Editor: Yuu
Sau khi tách ra với Lục Ương, cả một buổi chiều Tư Tần rất khó để tập trung.
Ba mẹ của Thượng Vân Xuyên đều đã qua đời…
Anh bắt đầu sống một mình từ năm 13 tuổi…
Những chuyện này anh chưa từng nói cho cô nghe, mà cô cũng không biết gì cả.
Lúc này Tư Tần mới nhận ra, cô thật sự không hiểu gì về Thượng Vân Xuyên cả.
Điều này làm ruột gan cô cồn cào cả một buổi chiều.
Vì vậy, khi cô đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong vào buổi tối, cô thấy Thượng Vân Xuyên đang mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc nhìn vào ipad, cô liền đi tới gần ngồi xuống bên cạnh anh.
Thượng Vân Xuyên thấy Tư Tần ngồi xuống bên cạnh thì ngẩng đầu nhìn cô, anh vươn tay ra ôm lấy eo cô, bế cô đặt lên đùi mình, để cô ngồi quay lưng lại với anh, sau đó đặt ipad xuống, cầm cái khăn tắm ở một bên lau tóc cho cô.
Mấy ngày gần đây Tư Tần rất phản nghịch, cô không thích sấy tóc, nên Thượng Vân Xuyên chỉ có thể lau khô tóc cho cô đến tám chín phần rồi buông cô ra.
Trong suốt quá trình lau tóc, Tư Tần vẫn luôn im lặng, Thượng Vân Xuyên nói chuyện với cô cô đều mất tập trung.
Thượng Vân Xuyên cho rằng cô mệt nên đã lau tóc với tốc độ nhanh hơn. Sau khi lau tóc xong định trực tiếp bế cô lên giường, nhưng đột nhiên cô lại xoay người lại, ngồi trên đùi anh, đối mắt với anh, hai tay đặt lên vai anh.
Thượng Vân Xuyên chớp mắt, ôm chặt eo cô, cười nói: “Làm sao vậy?”
Tư Tần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không làm sao cả, chỉ muốn nhìn anh một chút thôi.”
Thượng Vân Xuyên điều chỉnh lại tư thế của cô, để cô ngồi sát lại gần hơn, giọng nói vô cùng thoải mái: “Trông đẹp sao?”
“Vâng.” Tư Tần gật đầu, sau đó cúi sát mặt anh: “Bảo sao khi em học đại học luôn nghe thấy người khác nhắc đến tên anh.”
Bàn tay của Thượng Vân Xuyên len lỏi vào mái tóc của cô, anh hơi ngẩng mặt lên, nói: “Nói gì về anh?”
Tư Tần nhăn mũi, chua ngoa nói: “Nói anh đẹp trai.”
Thượng Vân Xuyên buồn cười: “Thật sao?”
Ánh mắt Tư Tần đầy sự kinh ngạc, cô đưa tay lên véo má anh: “Anh rất đắc ý sao?”
Thượng Vân Xuyên bị véo má nên giọng điệu có chút nghe không rõ, nhưng lại cười rất vui vẻ: “Anh không thể đắc ý về điều này sao?”
Tư Tần nói: “Không, có thể chứ.”
Anh liền thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Tư Tần bật cười khi nhìn thấy anh như vậy, cô buông bàn tay đang véo má anh xuống, vòng tay qua cổ anh rồi hôn lên môi anh.
Thượng Vân Xuyên nhắm mắt, ngẩng đầu dây dưa với cô.
Một lát sau, anh sờ đến vạt áo của Tư Tần. Tư Tần đang chìm đắm trong sự mê ly đột nhiên rời khỏi miệng anh.
Anh hơi mở mắt, nhìn Tư Tần đang dịu dàng nhìn anh trong gang tấc.
Cô cúi người ghé vào tai anh, nói: “Lên giường đi.”
Nhịp tim của Thượng Vân Xuyên bắt đầu hỗn loạn. Anh đứng dậy nâng hai đùi của cô lên, ôm cô tới giường, đặt cô nằm xuống rồi đè lên giường cô.
Khi anh vừa mới giơ tay muốn cởi quần áo thì Tư Tần đột nhiên nói: “Hôm nay em không muốn làm.”
Thượng Vân Xuyên đứng hình.
?
?
… Quần áo của anh đã cởi một nửa rồi.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt long lanh nước, có chút tủi thân. Tư Tần nhịn cười, nhưng lại thành khẩn nói: “Hôm nay chúng ta tâm sự được không?”
Thượng Vân Xuyên thấy cô không thật sự sẽ hồi tâm chuyển ý, nhụt chí đành phải mặc quần áo trở lại, hai tay chống bên cạnh người cô, nhìn người ở bên dưới thân: “Em làm loạn chết anh rồi.”
Tư Tần mỉm cười, tay cô lại đặt trên cổ anh, hôn lên má anh rồi nói: “Chỉ đắp chăn tâm sự thôi, rất trong sáng.”
Thượng Vân Xuyên bất lực, anh vùi đầu vào cổ cô liếm láp một hồi, sau đó mới xoay người lại nằm xuống giường, nằm nghiêng nhìn cô, cánh tay đặt ở trên eo cô, dịu dàng nói: “Em muốn nói chuyện gì?”
Tư Tần suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khi em còn là sinh viên năm nhất thì anh đã là sinh viên năm cuối và chuẩn bị tốt nghiệp, em thấy rất hiếm khi gặp được anh ở trường. Em khá tò mò, không biết mấy năm đại học của anh đã xảy ra những chuyện gì vậy?”
“Cũng không làm gì đặc biệt lắm.” Thượng Vân Xuyên nhớ lại, tay anh vuốt ve eo của Tư Tần: “Chỉ là… Đọc sách, học tập, thi cử, làm đề tài, tham gia các hoạt động, làm công việc bán thời gian. Chỉ vậy thôi.”
Tư Tần nhíu mày: “Không yêu đương sao?”
Thượng Vân Xuyên mím môi, cầm lấy một tay cô, đưa lên miệng rồi khẽ cắn lên mu bàn tay của cô, nhỏ giọng nói: “Em không nhìn ra sao?”
Chuyện yêu đương có thể nói là sống động nhất cũng chỉ có mình cô.
Tư Tần trở tay nắm lấy tay anh, có chút vui mừng, nhưng rất nhanh lại có chút chua xót: “Nhưng chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi anh đúng không?”
Thượng Vân Xuyên: “Có thì cũng có, nhưng anh không nghĩ là nhiều.”
Tư Tần cười chế nhạo: “Cũng đúng, anh bình thường đã vậy rồi, có muốn cũng cần phải có dũng khí.”
Nói xong cô lại quay trở lại chủ đề cũ: “Vậy cuộc sống đại học của anh hẳn cũng phong phú lắm nhỉ?”
“Có vẻ là khá ổn, mỗi ngày đều rất bận, nhưng cũng vẫn có thời gian để nghỉ ngơi.”
Tư Tần gật đầu, tiếp tục hỏi: “Chẳng phải lúc đó anh cũng tới câu lạc bộ Tuyên truyền chính sách để làm người mẫu cho hoạt động từ thiện sao, anh còn nhớ không?”
Thượng Vân Xuyên cười dịu dàng: “Anh nhớ chứ.”
Làm sao anh có thể quên được.
“Trước kia anh từng làm người mẫu sao?”
Thượng Vân Xuyên gối đầu lên cánh tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh đã từng làm người mẫu bán thời gian cho một số hoạt động ngoài khuôn viên trường học. Tiền công của việc này tương đối cao, lại không mệt, một ngày cũng kiếm được khoảng 200 tệ.”
Nghe anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, trong lòng Tư Tần đột nhiên có chút phức tạp. Cô nhớ tới những gì Lục Ương đã nói chiều nay.
Nhưng cô cũng không định hỏi thêm gì cả.
Nếu Thượng Vân Xuyên muốn cho cô biết, cô tin anh nhất định sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với cô. Cho nên cô không cần phải suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng Tư Tần thực sự muốn biết nhiều hơn.
Cô cũng gối đầu lên tay giống như anh, chớp chớp mắt: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện, tại sao trước đây anh lại đến làm người mẫu cho sự kiện từ thiện vậy? Anh đến giúp vì thành viên trong câu lạc bộ có quan hệ tốt với anh sao?”
Cô vẫn còn nhớ hồi đó bọn cô không thể liên lạc được với người mẫu chuyên nghiệp bên học viện nghệ thuật nên có một thành viên có quen biết rộng đã kéo người tới “cấp cứu”.
Thượng Vân Xuyên như đang hồi tưởng lại, một lúc sau mới nói: “Anh với cậu ta quan hệ cũng bình thường, cũng không tính là tốt.”
Tư Tần nhướng mày, ý bảo anh tiếp tục nói.
“Sở dĩ anh đi là bởi vì,” Thượng Vân Xuyên dừng lại, khẽ cười: “Có em ở đó.”
Tư Tần chớp mắt, lộ ra vẻ khó hiểu.
“Anh… Biết em từ trước sao?”
“Ừ, có biết.”
Thấy Tư Tần hoang mang, Thượng Vân Xuyên giải thích: “Lúc em tham gia huấn luyện quân sự, trên diễn đàn của trường học có rất nhiều hình ảnh của em, còn có người hỏi cả thông tin của em nữa.”
Tư Tần nghe xong chợt nhíu mày lại, cô đột nhiên đẩy anh nằm thẳng ra, đè anh ở bên dưới, ngồi ở trên người anh, hai tay giữ cổ anh. Hai tay của cô tuy không dùng lực, nhưng biểu cảm lại rất dữ tợn: “Được đấy Thượng Vân Xuyên, thì ra anh cũng xem diễn đàn sao. Hôm nay anh nhất định phải nói rõ cho em biết, có phải trước kia anh thường xuyên lên diễn đàn xem các đàn em xinh đẹp ở trong đó có đúng không?”
Thượng Vân Xuyên bị chặn lại, hai tay vô thức ôm lấy eo cô, cảnh giác mà phủ nhận: “Không phải!”
“Vậy sao anh có thể nhìn thấy em chứ?!”
“……”
Thượng Vân Xuyên hết đường chối cãi, anh chớp mắt, rồi cụp mắt nhìn sang chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm: “Dù sau anh cũng không có xem, anh chỉ xem em thôi.”
Tư Tần biết anh sẽ không nói dối cô, nhưng trong lòng vẫn nghẹn muốn chết. Một tay cô nắm lấy cằm anh, để anh đối diện với cô, rồi trừng mắt nhìn anh: “Ôm em.”
Thượng Vân Xuyên sửng sốt.
Tư Tần càng thêm buồn bực: “Cái đầu heo nhà anh, bảo anh ôm em đó!”
Mặc kệ mình có hiểu hay không, nhưng Thượng Vân Xuyên vẫn lập tức làm theo, anh giơ lên ôm lấy cô rồi kéo cô xuống, để cô dựa vào ngực anh.
Tư Tần ậm ừ nằm trên ngực anh: “Ngốc nghếch.”
Thượng Vân Xuyên xoa lưng cô rồi đặt tay trên đỉnh đầu cô, nói: “Tại em luôn làm anh sợ…”
Tư Tần bĩu môi: “Ai bảo anh không nghe lời.”
Thượng Vân Xuyên liền bật cười. Tư Tần cũng nhếch khóe miệng lên khi nghe thấy sự rung động của lồng ngực anh.
Một lát sau, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại trở mình, tiếp tục nằm nghiêng đối mặt với anh, ôm lấy eo anh.
“Vậy…” Cô có chút do dự, lúc mở miệng còn có chút ngượng ngùng: “Lần đầu tiên nhìn thấy em ở văn phòng, anh cảm thấy thế nào?”
Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô, im lặng hồi lâu.
Cô hỏi cảm giác của anh như thế nào khi gặp cô lần đầu tiên trong văn phòng.
Trong ký ức của cô, hai người gặp nhau lần đầu tiên là ở trong văn phòng ngày hôm đó.
Nhưng chỉ có anh biết, đó không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Khoảng thời gian ở văn phòng là một cuộc hội ngộ đối với anh.
Anh lại nghĩ đến sân thượng của trường trung học số 1 ngày hôm đó, nhớ tới mái tóc bị gió thổi bay của cô, nhớ tới gương mặt quật cường, kiên định của cô, cùng với ánh mắt sắc bén kiêu ngạo.
Anh nhìn Tư Tần đang nằm nghiêng người, sờ lên tóc mái trước thái dương của cô, giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
“Cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Tư Tần sửng sốt khi nghe lời này.
Gì vậy…
Cô là muốn anh khen cô…
Sao lại biến thành yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy…
Sửng sốt vài giây, cuối cùng cô cũng phải thừa nhận trong lòng mình rằng quả thật cô có chút vui sướng.
Cô còn tưởng rằng chỉ có mình cô rung động khi gặp anh lần đầu tiên chứ.
Thượng Vân Xuyên tiến lại gần hôn lên khóe miệng cô, ở bên môi cô mà hỏi: “Vậy còn em thì sao? Em cảm thấy thế nào khi nhìn thấy anh lần đầu tiên?”
Tư Tần chớp mắt, lông mi cô xẹt qua gò má anh, cô còn cố tình kéo dài âm cuối: “Em sao ——”
Thượng Vân Xuyên lùi ra xa một chút quan sát biểu cảm của cô, liền nhìn thấy cô trợn tròn mắt, cười ngây ngô: “Em nghĩ, đây là ai vậy, thật đẹp trai.”
Đợi một hồi, không thấy cô nói gì nữa, Thượng Vân Xuyên mới ngập ngừng hỏi: “Không còn gì nữa sao?”
“Vâng, không còn.” Tư Tần nói vô cùng thản nhiên, sau đó nhịn cười nhìn anh.
Thượng Vân Xuyên nhíu mi, thật sự có chút thất vọng.
Cô bóp mặt anh, nói: “Sao vậy, thất vọng rồi sao?”
Thượng Vân Xuyên ngước mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Tư Tần yên lặng nhìn anh, anh liền mỉm cười: “Thật ra cũng khá bình thường. Chẳng lẽ anh còn có thể hy vọng em sẽ yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Nghe vậy, Tư Tần liền cảm thấy có chút áy náy.
Một lát sau, cô cố tình nói: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy yêu từ cái nhìn đầu tiên gì gì đó rất giả dối sao? Em không tin nó lắm. Anh không gạt em đấy chứ?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô chăm chú, một lúc sau, anh kéo một tay cô đặt lên ngực trái của mình, trầm giọng nói: “Nếu lúc đó em có ống nghe của bác sĩ ở đó, em có thể nghe thấy nhịp tim của anh nhanh như thế nào.”
Cho dù là một cái liếc mắt ở trên sân thượng ngày đó, hay là lúc cô ngẩng đầu nhìn anh trong văn phòng, nhịp tim của anh sẽ không gạt được bất cứ ai cả.
***
Hai ngày nay trôi qua mà không xảy ra bất cứ việc gì.
Hai ngày nay, Tư Tần bị Thượng Vân Xuyên năn nỉ ỉ ôi mà lừa đến nhà của anh. Cô cũng thuận theo mà ở lại đó. Quả thực so với việc Lục Ương sẽ tìm đến nhà mình thì ở đây còn tốt hơn.
Hai ngày nay, Tư Tần cũng nhận được một vài tin nhắn của La Thư.
Cô ta yêu cầu Tư Tần nói rõ ràng với Lục Ương, đừng dây dưa với anh ta nữa.
Tư Tần thiết chút nữa thì bật cười thành tiếng khi nhìn thấy những lời này, sau đó cô không chút do dự mà kéo cô ta vào danh sách đen.
Vốn tưởng rằng tất cả những thứ này có thể được giữ ở trạng thái cân bằng rồi dần dần tan biến, nào ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Vào khoảng 6 giờ chiều ngày hôm đó, Tư Tần nhận được cuộc gọi từ Thượng Vân Xuyên. Anh nói hôm nay anh sẽ rất bận, anh sẽ ở lại công ty cả đêm nên không thể tới đón cô được. Tư Tần nói cô hiểu rồi rồi dặn anh nhớ ăn tối đúng giờ, sau đó cúp máy.
Khoảng 8 giờ cô về đến nhà. Vừa mới bước vào cửa thì chuông điện thoại vang lên. Cô buông túi xuống rồi ngồi xuống sofa, nghe máy: “Quách Trữ?”
Người ở đầu dây bên kia vẫn lịch sự gọi cô một câu “Cô Tư”, sau đó dường như có chút do dự, không dám mở miệng.
Tư Tần nghi ngờ liếc nhìn điện thoại, sau đó lại đặt ở bên tai, nói: “Có chuyện gì vậy? Có phải Thượng Vân Xuyên xảy ra chuyện gì rồi không?”
Quách Trữ đã chuẩn bị trước bùa hộ mệnh cầu bình an: “Cô Tư, chuyện này đáng ra tôi không nên tố giác với cô… Cô nhớ nói giúp tôi mấy câu với ông chủ…”
Tư Tần khó hiểu, nói: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Quách Trữ hít một hơi thật sâu, nghiến răng một cái rồi nói: “Buổi trưa hôm nay ông chủ có ra ngoài một chút, lúc trở về thì bị thương, trên mặt và trên người đều có vết thương…”
“Cái gì?”
Tư Tần ngẩn người, lập tức đứng lên: “Sao lại như vậy? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Buổi chiều đã đến bệnh viện rồi, bây giờ thì đang ở công ty.” Quách Trữ có chút đau đầu: “Ông chủ không cho tôi nói với cô, nhưng tôi cảm thấy cô nên biết thì tốt hơn, đỡ để xảy ra hiểu lầm giữa hai người. Cô Tư, tôi đã liều mạng để gọi cho cô đó…”
Tư Tần bất giác nghĩ đến chuyện gì đó, trong lòng đột nhiên rối bời, vô cùng bất an, giọng điệu cũng có chút cứng ngắc: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, Quách Trữ. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy ngay bây giờ.”
Cúp điện thoại của Quách Trữ, Tư Tần nhíu mày gọi điện cho Thượng Vân Xuyên.
Đầu dây bên kia kêu vài lần rồi mới có người trả lời.
Giọng điệu của Thượng Vân Xuyên vẫn như mọi khi: “Tần Tần? Em đã về đến nhà chưa?”
Tư Tần dừng lại vài giây rồi đột ngột hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.”
“Rất bận sao?”
“Ừ, hôm nay anh hơi bận. Không phải lúc buổi chiều anh đã báo cáo với em rồi sao.” Nói xong anh còn cười hai tiếng.
Cũng không nghe ra có chút không thích hợp nào.
Tư Tần hít sâu một hơi: “Thật sự bận rộn cả đêm sao?”
Đầu dây bên kia không biết vì sao lại im lặng.
Loại chất vấn kiểu này của Tư Tần thật sự rất không bình thường. Thượng Vân Xuyên đã ở bên cô lâu như vậy nên anh biết rõ.
Vì vậy, bàn tay đang cầm điện thoại của anh siết chặt lại, nuốt nước bọt.
Hai bên đột nhiên rơi vào bế tắc.
Một lúc sau, Tư Tần mới bình tĩnh mở miệng lần thứ hai: “Em ra hạn trong vòng một giờ nữa anh phải xuất hiện trước mặt em, nếu thời gian hết hạn mà anh không về thì em sẽ rời khỏi nhà ngay lập tức.”
Nói xong, Tư Tần liền cúp máy.
Nửa giờ sau, Thượng Vân Xuyên thở hồng hộc mở cửa ra.
Tư Tần sau khi cúp điện thoại vẫn luôn đứng ở cửa. Anh vừa mở cửa ra cô liền nhìn thấy anh.
Khóe miệng lại bị rách, trên cổ còn có vết bầm.
Trông còn bắt mắt hơn lần trước rất nhiều.
Bộ đồ trên người anh lúc này khác hẳn lúc anh ra khỏi cửa buổi sáng. Có lẽ anh đã đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Tư Tần nhớ lại bộ dạng như vừa chui ra khỏi bãi rác của anh khi anh đánh nhau lần trước, trong lòng khó chịu không thể nói nên lời được.
Thượng Vân Xuyên không kịp chuẩn bị mà đối diện với Tư Tần ở cửa, anh sững người, sau đó thận trọng đóng cửa lại.
Anh đứng tại chỗ vài giây rồi mới bước tới: “Tần Tần…”
Tư Tần ngẩng mặt lên nhìn anh, cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được mà tức giận nhìn anh, chỉ nói: “Vào phòng, để em nhìn người anh.”
Trong phòng, Tư Tần cẩn thận kiểm tra toàn thân Thượng Vân Xuyên một vòng, anh nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, thật đấy, anh đã đến bệnh viện rồi.”
Tư Tần trừng mắt nhìn anh, anh liền ngậm miệng lại.
Sau khi kiểm tra xong, cô giúp anh mặc quần áo ở nhà với vẻ mặt lạnh lùng. Ngay khi cái đầu xù thò ra khỏi cổ áo, anh liền vươn tay ra ôm lấy eo cô, ngước mắt lên nhìn cô: “Không đau mà.”
Tư Tần dừng tay, nhìn anh.
Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng nắm lấy vành tai của anh: “Anh không định tự thú nhận với em đúng không? Hả?”
Thượng Vân Xuyên mím môi, giống như thật sự không muốn nói gì thêm.
Tư Tần tức giận khi nhìn thấy phản ứng này của anh: “Anh không nói cho em biết thì em cũng biết. Lại là Lục Ương, đúng không?”
Vẻ mặt anh lộ ra sự khinh thường, nhưng anh vẫn không nói gì.
Tư Tần nắm chặt lấy cằm anh: “Rốt cuộc anh ta định làm cái trò gì vậy? Anh ta định phá hủy khuôn mặt của anh sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô: “Anh cũng đánh cậu ta…”
Quả nhiên, quả nhiên!
Lục Ương lại tới tìm Thượng Vân Xuyên, lại còn động thủ với anh nữa.
Lần này lại nói những lời khó nghe gì đây?
Có phải lại là những lời giống như đã nói với cô lần trước đúng không?
Có phải anh ta đã nói điều gì đó với Thượng Vân Xuyên đúng không?
Hai mắt Tư Tần đột nhiên đỏ lên, cô nói có chút không hợp tình hợp lý: “Thượng Vân Xuyên, có phải hôm nay anh định sẽ không nghe lời đúng không?”
“Có nghe, anh nghe lời mà…” Thượng Vân Xuyên bối rối nhìn cô rồi giải thích: “Nhưng mà Tần Tần, những chuyện như vậy anh không thể kìm chế được.”
“Được, được lắm.” Tư Tần đẩy anh ra, tức giận đứng ở trên giường, cúi đầu nhìn anh: “Dù thế nào em cũng phải nói rõ ràng cho anh ta biết, rốt cuộc chuyện là như thế nào!”