*Ai nhận beta giúp tớ với, tớ dốt beta lắm!
**Mời mọi người nghe nhạc ạ, bài này tớ nghe mấy năm nay k chán luôn !
Hai năm sau, thành Giang Châu.
Ninh phủ,
Một lễ tang thập phần trang trọng đang được diễn ra.
Lão Võ An Bá Ninh Như Hải đột ngột qua đời vì bạo bệnh, đây được coi là một sự kiện trọng đại ở thành Giang Châu, chỉ vừa rạng sáng, một chiếc xe ngựa phủ vải trắng dừng trước cổng Ninh phủ, hoa trắng treo đầy ngoài tường của Ninh gia, hạ nhân cũng mặc áo tang, cúi đầu đi suốt chặng đường để tỏ lòng thành kính đối với người đã khuất, các đại quan quý nhân từ trên xe bước xuống, với vẻ mặt nghiêm trang, lần lượt tiến vào Ninh gia đến trước linh đường, hướng quan tài của Ninh Như Hải thắp hương, sau đó nắm lấy tay Ninh Trạm hiện đang sống trong Ninh gia, thở dài một hơi, giống như bọn họ cùng Ninh Như Hải là anh em ruột thịt không bằng.
"Sớm đã nghe nói tam thiếu gia học phú ngũ xa,quả thực kỳ thi vừa qua liền nhất cử cao trung đoạt được á nguyên, Ninh lão gia dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ thấy rất an ủi."
"Tam thiếu gia tuổi còn trẻ mà đã có tương lai đầy hứa hẹn như vậy, e rằng lần sau gặp mặt, ta sẽ phải xưng một tiếng tiến sĩ a."
"Năm trước, cũng bởi Thẩm lão phu nhân qua đời, đem tam thiếu gia ngươi chậm đi một năm thi cử, bây giờ tam thiếu gia có thể nở mày nở mặt, quả thật đúng là trời cao ban cho sứ mệnh, tương lai tam thiếu gia nhất định sẽ lại thăng quan tiến chức , lúc áo gấm về làng, cũng xin chớ quên đám lão nhân chúng ta."
Mọi người đều biết ,Ninh Uyên tuổi còn nhỏ đã giành được đệ nhị danh á nguyên* (vị trí thứ hai) của kỳ thi hương tháng trước, lập nên kỷ lục chi thành Giang Châu, mười bảy tuổi á nguyên, đừng nói đến Giang Châu, thậm chí nhìn hết Đại Chu này cũng hiếm gặp, đây lại là vì Ninh Uyên bị trì hoãn một năm, nếu không vì cái chết đột ngột của Thẩm thị năm trước, Ninh Uyên vì giữ đạo hiếu trọn một năm không có tham gia thi cử, nếu không e rằng danh tiếng của y còn vang xa hơn nữa.
Giải nguyên, mười sáu tuổi, nghĩ lại cũng đủ làm người khϊếp sợ.
Tạ Trường Khanh chẳng qua chỉ là con một nhà nông, cũng không phải xuất thân cao sang, nhưng lại rất tự cao tự đại, khi các quan chức địa phương này đến bái kiến thì đã nhìn thấy sắc mặt của người bên kia, hoàn toàn không giống Ninh Uyên một chút nào,tuy xuất thân nhà cao cửa rộng, lại biết khiêm tốn lễ nghĩa, bởi vậy trong mắt mọi người, đáng tiếc giải nguyên kia lại không rơi lên người Ninh Uyên.
Tuy nhiên Ninh Uyên lại không coi trọng những vấn đề này, thứ mà y muốn khi tham gia kỳ thi khảo này,chẳng qua chỉ là thân phận cử nhân, nếu quá nổi tiếng sẽ dễ gây ra rắc rối không đáng có, đồng thời cũng may mắn một chút, Ninh Như Hải chết vừa đúng lúc, nếu như trước y phải chiếu theo luật lệ Đại Chu mà phải báo hiếu trong vòng một năm, thì sẽ rất chậm trễ.
Trong đoạn thời gian cuối của cuộc đời, vị này lão Võ An Bá chinh chiến cả đời ,lại bị chính trưởng tử của mình giam lỏng trong phòng, không thể nó cũng không thể động, lại còn trở thành công cụ tiết dục cho đối phương, vốn như vậy đã là sự tra tấn cùng cực rồi, vậy mà còn kiên trì chịu đựng tới hai năm mới tắt thở, cũng coi như là ý chí cứng cỏi, giờ người cũng đã chết, đó cũng coi như là một sự giải thoát cho mọi người ở Ninh gia, bây giờ y coi như cũng là người có chút thân phận, y có thể mang theo Đường thị cùng Ninh Hinh Nhi chuyển ra khỏi Ninh gia, tự lập môn hộ.
Tang lễ của Ninh Như Hải được tổ chức trong bảy ngày, sau tang lễ, đối với gia tộc họ Ninh hiện tại, đã đến cho những người trẻ tuổi gánh vác, vì thế việc phân chia gia tộc lập tức được đem lên đầu nghị sự, mấy năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhà họ Ninh cũng không còn lại bao nhiêu người, ngoại trừ Ninh Thiến Nhi cùng Ninh Hương Nhi đã gả ra ngoài, chỉ còn lại một thiếu gia là Ninh Uyên, cùng hai tiểu thư là Ninh Mạt Nhi cùng Ninh Hinh Nhi, nhị phu nhân Triệu thị biểu lộ tâm ý, nói rõ rằng bây giờ ninh Như Hải đã chết, bà cũng không quan tâm đến việc ở lại Ninh gia làm lão phu nhân, dù sao bà cũng không phải chính thê, vì vậy bà quyết định mang theo Ninh Mạt Nhi trở về kinh thành nơi quê nhà lúc trước sinh sống, về phần Ninh Uyên, y đã đậu cử nhân, lại cùng Ninh Hinh Nhi là thân sinh huynh muội, phân gia nhất quyết mang Ninh Hinh Nhi theo cùng, Ninh Trạm cũng coi như tốt bụng, không vì thân phận Ninh Uyên là con vợ lẽ mà đối xử khắc khe thô bạo, hắn cho y một số bạc đáng kể để làm lộ phí cho việc an gia sau này.
Gia đình phân chia gây ồn ào gần một tháng, với trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, Ninh Uyên mang theo Đường thị cùng Ninh Hinh Nhi , cùng tất cả mọi thứ có thể mang theo từ Ninh phủ, rời khỏi Giang Châu, nơi từ nhỏ y lớn lên, lên tàu đi Hoa Kinh, nơi đây mới có thể gọi là quê hương của y.
Đứng trên boong tàu, Ninh Uyên nhìn bến tàu Giang Châu đang xa dần và nhỏ lại, trong lòng có chút cảm khái, đi Hoa Kinh không phải là quyết định đột ngột gì, mà vốn là một hành trình đã định sẵn từ lâu, nơi kia thủ đô của đất nước, vẫn còn rất nhiều việc chờ y đến để hoàn thành, có rất nhiều người cần phải đi gặp, và còn.......
Có một tiếng vút cao và dài truyền đến trên đỉnh đầu, Ninh Uyên theo tiếng kêu ấy mà nhìn lại, một con chim ưng màu trắng như tuyết đang lượn hai vòng bên trên con thuyền và rồi hạ cánh, đáp xuống vững vàng trên vai Ninh Uyên, Ninh Uyên mỉm cười, từ tay áo lấy ra một miếng thịt được bọc trong mảnh vải, nó cũng không khách sáo mà nuốt lấy hai ba lần, sau đó ngẩng đầu lên, thân mật mà dùng lông chim mềm mại của mình cọ cọ lên mặt Ninh Uyên.
Sau khi ở với Ninh Uyên hơn một năm, Cải Dưa dường như đã trở nên quen thuộc với y, thậm chí còn có thể hiểu được một số mệnh lệnh của Ninh Uyên.
Y không biết chuyện gì đã xảy ra với Hô Diên Nguyên Thần, gió biển lạnh lẽo, Ninh Uyên nhịn không được liền siết chặt áo choàng phía sau lại, hơn một năm trước, vào đêm trước sinh thần* (sinh nhật) mười sáu tuổi của y, Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên tìm y và nói Hạ Quốc xảy ra chuyện, muốn gọi anh trở về, anh cũng đã được hoàng đế Đại Chu cho phép, và cũng đang chuẩn bị cho chuyến trở về này, đặc biệt đến gặp Ninh Uyên trước khi rời đi.
Nghĩ đến dáng vẻ ngày đó của Hô Diên Nguyên Thần, Ninh Uyên đột nhiên có chút buồn cười, anh ta buộc y phải im lặng, chỉ được nghe một mình anh nói thôi, đó cũng vì thời hạn một năm như thỏa thuận ban đầu vẫn chưa đến, ít nhất cho đến khi anh rời đi đều không muốn nghe lời cự tuyệt từ miệng của Ninh Uyên, cho lòng bớt khó chịu, anh cũng nói là định ước giữa hai người có thể trì hoãn lại cho đến khi anh từ Hạ Quốc quay về, thuận tiện anh còn đem Cải Dưa ra khỏi chùa Linh Hư, đưa y nuôi dưỡng, để bản thân y có thể nhìn vật mà nhớ người, ngàn vạn lần đừng quên đi anh.
Không phải là một đi không thể quay lại, có cái gì không thể quên ,Ninh Uyên tự hỏi bản thân rằng trí nhớ của mình chưa suy giảm đến mức như vậy, nhưng lúc đó cũng không biết, chỉ là Hô Diên Nguyên Thần rời đi đã hơn một năm, nửa điểm tin tức đều không có.
"Ca ca, mẹ gọi huynh vào ăn tối!." Ninh Hinh Nhi chầm chậm chạy ra từ khoang thuyền trong một bộ váy xinh xắn, tiến đến phía sau Ninh Uyên, Nô Huyền một thân hắc y, nhắm mắt mà đi theo phía sau nàng, cũng hướng Ninh Uyên nói: "Ban đêm, boong thuyền gió lớn, thiếu gia nên vào bên trong thì hơn."
Ninh Uyên gật đầu, quay vào khoang thuyền,bởi vì chuyến đi này gần như là chuyển nhà, có rất nhiều hành lý mang theo, nên Ninh Uyên đã thuê cả một con thuyền, bên trong khoang rất yên tĩnh lại vô cùng trang nhã, bữa tối hầu như đã chuẩn bị xong, Thư thị đang ở cạnh bày biện chén đũa, Đường thị khéo léo mang một bát canh gà hầm mới vừa múc từ nồi ra, cùng lúc nói với Ninh Uyên: "Đúng lúc lắm, hãy mau đến nếm thử món súp gà long nhãn này xem, mẹ đã học tay nghề nấu súp của Thư ma ma rất lâu rồi a, nhưng lại cảm thấy là không học được."
Bên cạnh Ninh Uyên trước nay cũng không thiếu nhân thủ, vì vậy hai năm nay mẹ con Thư thị và Nô Huyền đều đi theo chăm sóc bên cạnh Đường thị, tay nghề nấu nướng của Thư thị lại vô cùng tốt, nên công việc mỗi ngày là chịu trách nhiệm ăn uống trong phòng bếp nhỏ, còn Nô Huyền thì làm một ít việc tay chân như chẻ củi và lấy nước, Ninh Hinh Nhi thì lại có vẻ rất thích giở trò chọc ghẹo chàng thanh niên trưởng thành này, nàng thường giở trò quấn lấy hắn, lấy mực tô đầy mặt người ta, lại có lần chơi cả trò bỏ giun đất vào cổ áo người ta nữa, lúc đầu Nô Huyền còn tức giận, nhưng càng ngày có vẻ quen dần rồi, thỉnh thoảng lại còn phản đòn Ninh Hinh Nhi vài cái, tự nhiên cũng vô thanh vô thức trở thành một đôi hoan hỉ oan gia.
Tuy nhiên ở trước mặt Ninh Uyên, Nô Huyền vẫn luôn rất tuân thủ quy tắc, có lẽ là vì ân cứu mạng, hơn nữa trong mấy năm nay lúc không có việc gì Ninh Uyên sẽ dạy hắn học tập và luyện võ, mặc dù Ninh Uyên chỉ hơn Nô Huyền vài tuổi, nhưng bản thân Nô Huyền lại càng ngày càng tôn trọng , kính Ninh Nguyên như một người thầy.
Canh gà long nhãn nấu rất ngọt và ngon miệng a, đêm như vậy uống vào để ấm bụng cũng vừa lúc, Ninh Uyên đang uống thì đột nhiên nghe được câu nói của Thư thị: "Lần này đi Hoa Kinh, thiếu gia đã tìm được chỗ ở tốt rồi sao."
Ninh Uyên ngẩng đầu nói: "Nhà ở Hoa Kinh không dễ tìm, trước tiên chúng ta cứ tìm quán trọ ở tạm trước đã, đừng nóng lòng, cứ từ từ rồi lên kế hoạch."
"Nếu thiếu gia không chê, nô tỳ có biết một chỗ." Thư thị cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Căn nhà tuy ở vị trí tốt, nhưng bởi vì phong thủy xấu nên không có người quan tâm,hoang vu mấy năm rồi vẫn chưa bán được."
Nô Huyền đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ hiểu được mẫu thân muốn nói cái gì, liền đáp: "Nhà đã bị hỏng tới vậy, mẫu thân, người thật sự định để cho thiếu gia mua sao?"
Khuôn mặt Thư thị đanh lại khi nghe được lời nói của chính con trai mình, rõ ràng là bà thực sự muốn Ninh Uyên mua lại nhà tổ của gia đình mình, nhà Thư thị vốn là một gia đình quan chức rất có thể diện, nhưng điều đáng tiếc lại không được thịnh vượng bền lâu, phụ thân bà năm đó làm đến chức Công Bộ Thượng Thư, chỉ có mình bà là con, lại mang phận nữ nhi, cuối cùng chết vì bạo bệnh, sau khi bị kết án và giáng xuống làm thường dân, ngôi nhà lúc đầu của gia đình họ cũng bị triều đình tịch thu,có lẽ bởi vì bất hạnh của nhà họ Thư, nên người dân Hoa Kinh cho rằng nơi đó là một nơi khủng khϊếp, là nơi con cháu đời đời tuyệt hậu, ngôi nhà liền bị bỏ đến hoang phế, không ai xem tới ,càng không thể bán được.
Nô Huyền nhanh lẹ ngăn lại mẹ hắn, cảm thấy dù muốn dù không thì mẹ mình cũng không nên lợi dụng Ninh Uyên như vậy, thậm chí còn có khả năng tiết lộ thân phận của hai mẹ con nữa, nhưng có ai biết những chuyện này Ninh Uyên đã sống lại một đời đương nhiên đều rõ như lòng bàn tay, chỉ là y vẫn luôn giả bộ vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Một đường xuôi chèo mát mái ,chưa đến hai ngày, thuyền đã cập bến Hoa Kinh,Chu Thạch ở lại bến tàu giám sát các công nhân mang vác hành lý bọn họ, Ninh Uyên cùng những người khác đã đi trước và sớm chờ ở hai chiếc xe ngựa,đi đến quán trọ đã đặt trước.
Hai năm qua Hoa Kinh không có thay đổi gì nhiều, vẫn là dáng vẻ người người ồn ào, thập phần náo nhiệt, bởi vì trên xe phần lớn đều là nữ nhân, Ninh Uyên đặc biệt căn dặn xa phu đánh xe chậm một chút, nhưng lại rất vững vàng, Ninh Hinh Nhi vẫn là lần đầu tiên rời xa Giang Châu, mọi thứ đối với nàng đều mới mẻ, thậm chí còn có ý định đem đầu thò ra ngoài cửa sổ xe mà nhìn ngó đó đây nữa, Nô Huyền bộ dạng cản không được, mà không cản cũng không xong, đành phải ở bên cạnh trông chừng, lo sợ nàng sơ ý lại bị thương.
Đúng lúc này, ở cuối phố truyền tới âm thanh vó ngựa dồn dập, chưa kịp đợi Ninh Uyên mở mắt ra, xe ngựa bọn họ ngồi đột nhiên rung lên nghiêng ngả, Ninh Hinh Nhi suýt chút nữa liền rơi ra khỏi xe, may mắn Nô Huyền đang ở bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt đem nàng ôm lấy, tránh được mối họa không đáng có.
Ninh Uyên mở to đôi mắt mà nãy giờ vẫn luôn khép hờ dưỡng thần ,đôi mày vừa nhăn lại, liền nghe thấy một âm thanh của thiếu niên hét lớn: "Điêu dân từ đâu tới, lại dám cản đường thiếu gia ta, thật là chướng mắt." Vừa dứt lời, một trận tiếng xé gió vọt tới, tiếp theo liền nghe xa phu hét thảm một tiếng.
Nô Huyền lẹ tay nắm lấy dao găm đang đeo bên thắt lưng, đang định lao ra, chợt bị Ninh Uyên vươn tay chặn lại, thân phận của Nô Huyền tại Hoa Kinh này nếu xuất đầu lộ diện thì thật không tiện,hơn nữa sự tình bên ngoài , không phải hắn đi ra là có thể giải quyết được.
Ninh Uyên vén màn xe lên, nhìn thấy vài người cưỡi con ngựa cao lớn đang vây quanh xe ngựa của mình, ngoại trừ thiếu niên trông có vẻ khôi ngô phía trước ước chừng mười sáu tuổi, những người khác đều khoảng ba mươi tuổi, một thân hắc y, trông như là hộ vệ đi theo tên thiếu niên kia, mà xa phu thì đang nằm một bên trên mặt đất rêи ɾỉ không ngừng, trên mặt vẫn còn một vệt máu đỏ do roi ngựa gây ra.
"Hei, lại ra một tên nữa!" tên thiếu niên nhìn thấy Ninh Uyên, thì thào kích động, giơ roi trong tay lên, nhắm thẳng gương mặt Ninh Uyên mà vung tới, chắc hẳn hắn rất thường xuyên làm việc này đi, động tác thành thạo không nói, cái roi độ dày tầm hai ngón tay bị hắn vung đi chỉ để lại một đạo bóng dáng.
Nếu đổi thành người khác, hiển nhiên không thể tránh được roi này, nhưng ở đây Ninh Uyên chỉ hơi xoay mặt đi, sau đó lại vươn tay nắm chắc dây roi trong tay.
"Ngươi!" thiếu niên phát đầu ra tay đã thấy không ổn, lông mày và hai mắt lộ ra vẻ khó chịu, muốn rút roi về đánh lại, nhìn Ninh Uyên mới đầu nghĩ đến chỉ là hình mẫu một thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng lực tay lại cực kỳ mạnh mẽ nha , mặc kệ tên kia kéo trái kéo phải, cái roi da vẫn không hề xê dịch, ngược lại Ninh Uyên chỉ dùng một chút sức đã kéo cho hắn rơi xuống ngựa, ngã trên đất rồi a.
"Hỗn xược!" tên thiếu niên dường như chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng*(三两下) nhảy dựng lên, mặc kệ bụi còn dính trên mặt, chỉ vào Ninh Uyên mắng to: "Các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau bắt tên điêu dân này lại cho ta!"
Đám thị vệ, một dạng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đồng loạt rút kiếm ra, lúc này từ xa, lại có một đoàn binh lính khác chạy tới, nguyên nhân cũng tại tên thiếu niên kia cùng với bọn thị vệ một đường người ngựa trên phố, đấu đá lung tung, đâm trúng người qua đường, làm kinh động đến đám cấm vệ quân đang canh gác ở vùng kinh thành này.
Ninh Nguyên chăm chú liếc nhìn người đứng đầu nhóm binh lính, thì ra là người quen cũ nha.
Hàn Thao nghe thấy có người báo lại rằng có một nhóm người đang gây rối trên đường phố ở Hoa Kinh, hắn ta lập tức ra lệnh cho một đám vệ binh đến ,ý muốn bắt người, nhưng ngay khi bọn họ đuổi theo đến nơi, Hàn Thao liền cảm thấy cay đắng làm sao khi vừa trông thấy bộ dạng tên thiếu niên kia, như thế nào lại là cái tiểu tổ tông này đây, hơn nữa khi hắn dời tầm mắt khỏi người tên thiếu niên nọ, liền nhìn thấy cảnh tượng Ninh Uyên đang đối đầu với đám thị vệ kia, đôi mắt hắn lập tức liền trợn trắng lên.* (NA: ừ đúng là trợn trắng lên luôn, và t cũng tự tưởng tượng ra được bộ dáng thằng súc sinh này lúc đó luôn kìa (ò_ô) ).
Kể từ sau khi bỏ vợ là Ninh Nhụy Nhi, dù biết là Ninh Nhụy Nhi thập phần không đúng, nhưng Hàn Thao cũng cảm thấy bản thân hắn nợ gia đình Ninh Như Hải một điều gì đó, vì vậy hắn ta xấu hổ không tiện lui tới nữa, hắn đang ở thời kỳ sung sức, hắn cũng coi như là khá anh tuấn, lại nhờ sự việc xảy ra với Ninh Nhụy Nhi mà hắn lại có được cái danh "Một lòng vì tình" quá là vi diệu ở Hoa Kinh này luôn, dẫn đến có nhiều tiểu thư con quan khao khát hắn, nên sau khi bỏ Ninh Nhụy Nhi chưa đến nửa năm hắn liền cưới Bàng Xuân Yến ,con gái của Xương Thịnh Hầu* Bàng Tùng vào cửa làm chính thê. (NA: tks cô Taiuma1996 nhiều chỗ này ạ, thiệt là không hiểu nghĩa chữ này hihi ^^~)
Một nhà Xương Thịnh Hầu khi trước vốn sống ở Thanh Châu, từng làm đến Thống đốc Thanh Châu , cũng nhờ vào việc đội tàu của hắn giành được vị trí quán quân trong cuộc đua thuyền rồng vào tiết cửu dương của hai năm trước, hắn liền được tấn lên hai cấp, được đề bạt lên vị trí phó Trung Thư Tỉnh, phụ trách việc thăng chức cho tất cả quan viên dưới tam phẩm trong triều đình, thế nên cả gia đình lớn nhỏ đều dọn đến Hoa Kinh và trở thành "nhà giàu mới nổi" tại nơi này.
Phó Trung Thư Tỉnh là một cái danh đẹp a, bởi vì có liên quan đến vấn đề thăng chức, nên cho dù Bàng Tùng là cái tên vốn ít ai biết đến ,thì ngay lập tức cũng trở nên nổi tiếng ở Hoa Kinh này, các quan chức đến dâng thiệp bái phỏng liền liền không dứt, Bàng Tùng cũng là một người thông minh, để nhanh chóng có được chỗ đứng thật vững cho mình trong đám nhân vật có tiếng tăm nơi Hoa Kinh này, nhờ có hai đứa con gái chưa gả, nay đứa lớn liền gả cho Hàn Thao, thống lĩnh cấm vệ quân, còn đứa con gái thứ hai thì đã tìm được cơ hội ,trực tiếp đưa thẳng vào cung, cũng không có đưa đến bên người hoàng đế làm phi tần, mà đưa đến bên cạnh Thái Hậu, hầu hạ nói chuyện cho Thái hậu đỡ phen buồn chán, không bao lâu, ả liền chiếm được sự sủng ái của Thái hậu, với hai phương kế* như vậy,phủ Xương Thịnh Hầu khí thế ngày càng lớn, triệt để đứng vững tại Hoa Kinh. ( NA: 双管齐下-hai bút cùng họa, nghĩa là làm hai việc cùng lúc, đọc tới đây nhớ cái chị họa sĩ người Hà Lan, vẽ 2 tay 2 bức chân dung khác nhau, mà đẹp k tỳ vết luôn á, đúng là nhân tài đâu đâu cũng có, nhìn lại mình đúng là bất tài có sở thích đu đam thôi =.=" )
Ngay lúc này, tên thiếu niên nhìn thấy Hàn Thao, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt nhìn thấy cha mẹ của mình, nó chạy thẳng tới nắm lấy cánh tay của Hàn Thao và nói: "Tỷ phu, tên này đang khi dễ ta, ngươi nhanh bắt hắn đưa vào đại lao đi!"
Khóe mắt Ninh Uyên chợt nhướng lên, cũng đồng thời mở miệng, "Tỷ phu, ngươi sẽ khác với đệ đệ ngươi, ta có thể giải thích sự việc vừa xảy ra với ngươi được không?"
Nghe thấy cách xưng hô của Ninh Uyên ,tên thiếu niên kia ngay lập tức sững sờ, còn Hàn Thao mặt đen lại, không nói một lời, đầu đau không thôi. (NA : gặp Tiểu Uyên Uyên nếu không đau đầu thì không bình thường kkkk )
Tên thiếu niên này là cháu trai của Xương Thịnh Hầu, là biểu đệ của thê tử mình- Bàng Xuân Yến, cũng chính là con trai của em gái Xương Thịnh Hầu, Xương Thịnh Hầu tới lui cũng chỉ có hai đứa con gái, em gái của lão ta* cũng mất sớm, chỉ để lại đứa con trai là Lâm Trùng, lão liền đem cái tiểu hài tử này đặt dưới gối mà nuôi nấng, yêu thương như con ruột của mình, điều đáng tiếc ở đây là lão đã quá chiều chuộng hắn, nuôi dạy ra một tên tiểu tử ăn chơi trác táng, khắp nơi sinh sự, dựa vào lão cha có gia thế và thằng anh rể là thống lĩnh cấm vệ quân của hoàng gia, mà suốt ngày ở ngoài gây chuyện thị phi, không muốn phiền phức rắc rối về sau, nhiều lần Hàn Thao muốn quản thúc tên này thì luôn bị chính thê tử Bàng Xuân Yến ngăn cản, Bàng Xuân yến vừa khóc nức nở vừa nói biểu đệ của ả từ nhỏ đã không có mẹ thương yêu, đã vô cùng đáng thương rồi, làm sao mà có thể để người khác bắt nạt, Hàn Thao còn có thể làm gì, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua. (*NA: ở đây
tớ k biết xưng cha nội này là "lão" hay là "hắn" nữa , đây là 1 nv mà tớ cũng chả yêu thích j, còn có ý hãm hại sp tiểu Uyên nữa ,nhưng dựa theo tuổi tác thì cũng già r nên tớ xưng "lão", mọi người có ý kiến gì cho tớ xin, tớ sẽ thay đổi lại xưng hô ở những chương sau ,cảm ơn nè moazzz :* )
Nhìn tình huống hiện tại, cũng thấy rõ ràng là tên tiểu tử này đã gây ra chuyện phiền phức, nhưng đụng đến ai không đụng, tại cố tình đâm đầu đụng vào Ninh Uyên, dù gì cũng đã từng là "người thân" với nhau, vậy rồi kêu hắn làm sao mà trắng trợn bao che cho người mình được chứ.
"Tỷ phu, đây là chuyện gì vậy, tại sao cái tên tiểu tử thúi kia cũng kêu ngươi là tỷ phu!?" Lâm Trùng bị xưng hô của Ninh Uyên làm cho hoảng sợ, lo lắng nhìn Hàn Thao rồi hỏi, Hàn Thao khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh nói với Ninh Uyên, "Ninh công tử, ta cùng với đại tỷ ngươi từ lâu đã không còn quan hệ, xưng hô tốt hơn vẫn nên sửa lại đi."
"Đúng vậy nha, nhưng thật ra ta cũng là kêu rất thuận miệng, lại quên mất việc này." Ánh mắt Ninh Uyên lại nhìn về phía Lâm Trùng, "Có một đứa em vợ như vậy, hẳn là cuộc sống hiện nay của anh rể là Hàn thống lĩnh đây cũng không suôn sẻ gì đâu ha."
"Tiểu tử thúi, ngươi có ý gì?" Lâm Trùng chỉ vào Ninh Uyên mắng, nghĩ đến mới khi nãy Ninh Uyên vậy mà lại dám kéo hắn ngã ngựa, từ khi đến Hoa Kinh tới nay hắn ta chưa bao giờ xấu hổ tới như vậy, càng không có ai dám khiêu khích hắn cả, hắn vội vàng nói với Hàn Thao :"Tỷ phu, người này bắt nạt ta tới như vậy, ngươi cứ như vậy mà đứng nhìn sao?"
Hàn Thao nhắm mắt lại, thôi vậy, dù gì nghe nói Ninh Như Hải cũng đã chết, người đã chết như đèn đã tắt, lại nghĩ thì Ninh Nhụy Nhi đã tra tấn bản thân mình tới như vậy, chính mình cũng không hề mắc nợ bọn họ cái gì, hắn xua tay nói với đám người phía sau :"Bắt lấy tên đã đụng trúng Lâm công tử lại, mang về."
Bọn binh lính ở phía sau chờ mệnh lệnh,nghe thấy lời Hàn Thao nói, lập tức tiến lên bắt người, nhưng Ninh Uyên một chút hoang mang cũng không có, đứng thẳng người, nói :"Ta vừa hay cũng là một cử nhân mới tấn phong từ nơi xa mới đến, trong người lại có công văn, thoải mái đụng tới ta xem, ba ngàn dặm không quá xa đâu, cứ chờ bị lưu đày là được.!"
Lời vừa thốt ra, bọn binh lính vốn dĩ còn đang muốn bắt người cũng không dám động đậy, vẻ mặt Hàn Thao cũng trở nên cứng ngắc, "Cái gì, ngươi hiện tại thật sự là cử nhân!?"
"Theo luật lệ của Đại Chu, vô cớ ẩu đả người đọc sách, phạt ba mươi trượng,vô cớ lăng mạ cử nhân hoặc những danh sĩ đã có danh tiếng trở lên, nhẹ thì lưu đày ba ngàn dặm, nặng thì cắt gân tay, cắt lưỡi, chỉ vậy thôi, Hàn thống lĩnh đây thân là mệnh quan triều đình, đúng ra so với ta chỉ là một người đọc sách thì ngươi phải rõ hơn chứ hả?." Ninh Uyên vừa nói, vừa rút ra từ trong ngực mình một kiện công văn,bên trên vẫn còn con dấu phê duyệt đỏ chót, Hàn Thao nhìn kỹ lại, chắc chắn,Ninh Uyên không chỉ là cử nhân, mà còn là á nguyên của toàn Giang Châu?
Hừ, nếu Ninh Uyên thật sự là cử nhân, quả thực không dễ động thủ, Hàn Thao phất tay gạt bỏ binh lính, kéo Lâm Trùng qua, quay đầu định rời đi, nhưng đột nhiên lại bị Ninh Uyên gọi lại, "Hàn thống lĩnh phải đi rồi sao?"
"Ngươi còn có chuyện gì?" Hàn Thao quay đầu hỏi.
"Thống lĩnh ngươi đi là được rồi, nhưng ít nhất là phải để kẻ kia lại a, ta phải đưa hắn tới nha môn kinh triệu doãn định tội nha." Ninh Uyên duỗi tay thẳng chỉ vào Lâm Trùng đang ngạc nhiên đứng đó.
"Tên tiểu tử nhà ngươi như vậy, không phải là bị điên rồi đi, chúng ta đại nhân đại lượng buông tha cho ngươi, ngươi vậy mà còn muốn đem ta đi trị tội?" Lâm Trùng chỉ ngược vào mũi mình, giống như nghe thấy một chuyện gì hài hước vô cùng, "Ta nói cho ngươi biết, cậu của ta chính là..........."
"Xung quanh có rất nhiều ánh mắt của các vị bá tánh đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì, ta thấy không cần ta phải nói thêm với ngươi nữa." Ninh Uyên thật sự không hề để ý đến sự tồn tại của Lâm Trùng, chỉ xòe bàn tay ra trước mắt Hàn Thao, trong lòng bàn tay vẫn còn một vết đỏ, rất dễ nhận thấy là do vật gì gây nên, "Nếu như Hàn thống lĩnh đây không giao người, ta đành phải cầm công văn cử nhân này, đến Nho Lâm Quán, đến Hàn Lâm Viện mà tìm người để mà phân xử thôi, từ khi nào người đọc sách của Đại Chu lại trở nên ti tiện như vậy, bị một đám côn đồ lưu manh ở địa phương lăng mạ làm nhục, sắp bị leo lên đầu tới nơi mà còn phải ngậm ngùi nuốt hận vậy chứ."