Thứ Tử Quy Lai

Chương 108: - Giao dịch




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vân Phong

_________________________

"Thứ bậy bạ?" Hô Duyên Nguyên Thần trầm tư một lát mới nói: "Đêm qua Diêm Phi không biết lấy cá muối khô từ đâu tới nấu cho ta một nồi canh."

Ninh Uyên lắc đầu: "Bảo sao lại vậy, cá muối khô là hải sản, rất nóng. Giờ còn đang là thời điểm chuyển mùa đông sang xuân, thời điểm dễ bị nhiễm trùng nhất, ngươi vậy mà không biết hải sản muốn chạm cũng không được chạm sao."

"...... Ta thực sự không biết." Hô Duyên Nguyên Thần rầu rĩ nói, thầm mắng trong lòng, "Cái tên Diêm Phi ngu ngốc, khi nào về ta phải giáo huấn hắn thật tốt mới được."

Cách khách điểm vài con phố, Diêm Phi vừa ăn cơm tối xong, chuẩn bị đi ngủ thì hắt xì một phát.

Hắn sờ sờ mũi, hơi ngơ ngác kéo chặt lại quần áo, nhìn về con đường ngoài cửa sổ, nghĩ trong lòng không biết thiếu chủ giờ như thế nào rồi.

Sau khi gặp mặt Ninh công tử trở về, thiếu chủ của hắn đã ngồi nhìn bình sứ kia một lúc lâu, ngay sau đó cứ như bị trúng tà, liền bắt hắn đi tìm hải sản về (Á à =))) ). Thiếu chủ rõ ràng biết giờ hắn không thể đụng vào đồ nhiều nhiệt, nếu không sẽ làm vết viêm tăng thêm. Vậy mà khi hắn vất vả mang cá khô trở về, thiếu chủ liền đem nấu thành canh rồi uống hết. Nhìn vết viêm không nhiều như dự đoán, thiếu chủ liền bắt hắn lấy nước canh lau lên lưng nữa chứ.

(Phong: Thần Thần đúng lươn lẹo mà =))) nhưng tui thích)

"Thiếu chủ cho dù muốn tìm lí do để tìm Ninh công tử đi chăng nữa cũng không nên ngược đãi bản thân như vậy mà......." Diêm Phi tự dưng thấy lạnh run người, "Hy vọng hắn không bị Ninh công tử vạch trần."

Trên thực tế, cho dù Ninh Uyên có thông minh đến mấy cũng không đoán ra được việc này. Y là thật tâm tin tưởng Hô Duyên Nguyên Thần là do vô ý ăn phải hải sản nên mới bị như vậy, nhìn sống lưng hắn sưng đỏ một mảng, nhìn liền biết vừa đau vừa ngứa, đồng thời Ninh Uyên cũng áy náy trong lòng, liền lôi hòm thuốc tùy thân của mình ra, phối chút thuốc bộ, bỏ thêm ít nước trở thành một hỗn hợp trong suốt, nhẹ nhàng bôi lên sống lưng của Hô Duyên Nguyên Thần.

Cảm giác vừa nóng vừa ngứa dày vò trên lưng liền bị thuốc mỡ lạnh lạnh được bôi lên xoa dịu, Hô Duyên Nguyên Thần nghe thấy Ninh Uyên nói: "Hiện tại ta chỉ có thể dùng ít dược giảm đau ngứa cho ngươi, đây chỉ là trị ngọn không trị gốc. Về sau nhất định ngươi không được ăn đồ lung tung, và về nhớ bôi bình thuốc mỡ ta cho ngươi lúc nãy."

Hô Duyên Nguyên Thần mặt không đổi sắc đáp ứng, nhưng trong lòng lại vui sướng một trận, chờ Ninh Uyên giúp hắn thượng dược xong, hắn mặc lại quần áo liền nói: "Tứ hoàng tử chưa làm gì ngươi đúng không."

Thật ra đây mới là nguyên nhân Hô Duyên Nguyên Thần dùng khổ nhục kế để tìm hiểu."

Ninh Uyên bảo hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, mà hắn lại không thể yên tâm đi nghỉ. Sự tình trước mắt nói rõ Tư Không Húc đang muốn dựa vào việc này để làm chuyện bậy bạ với Ninh Uyên, hắn tất nhiên không có lí nào mà đứng bên cạnh nhìn không được, nhưng Ninh Uyên lại quả quyết không cho hắn nhúng tay vào đó. Bất đắc dĩ lắm hắn mới nghĩ ra kế sách này để mượn cơ hội đi thám thính tình huống, như vậy thì Ninh Uyên sẽ không cảm thấy hắn cố tình tìm hiểu.

Ninh Uyên còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền tiếng gõ cửa, Tư Không Húc nói vọng vào trong, "Ninh thiếu gia đã sẵn sàng nói chuyện với ta chưa."

Ninh Uyên liếc mắt nhìn Hô Duyên Nguyên Thần một cái, động tác Hô Duyên Nguyên Thần lại nhanh hơn, hiện tại khả năng trốn bằng của sổ là không thể nên hắn liền chui xuống gầm giường trốn.

Lúc Ninh Uyên còn đang sững sờ, Tư Không Húc đã bước vào phòng. Hiện tại hắn đã thay một thân quần áo toàn màu trắng, nhìn qua càng thêm phong nhã xuất trần, tay phải hắn còn xách thêm một hộp đồ ăn, đóng cửa phòng lại rồi đến cạnh bàn lôi từ trong hộp ra một bình rượu và ba đĩa thức ăn nhỏ, cười nhẹ đưa Ninh Uyên ngồi xuống.

"Ta đoán hắn là Ninh thiếu gia chưa ăn cơm, nên dứt khoát mang theo chút thức ăn đến, hai ta vừa ăn vừa nói chuyện." Tư Không Húc rót hai ly rượu, ngửa đầu uống trước một ly, sau đó hướng về Ninh Uyên một thế "thỉnh".

Ninh Uyên ngồi đó nhưng cũng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn rượu và thức ăn trên bàn.

Tư Không Húc cười mỉm, "Ninh thiếu gia chẳng lẽ lo ta hạ dược vào sao, ngươi có thể yên tâm, đối với với việc làm bỉ ổi như thế ta cũng khinh thường."

"Đại nhân có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra, ta không thích người nói chuyện quanh co." Ninh Uyên nhàn nhạt nói.

"Ninh thiếu gia cứ nhất quyết phải xa cách với ta thế sao, đã qua nhiều ngày vậy, ta cũng tự nhận là chưa làm gì quá đáng trước mặt Ninh thiếu gia. Xưng hô "đại nhân" nghe thật lạnh nhạt, không bằng ngươi gọi ta là Tư Không huynh có phải tốt hơn không?" Tư Không Húc mặt mày ôn hòa nói chuyện, chỉ là sắc mặt của Ninh Uyên chỉ lạnh nhạt hơn, y cười lạnh ném ra ba chữ, "Ta để ý."

Hô Duyên Nguyên Thần ở phía dưới giường tuy không phát ra tiếng động nhưng lại đang đang cười thầm trong lòng, nghĩ đến trước kia hắn muốn Ninh Uyên chuyển từ xưng hô "Hoàng tử điện hạ" thành "Hô Diên" đã phải mất không biết bao công sức mới thành công được. Tứ hoàng tử này thật đúng không hiểu được tính tình của Ninh Uyên mà, đáng bị đâm vào cái đinh cứng này.

Cũng may là Tư Không Húc cũng không vì thái độ của Ninh Uyên mà thay đổi sắc mặt, hắn lại uống thêm một ly rượu, nói: "Nếu như Ninh thiếu gia đây thích người thẳng thắn vậy ta liền không vòng vo nữa, ngươi thật sự không muốn trở thành người của ta sao."

Thấy Ninh Uyên không đáp lại, hắn tiếp tục: "Tuy rằng trước đây ta cũng từng hỏi qua ngươi nhưng ta cũng hy vọng Ninh thiếu gia có thể suy nghĩ kĩ lại rồi nói cho ta. Ta thật sự xem trọng Ninh thiếu gia tài hoa, nếu như Ninh thiếu gia đây có thể trở thành phụ tá đắc lực cho ta, đợi đến ngày ta công thành danh toại, ngươi cũng có thể an nhàn hưởng hết thảy vinh hoa phú quý."

Ninh Uyên nheo mắt lại nói, "Lời này của đại nhân làm ta hồ đồ, đại nhân đây là muốn ta phụ tá hay là muốn thân thể ta."

Thấy Ninh Uyên không giống như lần trước mở miệng cự tuyệt mình, Tư Không Húc không kìm được liền nâng giọng, du͙ƈ vọиɠ dưới đáy lòng cũng ẩn ẩn muốn xông ra, "Ta trước giờ chưa bao giờ khắt khe với người bên cạnh, nếu Ninh thiếu gia nguyện ý..... thì ngươi sẽ là người của ta, người quan trọng nhất và cũng là độc nhất vô nhị......."

"Đại nhân đây là thích ta sao." Ninh Uyên bỗng cười lên, "Ta cũng thật tò mò, nếu so sánh về mặt dung mạo, vị Tô công tử bên người đại nhân kia không phải hơn ta mấy lần sao, dung mạo ta cũng chỉ xem thanh tú trong giới thư sinh, thế nào lại được đại nhân xem trọng."

"Lời này là Ninh thiếu gia khiêm tốn rồi, Tô Triệt kia cũng chỉ là một nam quan hạ đẳng bán đứng thân thể mà thôi, luận về khí chất, hắn so ra kém ngươi vạn dặm." Tư Không Húc nương men rượu đứng lên, tiến đến bên người Ninh Uyên, dùng ngón tay khẽ vuốt qua mặt Ninh Uyên, "Tô Triệt chỉ là một vật để ta phát tiết, mà Ninh thiếu gia... là người mà ta động tâm........ Ta không biết Ninh thiếu gia ngươi vì nguyên nhân gì mà vẫn luôn có thành kiến với ta, nhưng ta tin rằng, chờ đến khi hai ta quen thuộc thì ngươi sẽ phát hiện ta là một người đáng giá để ngươi phó thác......."

(Phong: cái móng heo này phải chém rớt!!!)

Lời này của Tư Không Húc đã cực kì rõ ràng, Hô Duyên Nguyên Thần nhìn tay hắn, nhịn không được siết chặt tay, bị người như vậy ăn đậu hũ mà tại sao Ninh Uyên không né, chẳng lẽ y cũng động tâm với lời tên kia nói?

"Đại nhân, ngươi hiểu lầm rồi, ta chưa từng có thành kiến với ngươi, mà ta chỉ đơn thuần là chán ghét ngươi thôi." Ninh Uyên thình lình ném ra một câu như vậy làm động tác của Tư Không Húc cứng đờ, "Ta không có khả năng làm theo lời ngươi nói."

Hai mày Tư Không Húc nhíu lại, "Ninh thiếu gia, ngươi không muốn cẩn thận suy nghĩ lại sao?"

"Việc này không có gì để ta phải nghĩ lại."

"Ngươi chẳng lẽ không quan tâm đến sinh tử của mình sao. Nơi này là Yến Châu, nếu ta muốn ngươi biến mất khỏi thế giới này thì chỉ cần động một ngón tay mà thôi. Hôm nay ta đã nói với ngươi, những nhược điểm mà ngươi dùng để uy hiếp ta trước kia giờ đã không còn tồn tại, hơn nữa, ta đã tra qua sau lưng ngươi không hề có bất kì ai hay bất kì thế lực nào cả, những thứ ngươi nói lúc trước căn bản là ngươi đang trêu đùa ta." Hàn quang lóe lên trong mắt Tư Không Húc, hắn liền mở miệng uy hiếp, "Nhưng chỉ cần ngươi thuần phục ta, ta liền có thể bỏ qua sự tình trong quá khứ, thậm chí có thể chân tình đối đãi ngươi. Còn nếu không, miễn là đồ vật mà ta không có được, cho dù phải phá hủy, ta cũng không để bất kì ai có được nó."

"Chân tình sao?" Ninh Uyên nhìn mặt Tư Không Húc, chỉ cảm thấy buồn cười, người này còn dám nói dùng chân tình đối đãi hắn, trải qua hai đời, chỉ sợ đây là chuyện buồn cười nhất Ninh Uyên từng nghe.

"Đến cùng thì ngươi chẳng qua cũng chỉ là không cam lòng vì không chiếm được đồ vật mình muốn mà thôi." Ninh Uyên nhìn Tư Không Húc, lần này còn chẳng thèm dùng kính ngữ, "Nếu như ta lại tiếp tục cự tuyệt ngươi, không chỉ riêng ta mà cả người nhà ta cũng sẽ gặp nguy hiểm đúng không?"

"Ninh công tử quả nhiên thông minh hơn người." Tư Không Húc một lần nữa lại ngồi xuống, hai mắt sáng lên, "Giờ thì Ninh thiếu gia đã có thể cho ta đáp án chưa?"

Ninh Uyên im lặng không nói, một lát sau y mới nâng mắt lên, "Một khi đã như vậy, người và ta làm một giao dịch đi."

Tư Không Húc ngạc nhiên nói: "Giao dịch gì?"

"Cho dù ngươi nói lời thật lòng đi chăng nữa, ta cũng không tin. Ta cũng không có hứng thú đi theo ngươi để hưởng chút vinh hoa phú quý ấy, nhưng cái gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt, vì tính mạng của bản thân và gia đình ta có thể làm cùng ngươi một lần." Ninh Uyên vừa dứt lời, Tư Không Húc còn chưa phản ứng thì Hô Duyên Nguyên Thần ở dưới giường đã sợ ngây người.

Trong đầu hắn như có sét đánh ngang qua, hắn còn hoài nghi là do mình nghe nhầm, nhưng rất nhanh hắn đã nghe Ninh Uyên tiếp tục nói: "Làm giao dịch này, mọi ân oán gút mắt giữa ta và ngươi xem như từ đây thanh toán xong, ta sẽ không làm hại đến nghiệp lớn của ngươi, mà ngươi cũng không được thương tổn ta và người thân của ta."

"Ninh thiếu gia, ngươi cũng dùng công phu sư tử ngoạm hơi quá." Tư Không Húc cười hai tiếng, "Khó có dịp ngươi chịu thỏa hiệp, nhưng, ngươi cảm thấy ta là người dễ dàng thỏa mãn vậy sao?"

"Ta biết ngươi là loại người nếu không chiếm được thứ mình muốn, liền dốc sức bắt tới tay, nhưng một khi thực sự nắm được thì sẽ nhanh vứt bỏ như giày rách. Ta tự hiểu cái thân thể ta cũng chẳng có gì khiến người tranh đoạt, có lẽ ngươi thử qua một lần liền sẽ thấy vô vị. Vì thế, hai ta cũng không cần phải cột chung với nhau, qua một thời gian, hai bên trao đổi nhu cầu như vậy, đây cũng là thứ lớn nhất ta có thể nhượng bộ." Ninh Uyên nhàn nhạt nói: "Tất nhiên nếu ngươi thấy không thỏa mãn thì có thể từ chối, có lẽ cuối cùng ngươi sẽ bắt được ta nhưng ta đảm bảo đến khi đó, thứ ngươi có chỉ còn lại một cỗ thi thể mà thôi, hơn nữa ta tin tưởng, ngươi sẽ không có hứng thú gì với một cỗ thi thể lạnh băng."

Ninh Uyên nói rõ ràng, Tư Không Húc cũng đang nhíu mày, tựa hồ đang tự hỏi cái lợi và cái hại.

Đây cũng là đối sách Ninh Uyên nghĩ kỹ từ thời khắc y bước ra khỏi Giang Châu. Y có thể lừa gạt Tư Không Húc nhất thời, nhưng không thể lừa gạt hắn một đời. Y tất nhiên muốn nhìn thấy Tư Không Húc thân bại danh liệt, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, muốn dành ra một khoảng thời gian để dưỡng sức thì cũng chỉ có cách dùng đối sách này mới có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn của hắn.

Tư Không Húc nhìn mặt Ninh Uyên, cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không thừa nhận Ninh Uyên nói đúng. Tuy rằng bề ngoài Ninh Uyên thanh tú nhưng tuyệt đối không phải loại mà hắn coi trọng. Trong lòng hắn mạc danh nổi lên tâm tư với Ninh Uyên, điều này cũng làm hắn nghi ngờ nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể đổ lỗi cho Ninh Uyên trước kia không ngừng trêu chọc hắn, làm hắn từ giận sinh nhớ, chỉ muốn đem người nọ đè dưới thân mà nghiêm trị.

Hắn cũng thừa nhận bản thân là một người dễ có mới nới cũ, nếu như Ninh Uyên thật sự đồng ý làm người của hắn, thì đợi cho đến khi hắn nhàm chán lại không có cách nào dễ ném y đi, lại không thể nào tùy ý hạ sát thủ, nếu thế sẽ dễ gây thêm phiền toái. Tên Tô Triệt kia thứ không có đầu óc quấn lấy hắn làm hắn cả thân lẫn tâm đều mệt, nếu đổi thành Ninh Uyên có đầu óc như này, y mà quấn lấy hắn thì sẽ thành phiền phức lớn.

Nghĩ như vậy thì đề nghị của Ninh Uyên cũng không tồi lắm.

Hắn nâng mắt lên nhìn vào gương mặt Ninh Uyên, ánh mắt dịch xuống cần cổ thon gầy, dịch đến xương quai xanh như ẩn như hiện của y, đột nhiên cười, "Vậy liền theo ý ngươi, ta chỉ hi vọng Ninh thiếu gia sẽ không làm ta thất vọng." Dứt lời hắn liền quyết đoán vươn tay, kéo vạt áo của Ninh Uyên xuống.

"Đại nhân ngài không kìm nén được nữa sao." Ninh Uyên lách người tránh đi, "Hôm nay ta còn chưa tắm gội, nghĩ rằng đại nhân cũng không có cảm xúc hứng thú gì nhưng ta không muốn làm một lần mà đại nhân không tận hứng mà sẽ đổi ý thì không nên."

"Cũng được, nếu là Ninh thiếu gia tự nguyện thì ngày khác cũng được." Tư Không Húc đứng lên, "Vậy ta liền cáo từ."

"Khoan đã." Ninh Uyên bỗng nhiên gọi hắn quay lại, "Đại nhân cứ đi như vậy, dù sao chúng ta cũng đã có giao dịch vậy nên hẳn phải trao đổi tín vật với nhau mới thỏa đáng." Dứt lời, Ninh Uyên gỡ chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út tay trái xuống đặt lên bàn.

Tư Không Húc ngẩn người, sau đó cũng cười lớn một tiếng, tiện tay gỡ miếng ngọc bội bên hông xuống, ném lên bàn rồi nhặt lấy chiếc nhẫn của Ninh Uyên, sau đó cất bước ra khỏi phòng.

Ninh Uyên cất kĩ khối ngọc bội, ngồi ở cạnh bàn một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích, phía sau truyền đến tiếng sốt soạt, tiếp theo y nghe thấy tiếng khàn khàn của Hô Duyên Nguyên Thần nói: "Ngươi thật sự..... phải đáp ứng hắn sao?"

"Trời cũng tối rồi, ngươi nên về đi." Thanh âm Ninh Uyên truyền tới có vẻ mỏi mệt.

"Vì sao phải đáp ứng loại chuyện này với hắn." thanh âm Hô Duyên Nguyên Thần trầm thấp nghe cứ như có một tảng đá đè lên, "Ngươi hoàn toàn không cần để ý đến uy hiếp của hắn mà, nếu như hắn muốn động thủ với người nhà ngươi thì ta sẽ bảo vệ bọn họ."

"Ngươi có thể bảo vệ được bao lâu, cả đời sao?" Ninh Uyên ngẩng đầu nhìn hai mắt Hô Duyên Nguyên Thần, "Ta và ngươi cùng lắm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cần gì phải làm đến thế, chuyện trên đời này, muốn sống thoải mái một chút thì cũng phải có ít hy sinh, mà có thể đem sự hy sinh giảm đến mức nhỏ nhất thì đã là kết quả tốt nhất. Hơn nữa đối với nam tử mà nói, một lần giường chiếu cũng chẳng đáng là bao."

"Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ bảo vệ họ một ngày." Hô Duyên Nguyên Thần lại rất kiên trì, ánh nến chiếu lên biểu tình hắn nhìn âm trầm đến nhỏ nước, "Ngươi không cần phải đáp ứng yêu cầu khuất nhục như vậy."

"Hô Diên, xem như lần này ta khuyên ngươi không nên tùy tiện hứa hẹn với bất kì ai." Ninh Uyên nói: "Loại hứa hẹn này nếu như hứa rồi lại không làm được chẳng thà đừng hứa, miễn làm người khác tổn thương."

"Ta có thể làm được." Hô Duyên Nguyên Thần cơ bản là buột miệng thốt lên.

"Nói như vậy, ngươi là muốn ngốc ở Đại Chu này cả đời sao?" Ninh Uyên cười cười, "Đừng nghĩ nhiều, ngươi còn có thân phận của ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ trở về đất nước mình, có gia đình riêng, sẽ có thê tử và hài tử của mình, đó mới chính là thứ ngươi đáng phải bảo vệ, mà không phải là đi hứa hẹn không thực tế đối với những người không liên quan với ngươi."

Hô Duyên Nguyên Thần bị Ninh Uyên nói đến đơ người, hắn muốn biện giải nhưng lại không thể nói gì, cứ như một hơi bị chặn ngay cổ họng, chỉ làm trán hắn nổi lên mấy đường gân xanh, nắm tay cũng mang tiếng "rắc rắc", hắn dừng một chút rồi không nói gì mà quay đầu nhảy qua cửa sổ chạy đi, ngay cả một lời từ biệt cũng chưa nói.

Hô Duyên Nguyên Thần một đường âm trầm trở về khách điếm, không chút chần chừ liền xách Diêm Phi đang ngủ say và túm lấy hai thanh mộc kiếm bên mép giường nhảy ra từ cửa sổ. Diêm Phi đang trong mộng đẹp còn tưởng gặp phải trộm, chờ hắn phản ứng lại thì Hô Duyên Nguyên Thần đã mang hắn ra khỏi thành, đi vào một ốc đảo nhỏ cách thành không xa, đem hắn ném xuống rồi ném luôn thanh mộc kiếm lên người hắn.

Mặt Diêm Phi như đang đưa đám, tuy rằng thiếu chủ nhà mình không nói một lời, nhưng căn cứ trước mắt thì không cần nói cũng biết tâm trạng của Hô Duyên Nguyên Thần đang không tốt. Mà mỗi lần tâm trạng Hô Duyên Nguyên Thần như thế thì sẽ kéo hắn ra luyện kiếm, thiếu chủ võ công cao cường mà mình lại không phải là đối thủ của hắn, vì thế nên một lần luyện kiếm hắn chỉ nhận mệnh chịu trận. Nhưng từ sau khi đến Đại Chu, thiếu chủ rất ít khi mất bình tĩnh, chẳng lẽ Ninh công tử đã làm gì chọc thiếu chủ sinh khí sao?

Trong lúc hắn đang mải nghĩ ngợi, bên kia Hô Duyên Nguyên Thần cũng đã tấn công đến, bất đắc dĩ, Diêm Phi phải rút kiếm ra ứng chiến. Dưới ánh trăng hai người giao nhau mấy hiệp kiếm, mộc kiếm trong tay Diêm Phi đã bị đánh bay, nhìn Hô Duyên Nguyên Thần đánh tới bả vai hắn, Diêm Phi thê lương nhắm mắt lại, làm tốt công tác chuẩn bị bị đánh, nhưng đợi một lúc sau lại không thấy động tĩnh gì, hắn liền mở mắt ra, phát hiện mũi kiếm đang cách đầu hắn không xa, mà Hô Duyên Nguyên Thần lại dừng động tác, thấy hắn thở dài hai tiếng rồi vứt thanh mộc kiếm trong tay đi, xếp bằng ngồi xuống.

"Thiếu chủ......" Diêm Phi thật cẩn thận đi đến bên người hắn, "Đây là..... Đây là có chuyện gì xảy ra sao......"

Hô Duyên Nguyên Thần lại cái bình nước ra, "Lấy cho ta ít nước."

Diêm Phi không còn cách nào khác đành phải nhận lấy bình nước, đến bên dòng suối cạnh ốc đảo lấy ít nước. Sau đó giao cho Hô Duyên Nguyên Thần, nhưng hắn lại không uống mà tưới hết lên mặt hắn, lúc này cảm xúc của hắn mới bình tĩnh lại.

"Diêm Phi, ngươi đã từng hứa hẹn với ai đó chưa." Hô Duyên Nguyên Thần ngẩng đầu hướng Diêm Phi hỏi.

"Thiếu chủ tại sao lại hỏi việc này." Diêm Phi ngồi xổm bên cạnh hắn, "Chẳng lẽ là Ninh công tử có chuyện gì sao."

Hô Duyên Nguyên Thần nghĩ một lúc, dù sao thì Diêm Phi cũng là tâm phúc của hắn, nếu nếu nói sự tình vừa rồi nói cho hắn cũng không sao, hắn liền nói hết tất cả việc xảy ra trong phòng Ninh Uyên nói cho Diêm Phi biết, Diêm Phi nghe xong, hai mắt liền trừng lớn, "Ninh công tử thật sự nói như vậy sao?"

"Ta là thật tâm muốn giúp hắn, không thể ngờ được là hắn lại nói với ta như vậy. Chẳng lẽ trong lòng hắn ta là một người thất tín bội nghĩa sao." Hô Duyên Nguyên Thần nghĩ đến ngữ khí vừa rồi của Ninh Uyên liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Nhưng mà cái này theo ta cảm thấy thì Ninh công tử cũng là đang đứng ở lập trường của ngươi để suy xét, ngươi cần gì phải sinh khí như vậy." Diêm Phi cẩn thận nói: "Kỳ thật Ninh công tử cũng không nói sai, dù cho y quyết định làm gì đi nữa thì đó cũng là việc của y, thiếu chủ không thể chen vào việc riêng của y, như vậy là quá đường đột."

"Cho nên y phải để cho tên hỗn đản kia thực hiên được mong muốn sao?" Hô Duyên Nguyên Thần cả giận nói: "Ta không thế để y sa ngã mà giao phó bản thân cho loại người như thế được!"

"Cái này......" Diêm Phi chần chừ nói, "Nhưng Ninh công tử đã tự mình đưa ra quyết định, thiếu chủ cứ đứng đây giận dỗi cũng vô dụng, kỳ thật trong chuyện này thì cho dù thiếu chủ là bằng hữu của Ninh công tử cũng không có lập trường quản........" Nói tới đây, ngữ khí Diêm Phi bỗng dưng ngừng một lát, tròng mắt xoay một vòng, kinh ngạc nói: "Ta nói thật nha, thiếu chủ tức giận như vậy sẽ không phải là ăn giấm đi?!?"

"Cái gì?" Hô Duyên Nguyên Thần mờ mịt nâng mắt lên, hiển nhiên là không hiếu ý của Diêm Phi.

****

Trời còn chưa sáng, bỗng nhiên có thân ảnh nhẹ nhàng bay từ trong phòng Ninh Uyên ra.

Giờ chính là thời điểm canh phòng lơi lỏng nhất, vô luận là thị vệ trực đêm hay nhãn tuyến âm thầm giám thị Ninh Uyên cũng đều có chút uể oải mà ngủ gà ngủ gật, không còn ai có thể phát hiện bóng người bay ra, cũng không có ai phát hiện Ninh Uyên trên giường chỉ là cái chăn được cuộn lại mà thôi.

Ninh Uyên lặng lẽ nhảy ra từ của sổ dịch quán, men theo hẻm nhỏ đếm cuối con đường, trong bóng đêm thế lại có một bóng nam nhân như pho tượng đứng đó. Theo bước chân Ninh Uyên thì người nọ cũng tiến lên hai bước lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cự nhiên là Cao Phong, thống lĩnh hộ vệ bên người Tư Không Húc.

Hắn nhìn Ninh Uyên không nói lời nào, chỉ im lặng tiếp nhận thứ mà Ninh Uyên đưa ra, vội vàng thu nó vào ngực.

Ninh Uyên thấp giọng nói: "Bình thường nơi tiếp xúc với bọn mã phỉ hẳn ngươi so với ta còn rõ ràng hơn, việc này thành hay bại còn xem năng lực của ngươi."

Ánh mắt Cao Phong phức tạp mà nhìn Ninh Uyên, mày nhăn gắt gao, "Ta chỉ làm việc này thôi, hơn nữa ta cũng không hoàn toàn tin lời ngươi nói."

"Nếu ngươi không tin thì tối nay ngươi đã không xuất hiện ở chỗ này." Biểu tình Nin "Nếu ngươi không tin, tối nay liền sẽ không xuất hiện ở chỗ này." Ninh Uyên bình tĩnh, thậm chí còn có chút ý cao thâm khó đoán, "Mắt ngươi nhìn thấy, không cần ta nói ra, ngươi cũng đoán được. Chỉ là, ngươi có thói quen phủ nhận nó thôi."

Cao Phong hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa, thân ảnh lập tức xoay người trốn vào bóng tối, rất nhanh liền không thấy đâu nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Nghiêm túc thanh minh: Lần đầu tiên của tiểu Uyên Uyên tuyệt đối không dành cho tra công, chỉ có thể là Hô Diên tiểu ca, lộ tuyến song khiết vẫn kiên trì không thay đổi nha~

_______________________________

Phong: Hi :Đ lần này gặp sớm hơn dự tính của tui mà nhân tiện hôm nay sinh nhật tui đó :333 Dịch rồi mọi người nhớ cẩn thận nha, đang ở đâu thì cứ ở đó.THỨ TỬ QUY LAI - Ôn Mộ Sinh ( từ chương 97 ) - Chương 108 - Giao dịch

Chiếc mèo cute ghê

Thôi thì tạm biệt mọi người:3 Hẹn gặp lại lần sau.

#23/07/2021