xe này cư nhiên chỉ dùng để kéo xe, vậy nên cũng không khó để nhìn ra thế lực hiển hách phía sau cỗ xe này.
Xa phu đánh xe là một người đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi, ngón tay rắn chắc, công phu mạnh mẽ, thoạt nhìn là một người luyện võ, roi ngựa vung lên mạnh mẽ, khéo léo điều khiển bốn con tuấn mã dừng lại trước dinh thự của Nhị hoàng tử, lập tức có người hầu cầm một chiếc ghế đẩu nhỏ đi tới trước xe ngựa, khom lưng cúi đầu đón người từ bên trong xuống xe.
Khi màn xe vén lên, một công tử trẻ tuổi bước xuống trước, khuôn mặt tuấn tú, trường thân ngọc lập* ,một thân áo gấm, khoác ngoài là một chiếc áo choàng da hổ quý giá, mái tóc đen nhánh chỉ dùng ngọc quan trụ lại, trông thập phần phong tư yểu điệu, theo sát phía sau là một vị công tử khác khuôn mặt tuấn tú bước xuống, vị công tử này không không sang trọng như vị công tử khi nãy, chỉ mặc một chiếc áo choàng bông giản dị, nhưng những người hầu với đôi mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong áo khoác của vị này là một kiện áo dài màu mây trắng, vải lụa tơ tằm buông rủ, trắng sáng như ngọc, nguyên liệu không phải gì khác, hóa ra là Tuyết gấm nổi danh* (tuyết gấm-satin) quý hiếm, phong thái lập tức càng thêm trầm xuống, nghĩ đến cũng là, có thể cùng vị công tử quý tộc phía trước ngồi chung một chiếc xe mà đến, như thế nào sẽ là một tên vô danh tiểu tốt a.
*(长身玉立-thân thể thon thả thướt tha-k biết s dùng cái này miêu tả MCP he ^^~ đáng ngẫm)
Hai người một trước một sau, dẫn theo vài người hầu tiến vào phủ đệ của hoàng tử, Mạnh Chi Phồn lùi lại phía sau hạ nhân dẫn đường của phủ hoàng tử, sau đó quay sang Ninh Uyên nói: "Mắt của hạ nhân phủ hoàng tử quả là danh lợi, vừa rồi bọn chúng nhìn bộ dáng của Ninh huynh ,hiển nhiên là bị y phục Tuyết gấm này đem bọn chúng ra hù một phen rồi đi."
Ninh Uyên bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nguyên bản y không muốn ăn mặc quá phô trương, nhưng Mạnh Chi Phồn đã đích thân tới cửa nói rằng chuyến đi lần này là đến phủ đệ của Nhị hoàng tử, dù là vì mặt mũi chủ nhân cũng không nên ăn mặc quá tùy tiện, cuối cùng Ninh Uyên vẫn là mặc bộ áo Tuyết gấm này a, nhờ đôi tay khéo léo của Đường thị, đem chiếc áo choàng dài cắt đến thật vừa với cơ thể của y.
Hôm nay trong phủ Nhị hoàng tử bài yến hội, Ninh Uyên và Mạnh Chi Phồn đều nhận được thiệp mời, Ninh Uyên vốn là không muốn tới, nhưng lại không chịu nổi Mạnh Chi Phồn đích thân tới cửa đón người, nghĩ lại nếu đến Hoa Kinh ,trường hợp như vậy sợ là sẽ có không ít, tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, vì vậy y cũng đến, chỉ là bởi vì những gì đã xảy ra ở phủ Cao Úc lần trước, mà nInh Uyên ít nhiều cảm thấy rằng Tư Không Hi hẳn là đối với chính y bất mãn, nhưng tại sao còn lại đưa thiệp mời cho chính mình, ít nhiều cũng làm cho người ta có chút nghiền ngẫm.
Khóe mắt Mạnh Chi nhướng lên, lại đi tới phía sau Ninh Uyên, một người thiếu niên trẻ tuổi ăn mặc kín kẽ, mang chiếc mặt nạ màu bạc phía trên "Bất quá hộ vệ này của ngươi, nhìn tuổi còn trẻ, cũng thật là lạ mặt, Chu Thạch bình thường hay đi theo bên cạnh ngươi đâu?"
"Có Chu Thạch ở nhà cùng với mẹ và em gái ta, ta yên tâm một chút, Tiểu Huyền Tử đi theo ta đã mấy năm nay, hắn cũng từ Giang Châu đi ra, Mạnh huynh cảm thấy lạ mặt, bất quá gần đây trên mặt hắn nổi rất nhiều mẩn ngứa, không tiện xuất đầu lộ diện." Theo lời của Ninh Uyên , thiếu niên đeo mặt nạ hướng Mạnh Chi Phồn gật đầu, chấp tay thi lễ.
Mạnh Chi Phồn gật gật đầu, "Ta bất quá chỉ tùy tiện hỏi thôi, dù sao thì phủ hoàng tử cũng không giống những nơi khác, người cũng là theo chúng ta vào, tất cả phải cẩn thận một chút." Nói xong, hắn xoay người đi về phía trước.
Ninh Uyên liếc nhìn sườn mặt người thiếu niên bên cạnh một chút, giơ tay ổn định lại mặt nạ cho hắn ta rồi mới bước đi theo.
Ninh Uyên thực sự cũng không hiểu tại sao Nô Huyền lại nhất định phải theo tới một nơi như vậy, theo lý mà nói, vì sự an toàn của bản thân, Nô Huyền hiện tại không thích hợp để lộ mặt ở Hoa King, mà hắn cũng rõ ràng hiểu được điều này, không biết lấy đâu ra chút bột khiến mặt nổi nhiều mẩn đỏ, đặc biệt lại còn làm thêm một cái mặt nạ bạc, đi theo năn nỉ Ninh Uyên mang hắn cùng đến.
Ninh Uyên nhìn thấy sự kiên trì của hắn, lại còn che đi khuôn mặt, liền làm bộ như cái gì cũng không biết mà đồng ý, nhưng bây giờ Ninh Uyên không tránh khỏi có chút lo lắng.
Những ngày qua, vẫn là cùng với Nô Huyền ở chung, nhưng Ninh Uyên đôi khi không thể hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Được Nhị hoàng tử mời đến dự tiệc, tất nhiên sẽ có rất nhiều người quyền quý, Ninh Uyên đi theo Mạnh Chi Phồn, dọc đường gặp không ít quan viên, cơ hồ là đi vài bước thì phải thi lễ chào một lần, bọn họ đi vòng qua hoa viên trước, rồi sẽ đến hậu viện, vào lúc đó, một bạch y công tử khuôn mặt tuấn lãng cùng với một tiểu thư tư dung xuất chúng đi ngược về phía y.
Vị công tử cùng với vị tiểu thư kia được rất nhiều người vây quanh, nghĩ đến thân phận cũng sẽ thật cao quý, đường đi không rộng rãi lắm, Ninh Uyên nhìn thấy bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ nhìn thấy Ninh Uyên bên này, bất quá ánh mắt hai người bọn họ hơn phân nửa đều rơi vào trên người Mạnh Chi Phồn, liền nâng bước tiến đến chào hỏi, bạch y công tử đi trước ôm quyền, "Mạnh thế tử, ta biết Nhị điện hạ nhất định sẽ gửi thiệp mời cho ngươi."
Mạnh Chi Phồn cũng mỉm cười ,gật đầu, "Trọng Khôn huynh biệt lai vô dạng."
So với hai ba năm trước, Ninh Trọng Khôn hầu như không có gì thay đổi, Ninh Uyên cũng không thèm để ý tới, ngược lại cúi đầu, yên lặng đánh giá vị hồng thường* nữ tử kia.
*(红裳-chỗ này phát âm là [hóng cháng]-ám chỉ người c.gái đẹp)
Quần áo của nữ cũng không phức tạp, trang điểm tao nhã, ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, nếu một người nam tử bình thường nhìn thấy sẽ kinh ngạc đến mức không dời mắt được, nữ tử kia cũng có thể nhận thấy Ninh Uyên đang chú ý đến mình, dường như đã quen với việc bị người chú ý như vậy rồi, quay sang một bên, khóe miệng cùng khuôn mặt đầy vẻ phong tình vạn chủng, tiếp đến liền nhẹ nhàng xoay mặt đi.
"Xá muội luôn nói ở nhà sắp bị nghẹn rồi, khó được Nhị điện hạ tương mời, cha ta liền kêu ta mang muội ấy tới để hít thở không khí." Ninh Trọng Khôn tránh sang một bên, để lộ ra nữ tử, "San San, mau đến chào hỏi Mạnh thế tử."
"Mạnh thế tử mạnh khỏe." Giọng nói của Ninh San San ngọt ngào như nước suối, khiến nụ cười trên mặt Mạnh Chi Phồn càng trở nên dịu dàng hơn, "Sang Sang tiểu thư quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân tại Hoa Kinh, không biết sau này ai sẽ có ai sẽ có được phúc khí lớn, có thể cưới tiểu thư về làm vợ a. "
"Mạnh thế tử nói đùa." Ninh San San đoan trang mà hành lễ, sau đó lùi lại phía sau Ninh Trọng Khôn, Ninh Trọng Khôn cũng cười theo một tiếng dài, "San San rất được tổ phụ yêu thích, tổ phụ còn muốn nàng được ở nhà thêm hai năm nữa, dù sao tuổi vẫn còn chưa lớn, nhất thời cũng không vội gả chồng."
"Cháu gái của Ninh quốc công, đương nhiên phải tìm được một người con rể tốt, những chuyện này không cần lo lắng." Mạnh Chi Phồn gật gật đầu, đột nhiên lại nói: "Bất quá ta nghe nói lúc trước Tứ điện hạ từng đến phủ xin cầu thân, không biết liệu có việc như vậy?"
Vẻ mặt Ninh Trọng Khôn cứng đờ, còn chưa kịp lên tiếng, Ninh San San đã nói: "Mạnh thế tử đang nói đùa, Tứ điện hạ tài trí ngút trời, làm sao nhìn trúng một người thô tục như tiểu nữ đây, bất quá cũng là người ngoài tung tin đồn mà thôi."
Ninh Uyên nghe vậy, lại yên lặng nhìn nhìn vẻ mặt kiên định của Ninh San San, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Câu nói có vẻ khách sáo của Ninh San San, thực sự là đang mắng xéo mắng xỏ làm mất mặt Tư Không Húc đi, bởi vì hầu hết mọi người ở Hoa Kinh đều biết rằng hơn hai năm trước, Tứ hoàng tử Tư Không Húc được hoàng đế bổ nhiệm làm khâm sai, đi đến yến Châu càn quét mã phỉ, kết quả thành sự không thấy, bại sự có thừa, làm đám mã phỉ đột nhập, xông thẳng vào thành không nói, thậm chí còn có dấu hiệu cho thấy bọn cướp kia còn cấu kết với người trong triều, hoàng đế vô cùng tức giận, không chỉ trước mặt văn võ bá quan, ở Kim Loan điện mắng Tư Không Húc là phế vật bất tài, còn ra một đạo thánh chỉ đem hắn ném tới biên quan để hóng gió a, mãi đến năm trước, hắn ta mặt mày xám tro xấu hổ trở về Hoa Kinh.
Vốn dĩ xuất thân không cao, thật vất vả mới có thể giúp đỡ hoàng đế chút việc, lại còn thất bại, từ đó Tư Không Húc liền có được cái danh hào "Gối thêu hoa"* nổi đình nổi đám ở kinh thành, Ninh San San cư nhiên còn nói hắn "tài trí ngút trời", đây rõ ràng không phải đang mắng người, nói hắn ta là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga sao.
*(绣花枕头-ý nói người có vẻ ngoài mà bên trong trống rỗng a)