Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 6: Đương nhiên là đến mức rồi, bởi vì anh chính là một tên khốn nạn




Editor: Yuu
Ngày mở cửa trường diễn ra vào cuối tuần, Tư Tần vẫn như mọi ngày mà tỉnh dậy vào giữa trưa. Cô cầm điện thoại ở đầu giường lên xem, Lục Ương đã gửi mấy tin nhắn Wechat hỏi khi nào có thể tới đón cô.

Theo lý thuyết mà nói thì những anh chàng bạn trai sẽ không cần phải hỏi điều đó, bởi vì ngay cả khi anh ta tới sớm, anh ta vẫn có thể tới nhà của bạn gái rồi ngồi chờ cô ấy chuẩn bị. Nhưng hai người bọn họ thực sự có chút khác biệt.

Bởi vì Tư Tần không thích người khác bước chân vào chỗ ở của mình, Lục Ương cũng không khác những người khác là mấy, bởi vậy anh ta thường chỉ đợi ở trong bãi đỗ xe.

Tư Tần cảm thấy mình quả thật có rất nhiều thói quen kiểu như này, xem ra Lục Ương đã phải chịu đựng cô rất vất vả.

Suy nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới lần Thượng Vân Xuyên đưa cô về nhà sau khi cô say rượu.

Cô không chỉ để anh vào nhà mà còn để anh ở lại lâu, thật không thể tin được. Nhưng cái chuyện xảy ra ngoài ý muốn này không thể vãn hồi được, cô cũng không để tâm đến nó nữa.

Tư Tần nhắn cho Lục Ương thời gian chính xác xong đứng dậy. Cô làm mọi thứ rất nhanh, chỉ nửa giờ sau đã chuẩn bị xong xuôi.

Cô mặc một chiếc áo phông cùng với quần jean, mái tóc buộc thành cái đuôi ngựa. Khi cô ngồi lên ghế phụ, Lục Ương theo thói quen định cúi đầu hôn cô.

Cô nghiêng đầu né tránh nó.

Lục Ương vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người như vậy, anh ta dừng ở một chỗ khá gần cô, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Tư Tần ngửa ra sau tránh xa Lục Ương một chút, giống như cô không nhìn thấy được sự bất mãn trong mắt anh ta, mặt không biến sắc mà nói dối: “Em bị cảm, không muốn lây cho anh.”

Hai người bế tắc mất một lúc, Lục Ương im lặng, cuối cùng mở miệng với giọng điệu bình thường: “Cảm lạnh?”

“Vâng.”

“Đừng để điều hòa thấp quá. Em cũng lợi hại thật, trời nắng nóng như vậy cũng có thể bị cảm lạnh được.” Nói xong, Lục Ương khởi động xe, lái xe đi tới trường đại học.

Sau khi xuống xe, Tư Tần bị Lục Ương nắm tay dẫn đi một vòng. Cô định rút tay ra vài lần để xem kỹ mấy món quà lưu niệm trên quầy hàng nhưng vô ích, người kia im lặng một cách lạ thường, cũng không buông tay ra. Cô muốn dừng lại để xem, anh ta cũng dừng lại theo, nhưng không hề buông tay ra.

Khi đi đến hồ nhân tạo, Tư Tần rốt cuộc không nhịn được nữa, cô dừng lại nhìn Lục Ương đang đi về phía trước, nhìn anh ta.

Lục Ương quay đầu lại, vẻ mặt cũng không sáng ngời ấm áp như thường ngày nữa mà là đang nhíu mày thật chặt.

Tư Tần cũng không khách khí với anh ta, nói thẳng: “Buông tay ra.”

Lục Ương cũng không chịu thua, anh ta nhìn thẳng vào cô, siết tay càng chặt hơn.

Lúc này đang là hai, ba giờ chiều, ánh mắt trời vô cùng gay gắt, tay Tư Tần đã ra một tầng mồ hôi bết dính, vô cùng khó chịu.

“Anh bị điếc à? Buông tay ra.” Giọng điệu của cô cực kỳ không tốt.

Lục Ương nhất thời không chịu nổi bộ dạng nóng nảy này của cô, lửa giận trong lòng anh ta lập tức bốc lên trán: “Anh không thể nắm tay em được sao?”

“Anh không cảm thấy tay của em đều là mồ hôi sao? Anh muốn nắm tay sao không chọn thời điểm đi? Em chưa xem xong đồ đã bị anh dẫn đi, vậy còn đi dạo cái gì nữa?”

Bởi vì thích ngày mở cửa của đại học Tinh Châu nên Tư Tần mới đi một chuyến đến đây, nhưng khi nhìn thấy Lục Ương, tâm trạng của cô cũng không thể tốt lên chút nào được, bây giờ bị anh ta xáo trộn như thế này càng khiến ngày mở cửa trở nên nhàm chán.

Lục Ương vốn đã rất không hài lòng khi bị cô đẩy ra khi anh ta muốn hôn cô trên xe, lúc này lại bị kích động, anh ta than thở: “Chọn khi nào? Anh có thể chọn khi nào chứ? Mấy ngày chúng ta mới có thể nhìn thấy nhau một lần hả? Gặp rồi nhưng hôn cũng không cho hôn, nắm tay cũng không cho nắm tay sao?”

Tư Tần nghe xong thiếu chút nữa bật cười.

Những lời này mà bị người khác nghe được chắc còn nghĩ rằng cô quá khắt khe với anh ta. Nhưng ai mà biết được cách đây không lâu người này còn hôn người khác ở nơi công cộng đến quên hết tất cả mà.

Cô nuốt những lời vạch trần anh ta lại, nhưng cũng không muốn buông tha cho anh ta dễ dàng như vậy.

Vì thế cô không nói nữa, nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ tà khí không thể trút ra được. Biết sắc mặt của mình lúc này không được tốt, cô không nhìn Lục Ương nữa mà nhìn xuống đất để bình tĩnh lại.

Lục Ương cho rằng Tư Tần đột nhiên im bặt trước mặt đang đuối lý mà nhận sai lầm.

Vốn dĩ anh ta không thể tỏ ra khí thế trước mặt cô được, đa số thời điểm anh ta đều không thể nói nặng lời với cô. Bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng có chút uất ức của cô, cơn tức giận trong lòng anh ta lập tức chìm xuống.

Vừa rồi còn kiêu ngạo không muốn buông tha cho người khác như vậy, đột nhiên anh ta quay đầu lại, hai tay nắm lấy cổ tay Tư Tần, ôm cô vào trong lòng.

Tư Tần đột nhiên bị ôm có chút không thể hiểu được, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ im lặng dựa vào lồng ngực của anh ta.

“Không phải là anh muốn mắng em.” Lục Ương nhẹ giọng nói: “Em không cảm thấy trong khoảng thời gian này em rất lạnh nhạt với anh sao? Có phải cảm xúc của anh rất không bình thường không? Với cả đã lâu rồi không được nắm tay em, sao em phải tức giận đến mức như vậy chứ?”

Tư Tần nghĩ, đến mức, đương nhiên là đến mức rồi, bởi vì anh chính là một tên khốn nạn.

“Lục Ương?”

Tư Tần đang định giơ tay lên đẩy Lục Ương ra thì một giọng nam quen thuộc, trong trẻo lại dễ nghe vang lên cách đó không xa. Hai người bọn họ vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang mặc tây trang đi tới.

Lúc này Tư Tần mới nhận ra cách hồ nhân tạo không xa chính là viện Khoa học máy tính. Lúc này có một vài người mặc quần áo chỉnh tề đang đứng tập trung ở cổng viện, và Thượng Vân Xuyên đi tới từ hướng đó.

Lục Ương khá ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, anh ta đứng thẳng dậy, kéo Tư Tần lại gần một chút rồi mới nhìn Thượng Vân Xuyên đang đứng trước mặt mình: “Vân Xuyên? Trùng hợp vậy sao.”

Thượng Vân Xuyên gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua người đang đứng bên cạnh Lục Ương. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng không kiêng dè gì mà ngẩng đầu cười lịch sự với anh.

“Trong trường tổ chức một cuộc giao lưu hội ngộ nên tới xem một chút.” Thượng Vân Xuyên lúc này trông vẫn lạnh lùng như lúc còn đi học, mặc dù giọng điệu cũng không hoàn toàn xa cách như trước, nhưng cũng không hẳn là nhiệt tình.

Lục Ương liếc nhìn các viện ở đằng sau rồi nói: “À đúng rồi, rất nhiều viện có truyền thống tổ chức các buổi giao lưu hội ngộ với các cựu sinh viên vào ngày lễ kỷ niệm của trường. Bên viện tôi cũng vậy, ba tôi cũng tới đó để tổ chức, còn muốn tôi đi cùng nữa, tôi phải kiên quyết lắm mới chạy trốn được.”

Điều này thì Tư Tần cũng biết, trong mấy năm qua, nhiều viện trong trường đại học Tinh Châu thường mời các cựu sinh viên có thành tích tốt về để giao lưu. Thượng Vân Xuyên tới tham dự cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thượng Vân Xuyên cười như không cười, ngữ khí có chút mơ hồ: “Đi cùng bạn gái sao?”

Nghe vậy, trên mặt Lục Ương hiện lên một tia hài lòng. Anh ta ôm Tư Tần đang im lặng ở bên cạnh: “Ừ, đưa cô ấy đi dạo trong ngày mở cửa.”

Tư Tần để mặc anh ta khẽ ôm mình, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn về phía khác, dường như không quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện lắm.

Lục Ương như nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Lần thử nghiệm thành công cuối cùng của dự án cũng là nhờ vào đoạn mã mà cậu viết, vốn dĩ tôi cũng định mời cậu đi ăn cơm, nhưng cậu vẫn luôn rất bận rộn. Chờ lúc nào cậu có thời gian rảnh thì đừng từ chối lời mời của tôi nhé.” Nói xong, anh ta suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau thì phải?”

Ánh mắt Thượng Vân Xuyên lóe sáng, giống như là suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Cũng được một thời gian rồi. Tôi còn tưởng chúng ta có thể gặp nhau trong bữa tiệc của Tề Song chứ.”

Tư Tần có chút chột dạ khi nghe anh nhắc đến chuyện đó, liền ngẩng đầu nhìn Thượng Vân Xuyên.

Anh đang nói về tiệc độc thân của Tề Song… Tại sao anh lại đề cập đến cái ngày hôm đó chứ?

Lần đó cô không gọi cho Lục Ương, cô say đến chết đi sống lại, cô còn…

Người này không phải đang cố tình đấy chứ?

Thượng Vân Xuyên dường như không nhìn thấy ánh mắt của Tư Tần, chỉ chăm chú nhìn Lục Ương.

“Tề Song?” Lục Ương có chút khó hiểu: “Bữa tiệc gì của cô ấy cơ?”

Luc Ương và Tề Song cũng coi như là có quen biết. Cô ấy là bạn cùng phòng có mối quan hệ tốt nhất với Tư Tần khi còn học đại học. Nghĩ vậy, anh ta mới định thần mà cúi đầu nhìn Tư Tần.

Trên mặt Tư Tần vẫn còn nguyên sự bình tĩnh, lúc nhận thấy được ánh mắt của anh ta, cô thờ ơ ngẩng đầu lên, nói: “Tiệc độc thân của Tề Song, cô ấy sắp kết hôn nên gọi một vài người bạn tới tụ tập, em cũng đi.”

Lục Ương cảm thấy có gì đó không đúng: “Tại sao em không bảo anh?”

“Tề Song cũng có mời anh đâu.” Tư Tần trả lời như đó là điều đương nhiên.

“Em ——” Lục Ương muốn nói cái gì đó, lại chợt nhớ ra còn có người ngoài ở đây, anh ta không nói gì nữa,

Thượng Vân Xuyên như vô tình mà quan sát được biểu cảm của hai người bọn họ, lúc này mới nói: “Lần trước tôi thực hiện dự án cho công ty của Tề Song, cô ấy đã mời tôi ngay sau khoảng thời gian đó, vốn dĩ tôi cũng không định đi. Lúc đó, tôi cũng không gặp bất kỳ người quen nào cả, thì ra cậu cũng không có ở đó.”  

Tư Tần nhìn anh, vừa vặn đối diện với anh. Cô không thể đoán được cảm xúc trong ánh mắt đó, nhưng cô cảm thấy nó như đang nói với cô rằng anh không định nói ra chuyện bí mật hôm đó.

Tư Tần không nói nên lời, nếu anh muốn nói ra, chẳng lẽ cô không có cách làm anh thất bại sao.

Lục Ương quay đầu lại nhìn Thượng Vân Xuyên, có chút tiếc nuối, nói: “Bạn của Tần Tần cũng là bạn của tôi, chủ yếu là tôi cũng chủ quan nghĩ rằng cô ấy sẽ bảo tôi đi cùng với cô ấy. Nhưng tiệc độc thân như thế này tôi đi cũng không tiện.” Nói xong, anh ta có chút chế nhạo mà nhìn Tư Tần: “Xem chừng cô ấy không muốn tôi quấy rầy.”

Sự thân mật trong giọng nói vô cùng rõ ràng, Thượng Vân Xuyên cũng không nói gì nữa, chỉ rũ mắt mỉm cười.

Trong lòng Tư Tần thầm châm chọc, nhưng nghĩ đến Lục Ương cũng không thuận theo mà buông tha cho cô, liền nói: “Lần sau nhất định sẽ bảo anh, được chưa?”

“Được rồi. Nhưng mà,” Lục Song bí ẩn nói: “Nhưng nếu Tề Song muốn tổ chức tiệc độc thân nữa thì đừng bảo anh, anh sợ bị công kích bừa bãi lắm.”

Tư Tần nghe vậy có chút không vui: “Hạnh phúc của người ta, anh có thể đừng nói như vậy được không?”

“Được rồi, được rồi ——” Lục Ương vội vàng kéo cô lại xin lỗi: “Anh nói bậy.”

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói mà không coi ai ra gì: “Vậy cô ấy hạnh phúc rồi em không thấy hạnh phúc sao? Anh chưa gặp vị hôn phu của cô ấy nên anh không dám nói, nhưng của cô ấy có đẹp trai hơn của em không? Có nhiều tiền hơn so với của em không?”

Tư Tần dường như muốn nói gì đó, nhưng Lục Ương không đợi cô nói tiếp đã tiếp tục nói: “Cô ấy đã tổ chức tiệc độc thân rồi, còn em bao giờ mới tổ thức vậy?”

Tư Tần nhíu mày, đang định đóng cái miệng như toa tàu chạy của anh ta lại, cô còn chưa kịp thốt ra thành lời thì giọng nói có chút hối lỗi của Thượng Vân Xuyên vang lên: “Xin lỗi, tôi phải đi trước rồi, lần sau gặp lại.”

Lục Ương ngẩng đầu cười nói: “Cậu đang bận mà, lần sau hẹn nhau ăn bữa cơm nhé.”

Thượng Vân Xuyên gật đầu, cũng không nhìn hai người bọn họ đang nắm tay, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cao dài của anh, Tư Tần cảm thấy có gì đó không ổn.