Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 46: Vậy thì sao? Thiếu người như vậy để theo đuổi sao? Loại điều kiện như vậy có thể xếp hạng được sao?




Editor: Yuu
Sáng hôm sau, Tư Tần chuẩn bị về nhà. Mấy ngày trước cô đã nói với Thượng Vân Xuyên chuyện này, lý do là cô đến giúp anh xem loại trà mà ba mẹ cô thích uống cùng một vài thứ khác mà bọn họ thích. Anh vốn đã rất vui, nhưng vì chuyện xảy ra vào tối hôm qua, anh đã không còn vui vẻ khi cô đi ra ngoài.

“Em thật sự sẽ không đi gặp cậu ta chứ?” Thượng Vân Xuyên nắm lấy tay cô không chịu buông ra, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

Tư Tần bất lực trấn an anh một lần nữa: “Không đi, em thật sự không đi mà. Nếu như em đi thì em sẽ nói cho anh biết.”

Anh cau mày: “Tại sao lại có khả năng này chứ? Em không thể đi được.”

“Được rồi, được rồi, không đi.” Cô kiễng chân lên hôn anh một lần nữa, xoa xoa đầu anh.

Thật ra cũng không thể trách Thượng Vân Xuyên đa nghi như vậy được, bởi vì sáng nay cô đã nhận được điện thoại của Tiểu Ngũ, nói rằng tình trạng của Lục Ương lúc này thật sự rất tệ, tâm trạng rối loạn rất lớn, hơn nữa vẫn luôn làm loạn muốn được gặp cô.

Tư Tần có chút đau đầu, cô đã nói với Tiểu Ngũ nghe về việc cô đã chia tay với Lục Ương. Tuy rằng Tiểu Ngũ có nói hy vọng cô có thể đến gặp Lục Ương một chút, nhưng giọng điệu lại không hề kiên trì như vậy.

Không thể không nói là cô không lo lắng cho Lục Ương, nhưng điều khiến cô sốc nhất chính là việc anh ta bị báo cáo về “hành vi sai trái trong nghiên cứu”.

Lục Ương bình thường rất thông minh, lúc còn học đại học cũng được cử đi thi đấu các cuộc thi về vật lý. Hơn nữa Lục Tự Hoài còn là chuyên gia trong lĩnh vực này, ông ấy đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào việc đào tạo Lục Ương. Tuy rằng trước mắt Lục Ương chưa thu được kết quả khả quan, nhưng môn cơ sở này vốn dĩ cũng khó có sự đột phá, anh ta còn trẻ, con đường phía trước còn lại, dù anh ta có gấp đến đâu cũng không nên có vấn đề về học thuật chứ.

Nếu hành vi sai trái trong nghiên cứu là đúng, vậy con đường học vấn sau này của anh ta sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, Tư Tần thở dài. Không cần biết anh ta sẽ làm gì, bởi vì nó chả liên quan gì đến cô cả.

***

Trở về nhà, Tần Gia đang giãn cơ tập yoga ở trong phòng khách, còn Tư Giang Hải vụng về vặn vẹo cơ thể làm theo bà ấy.

Tư Tần thay giày ở cửa ra vào phải bật cười khi nhìn thấy bọn họ như vậy: “Ba mẹ đang làm gì vậy?”

“Về rồi sao?” Tần Gia liếc nhìn Tư Tần một cái: “Gần đây ba con nói xương cốt không được thoải mái, nên mẹ kêu ba con tập thể dục cùng với mẹ.”

Trên mặt Tư Giang Hải lộ ra một chút chán ghét, nhưng ông vẫn nghiêm túc làm từng động tác một: “Yoga này… Thoạt nhìn có vẻ dễ dàng, sao lúc làm lại kỳ quái như vậy chứ.”

“Anh thì biết cái gì, nó là rèn luyện cả thể xác lẫn tinh thần. Nếu tâm của anh không tĩnh thì đương nhiên không thể làm đúng động tác rồi.”

“Anh bình tĩnh mà, đặc biệt bình tĩnh.”

“Chân của anh không đúng, phải làm như thế này…”

“Không được, không được! Gãy mất!”

“Anh có muốn dùng nó nữa không vậy?”

Tư Tần thấy bọn họ dường như cũng không định quan tâm đến cô, cô nhún vai rồi chạy vào trong bếp xem trong tủ lạnh có gì ăn không.

Khi buổi tập yoga kết thúc, cô cũng đã nghiên cứu xong tất cả các loại lá trà và các thực phẩm chức năng được sử dụng ở trong nhà, sau đó ra sofa khoanh chân lại ngồi ăn nho.

Tần Gia đi tới ngồi xuống: “Tần Tần, lần trước con với Tiểu Đường cùng nhau về mà không nói với mẹ trước nên mẹ không có thời gian chuẩn bị. Lần này mẹ đã mua rất nhiều hải sản, buổi trưa mẹ sẽ nấu cho con một bữa hải sản thật lớn.”

“Được ạ, con cảm ơn mẹ.”

Tư Giang Hải cũng ngồi xuống sofa, tranh công: “Ba với mẹ con cùng đi mua đó.”

Tư Tần không nhịn được cười: “Con cũng cảm ơn ba.”

Tư Giang Hải ra vẻ không để bụng mà đáp lại, sau đó cầm điều khiển từ xa lên để thay đổi chương trình TV.

Tư Tần thấy bầu không khí không có gì khác lạ, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

Hai người cùng nhìn về phía cô, cô cười đặc biệt chân thành, nói: “Lần trước con đã nói chờ đến tết Nguyên Đán sẽ đưa bạn trai về…”

Tư Tần còn chưa nói xong thì Tư Giang Hải đã quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.

Tư Tần méo miệng, cô nhìn Tần Gia vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Tần Gia không có phản ứng gì lớn lắm, chỉ hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”

Tư Tần dừng lại một chút, cố tình giảm giọng điệu lại: “Cũng không có gì ạ, con chỉ muốn nói với ba mẹ về tình cảnh của anh ấy trước. Anh ấy đã tự mình gây dựng sự nghiệp, bắt đầu từ việc tạo ra chương trình, bây giờ đang là chủ của một công ty làm về game. Công ty chủ yếu làm về nghiên cứu và phát minh, cũng có một số IP trò chơi đã được xếp hạng trong vài năm qua. Anh ấy rất lợi hại, từ nhỏ đến lớn, phương diện nào cũng giỏi nhất. Hơn nữa anh ấy đã rất độc lập từ khi còn nhỏ. Tuy rằng ba mẹ của anh ấy không còn nữa, nhưng anh ấy rất tự giác và thông minh, anh ấy sắp xếp việc học và sinh hoạt rất tốt, tự mình kiếm tiền trang trải học phí và phí sinh hoạt từ khi còn học trung học. Anh ấy…”

“Từ từ —— Đợi đã ——” Tư Giang Hải đột nhiên giơ tay cắt ngang Tư Tần đang thao thao bất tuyệt, trên mặt tràn đầy dấu hỏi chấm: “Con vừa nói cái gì cơ? Ba mẹ cậu ta làm sao?”

Tư Tần biết mình không thể nói dối được, cô nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Ba mẹ anh ấy đã mất rồi ạ.”

Tần Gia sau khi nghe rõ cũng có chút sững sờ, bà và Tư Giang Hải cùng nhìn nhau trong chốc lát.

“Qua đời rồi?”

“Vâng.”

“Con còn nói, cậu ta đã bắt đầu tự kiếm tiền từ khi còn rất nhỏ sao?” Tư Giang Hải cau mày: “Là sao? Ba mẹ cậu ta mất từ khi nào?”

Tư Tần vươn tay ra lấy một quả nho từ đĩa hoa quả trên bàn trà, che giấu chút bất an của mình: “Khi anh ấy 13 tuổi ạ.”

“13 tuổi?” Tư Giang Hải thiếu chút nữa thì hét lên, một lúc sau, ông mới nghiêm túc xác nhận lại: “Cho nên, tên nhóc họ Thượng kia, ba mẹ nó đều đã mất, đã mất từ khi nó mới được mười mấy tuổi đầu thôi sao?”

Tư Tần nhận ra được giọng điệu của ba mình thật sự không được tốt, cô có chút sốt sắng mà nhấn mạnh: “Anh ấy vẫn luôn tự dựa vào chính mình ——”

“Thật sự là một mớ hỗn độn!”

Giọng nói của Tư Giang Hải đã cắt ngang tất cả những gì Tư Tần vốn định nói ra từ trong cổ họng.

Tần Gia cũng im lặng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Mớ hỗn độn gì chứ ạ?” Tư Tần có chút không thể tưởng tượng được: “Ba, ba nói vậy là có ý gì? Ba thật sự để ý chuyện này sao ạ?”

Tư Giang Hải đứng dậy, đi đi lại lại trước ghế sofa, sau đó đột nhiên quay đầu lại trừng mắt với Tư Tần: “Đương nhiên là ba để ý rồi!”

Tư Tần nhất thời không biết nên nói gì cả, cô chỉ nhìn ông, sau đó lại nhìn về phía Tần Gia sắc mặt cũng tệ như vậy.

Tư Giang Hải tức giận đến nỗi mặt mũi đều đỏ bừng lên, ông quay lưng lại, chắp tay ra sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí có chút đông cứng lại một cách khó hiểu.

Tần Gia suy nghĩ một hồi rồi mở miệng: “Tần Tần, ba mẹ hy vọng con tìm được một gia đình hoàn thiện.”

Trong lòng Tư Tần có chút tủi thân, cô cắn môi nhìn Tần Gia: “Không hoàn thiện thì sao ạ?”

“Chuyện này…” Tần Gia hơi mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.

Tư Giang Hải xoay người lại, tạo ra bầu không khí hầu như không có ở nhà, giọng nói của ông đầy uy nghiêm, lời lẽ vô cùng thẳng thắn: “Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy rất yếu ớt, khả năng chống chọi với căng thẳng kém, suy nghĩ sự việc rất dễ dàng, nhưng khi bước đến ngõ cụt thì lại không biết nên làm như thế nào, cảm xúc lại càng không ổn định, con sẽ rất vất vả.”

Tư Tần ngẩng đầu nhìn ông, cảm thấy không phục trước những lời nói này của ông: “Con không cảm thấy anh ấy như vậy. Hơn nữa, kể cả anh ấy có như vậy, con cũng sẵn sàng chiến đấu cùng với anh ấy.”

“Con nghĩ dễ dàng như vậy sao.” Tư Giang Hải cười nhạo một tiếng, sau đó dời tầm mắt đi, nhìn ra hướng khác: “Trừ khi con biết rõ ràng sẽ không quan hệ cùng cậu ta lâu dài, có thể chơi đùa, ba không có ý kiến gì. Còn nếu không thì ba sẽ không đồng ý.”

Tư Tần hít sâu một hơi: “Ba, để con nói trước cho ba biết, con đã dự định sẽ luôn đồng hành cùng anh ấy, chuyện có kết hôn hay không thì sẽ nói sau, nhưng con không phải chơi đùa.”

Tư Giang Hải vươn một tay ra chỉ chỉ ở trong không trung: “Như vậy cũng không được! Nhanh phân định ra đi, đêm dài lắm mộng.”

“Tại sao phải phân định ra chứ ba? Ba, ba quá thành kiến rồi đó ạ.”

“Cái gì mà thành kiến hả? Đây là kinh nghiệm, con cho rằng ba ăn nhiều hơn con mấy chục năm là ăn không trả tiền sao? Con sẽ nhìn thấy nó trước khi nhìn thấy mọi người sao?”

Tư Tần nhìn ông, không muốn nói chuyện với ông nữa, cô xoay người nắm lấy cánh tay của Tần Gia: “Mẹ…”

Tần Gia phủ lên bàn tay đang nắm lấy cánh tay bà của Tư Tần, giọng điệu có chút bất lực: “Tần Tần, thật ra những gì ba con nói đều có lý cả. Ba mẹ không phải là có yêu cầu gì về gia cảnh của đứa trẻ kia, nhưng ít nhiều vẫn còn một chút bận tâm, đặc biệt là cả ba mẹ đều…”

Tư Tần kinh ngạc, có chút khó hiểu: “Mẹ, mẹ cũng như vậy sao? Anh ấy thực sự rất tốt, ba mẹ gặp anh ấy sẽ biết…”

“Không gặp!” Tư Giang Hải trừng mắt: “Gặp cái gì mà gặp, đã như vậy rồi thì không cần thiết phải gặp!”

“Ba ——”

Tần Gia vỗ vỗ tay Tư Tần, an ủi cô: “Gặp thì vẫn có thể, mẹ không đồng ý ba con tuyệt tình như vậy.”

Tư Tần vừa nghe xong liền dấy lên chút hy vọng, sắc mặt lập tức cải thiện hơn một chút, có chút hưng phấn nói: “Anh ấy thật sự rất tốt, rất hiền lành, dịu dàng, lại rất có tham vọng. Hiện tại công ty đã rất lớn, anh ấy ——”

Tư Giang Hải hầm hừ đến gần, nghiêng ngường đi tới trước mặt Tư Tần: “Vậy thì sao? Thiếu người như vậy để theo đuổi sao? Loại điều kiện như vậy có thể xếp hạng được sao?”

Tư Tần thật sự không nói nên lời: “Tại sao lại không xếp hạng được ạ? Điều kiện của anh ấy tốt hơn khối người.”

“Tốt cái rắm! Chỉ riêng vấn đề gia đình cậu ta đã khiến cậu ta bị loại khỏi cuộc chơi rồi, con biết không?”

Tư Tần cũng đứng lên, nhăn mặt phản bác lại: “Cái gì mà nhà anh ấy có vấn đề chứ? Sao ba có thể cổ hủ như vậy nhỉ? Nhà anh ấy như vậy là do anh ấy nguyện ý sao ạ? Sao ba không tự đặt mình vào vị trí đấy rồi tự hỏi chứ?”

Tư Giang Hải cảm thấy đó là một trò đùa: “Việc gì ba phải tự đổi vị trí chứ? Cậu ta bao nhiêu tuổi chứ?”

Tư Tần đã nguôi ngoai được nỗi bất bình, cô cố gắng bình tĩnh lại để giải thích: “Ba, mẹ, từ khi biết có thể gặp hai người, anh ấy đã rất vui vẻ. Anh ấy vẫn luôn chuẩn bị quà tặng cho hai người, hai người không thể chà đạp lên tấm chân tình của anh ấy như vậy được.”

Tần Gia thở dài, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tư Giang Hải lại hoàn toàn không lọt tai chữ nào, vẫn cố chấp: “Làm bạn thì được, ba không phản đối, nhưng làm bạn trai thì không!”

Thiếu chút nữa thì thành cãi nhau, Tư Tần cảm thấy rất khổ sở. Nhưng cuối cùng cô vẫn bị Tần Gia thuyết phục nên lùi lại để đạt được hòa giải trên bàn ăn.

Tư Giang Hải đồng ý rằng Thượng Vân Xuyên có thể đến gặp ông, nhưng chuyện Tư Tần nói muốn ở bên cạnh anh thì ông tuyệt đối không chấp nhận.

Tư Tần đã hứa trước mắt sẽ không nhắc đến chuyện đính hôn hay kết hôn với Thượng Vân Xuyên, cô sẽ tuyệt đối không chủ động nhắc tới chuyện đó trước mặt Tư Giang Hải.

Tư Tần cảm thấy rằng chính bản thân cô cũng đã kiếm được lời, bởi vì bản thân cô hiện tại cũng không có ý định kết hôn, chỉ là ba cô không tin thôi.

Tư Tần cũng đưa ra một yêu cầu, đó là khi Thượng Vân Xuyên đến, cả Tư Giang Hải và Tần Gia đều không được hỏi về chuyện của ba mẹ anh. Tư Giang Hải thiếu chút nữa lại bùng nổ, Tư Tần liền nghiêm túc nói: “Đây vốn dĩ là chuyện riêng của anh ấy, chúng ta hãy tôn trọng gia đình họ một chút được không ạ.” Thật ra cô chỉ là không muốn Thượng Vân Xuyên phải khó xử và xấu hổ.

Tư Giang Hải bị thuyết phục bởi lý do này của cô, ông hít thở vài lần, không nói một lời nào, xem như là đã chấp thuận.