Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 21: “Tại sao em phải lùi lại một bước để đạt được thứ khác chứ? Em xứng đáng với những điều tốt nhất!”




Editor: Yuu
Dường như Thượng Vân Xuyên cảm nhận được Tư Tần đang ở đó, anh quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Sắp xong rồi.”

Tư Tần đến gần, nhìn thấy trong nồi là trứng xào với cà chua, cô gật gật đầu: “Cái này em cũng biết làm.”

Thượng Vân Xuyên liếc nhìn cô một cái, khóe miệng vẫn cong lên: “Cảm thấy nó đơn giản sao?”

“Vâng.” Tư Tần không phản đối: “Nó khá đơn giản, cũng rất dễ ăn nữa.”

“Em thích tự nấu ăn không?”

“Không thích lắm, em không thích mùi dầu khói.” Tư Tần xoay người lại nhìn các món ăn được bày trên bàn ăn, nhận ra còn có cả dưa chuột đã được cắt nhỏ. Cô đảo qua một lần rồi nếm thử một miếng, kinh ngạc quay đầu lại nói với Thượng Vân Xuyên: “Nó thật sự được trộn với đường này, anh cũng thích ăn như vậy sao?”

Lúc này, Thượng Vân Xuyên bắt đầu múc thức ăn trong nồi ra, đáp: “Ừ, anh vẫn luôn ăn như vậy. Sau khi hoàn thành nó xong mới nhớ ra có lẽ em cũng thích ăn chua cay, anh còn đang định nấu xong món này thì đi hỏi em xem thế nào.”

“Em thích ngọt.” Tư Tần lại đảo một lần nữa rồi bỏ vào miệng: “Chua cay cũng được, nhưng vẫn thích ăn ngọt hơn.”

Thượng Vân Xuyên mỉm cười, sau đó mang trứng xào với cà chua ra khỏi phòng bếp.

Tư Tần mang đĩa dưa chuột trộn đường đặt lên bàn ăn. Nhìn những món ăn vô cùng hấp dẫn trên bàn ăn, cô mới nhận ra bụng mình đã bắt đầu cồn cào.

Tư Tần rất hài lòng với bữa ăn này. Cô cảm thấy tài nấu nướng của Thượng Vân Xuyên quá tuyệt, hơn nữa khẩu vị của anh rất giống cô, không quá nhạt nhưng cũng không quá mặn, cũng không quan trọng là cay hay không, chủ yếu là ăn như nào cũng được. 

Tư Tần không thích nấu ăn. Trước đây khi học đại học cô cũng sống ở nhà, đồ ăn của Tần Gia nấu cũng rất hợp với khẩu vị của cô. Cô cũng không cần phải lo lắng liệu mình có được ăn hay không, tan học về nhà liền có một bàn đầy những món ăn ngon đang chờ cô. Từ trước đến nay cô cũng không ý thức được điều đó, thì ra khi sống ở bên ngoài, việc giải quyết vấn đề ăn uống cũng phiền phức như vậy.

Căng tin đại học đối với cô cũng đã đủ rồi. Khi đi du học, thói quen ăn uống cũng hoàn toàn khác, cô cũng đã cố gắng thử tự làm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận là chân tay cô thật sự rất long ngóng, ở phương diện nấu ăn thật sự không thể nhẫn nhịn được quá ba bước. Khoảng thời gian sống cùng Lục Ương cũng không có gì khác biệt. Anh ta cũng không biết nấu ăn, hai người thường cùng đặt cơm hộp, hoặc là đi ăn ở bên ngoài. Nhưng hầu như thời gian ăn cơm của hai người không trùng khớp với nhau, nên thường tự giải quyết bữa tối một mình.

Khi Tư Tần ăn cơm cùng với Thượng Vân Xuyên, cô cảm thấy bầu không khí rất thoải mái. Bởi vì một trong số những món ăn ở đây là món cà tím xào tỏi, hơn nữa bọn họ đều không hẹn mà cùng nhắc tới món ăn nổi tiếng nhất trong căng tin trường trung học số 1 Kỳ An.

Rồi lại vô tình nói về những chuyện hồi cấp ba, phàn nàn về hiệu trưởng đầu trọc đặc biệt chú ý đến vệ sinh khuôn viên trường trung học số 1, rồi phàn nàn về giám thị lúc nào cũng thích ra vẻ. Khi nhắc đến chủ nhiệm lớp, thầy Lý, bọn họ đều cười vui vẻ. Bọn họ đều cảm thấy thầy giáo kỳ cựu này rất hào hiệp, hơn nữa còn đối xử với học sinh rất tốt.

“Lúc em học lớp 12, lão Lý thật sự rất quan tâm đến em.” Tư Tần uống một ngụm canh, mỉm cười: “Lúc đó em chuyển từ thi đấu sang kỳ thi tuyển sinh đại học, ông ấy rất lo lắng. Ông ấy nói với em rằng cách đấy vài tháng, trường Đại học Khoa học và Công nghệ đã gọi điện tới. Mặc dù em đã nói với ông ấy rằng em định từ chối, nhưng ông ấy đã khuyên nhủ em rất nhiều, nói muốn để lại một đường lùi cho em.”

Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô, nhưng cũng không biết anh nghĩ gì về lời nói của cô, vẻ mặt có chút khó đoán.

“Em đã nói là em không muốn.” Tư Tần dường như trở lại là cô nữ sinh mắt đỏ hồng đứng trước cửa văn phòng ngày hôm đó.

Lão Lý có chút lo lắng sờ sờ mái tóc cắt ngắn của mình, hiếm thấy ông nghiêm túc như vậy: “Tư Tần, chuyện này không phải để nói đùa đâu, nó liên quan đến tương lai của em đó.”

“Em không muốn.” Tư Tần chỉ máy móc mà lặp đi lặp lại những lời này, cố kìm nén không để những giọt nước mắt rơi xuống.”

“Đại học Khoa học và Công nghệ cũng rất tốt, đứng top 10 toàn quốc, khoa vật lý cũng nằm trong top 3…”

“Em không muốn!” Tư Tần đột nhiên quay đầu nhìn lão Lý: “Tại sao em phải lùi lại một bước để đạt được thứ khác chứ? Em xứng đáng với những điều tốt nhất!”

Giọng nói của lão Lý mang theo sự tức giận: “Vậy em định lấy những chuyện không thể chắc chắn ra để nói đùa sao? Em định mặc kệ tất cả sự nỗ lực của mình nhiều năm qua như vậy sao?”

“Chính bởi vì em phải xứng đáng với những nỗ lực rất nhiều năm qua của mình nên em mới không thể thỏa hiệp được.” Tư Tần hít sâu một hơi, “Thầy Lý, em biết thầy rất tốt với em, em cũng biết em chỉ có hai lựa chọn này thôi. Và sự lựa chọn của em chính là thi đại học. Em muốn cho mọi người biết rằng ngay cả khi em không dựa vào thi đấu, em cũng có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất. Không ai có thể đánh bại em và em cũng sẽ không thua bất kỳ ai cả.”

Lão Lý nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhắn mặt mày đỏ bừng nhưng bướng bỉnh này hồi lâu, cuối cùng chán nản ngồi xuống ghế, giọng nói đầy sự áy náy: “Tư Tần, là thầy vô dụng, không có cách nào có thể lấy lại được sự công bằng cho em…”

Những chi tiết này Tư Tần không nói với Thượng Vân Xuyên, chỉ chớp mắt một cái để trấn an lại tâm trạng, mỉm cười điềm tĩnh nhưng đầy chân thành: “Lão Lý thật sự rất tốt, lúc nào cũng nghĩ đến học trò của mình.”

Thượng Vân Xuyên cúi đầu im lặng một hồi, những lời thật sự muốn nói đều nuốt trở lại vào trong bụng, sau đó nhẹ giọng nói: “Chuyện bức ảnh chụp trước đây lão Lý cũng giúp anh rất nhiều.”

Tư Tần ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng quay sang đối diện với cô: “Ông ấy đã chạy đến phòng hiệu trưởng, đảm bảo anh tuyệt đối không phải loại người như vậy, chắc chắn có ẩn tình khác trong chuyện này. Ông ấy cũng đã nói chuyện rất nhiều lần với anh, bảo anh đừng để bị những chuyện này ảnh hưởng đến. Ông ấy tin không phải anh làm, ông ấy sẽ nghĩ cách nói chuyện với nhà trường, để anh không phải chịu xử phạt.”

Thượng Vân Xuyên dừng một chút, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Rốt cuộc anh không phải chịu xử phạt cũng là do lão Lý kiên trì giải thích giúp anh.”

Hai người im lặng trong chốc lát, đột nhiên, Tư Tần mỉm cười: “Thôi, nhắc đến chuyện này làm gì nữa, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.”

Thượng Vân Xuyên cũng cười, gật đầu.

Vừa mới ăn xong, Thượng Vân Xuyên đang dọn dẹp bát đũa thì Tư Tần đột nhiên nhận được điện thoại từ người môi giới nhà đất. Cô ngồi ở trong phòng khách nghe đối phương giải thích sự việc với mình.

“Đường Tần Hoài sao? Không ổn lắm nhỉ, hơi xa, tốt nhất là đi bộ trong 10 phút là được.” Một tay Tư Tần cầm điện thoại, một tay viết gì đó lên giấy: “Nếu khó quá… Thì 15 phút cũng được.”

“Hợp đồng thuê thì tôi không quan trọng lắm, nhưng nhất định phải là thuê toàn bộ. Đồ dùng không đầy đủ cũng không sao, tôi có thể tự mua được.” Tư Tần chống cằm bằng bút, nhíu mày nghe đối phương đáp lại.

“Được, vậy anh chú ý tới một chút cho tôi. Tiền thuê nhà không thành vấn đề, vị trí vẫn quan trọng hơn. Vâng, được, cảm ơn.” Tư Tần cúp điện thoại, thở dài một hơi, sau đó cúi đầu soạn thảo những yêu cầu cụ thể của mình thành văn bản, chuẩn bị gửi tới cho người môi giới.

Thượng Vân Xuyên đã sớm thu dọn xong mọi thứ đứng ở một bên, nhìn Tư Tần cúp điện thoại mới đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Em muốn thuê nhà sao?”

Tay Tư Tần vẫn đang gõ vào màn hình điện thoại, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Thuê cho em họ em. Em muốn thuê một căn ở gần trường, nhưng bây giờ lại chưa có, em đang tìm cách khác.”

“Gần trường trung học số 1 sao?”

“Vâng.”

Tư Tần vẫn đang liên lạc với người môi giới trên Wechat, một lúc sau, giọng của Thượng Vân Xuyên vang lên: “Anh có một căn hộ một phòng ngủ ở gần đó, em cảm thấy có ổn không?”

Tay đang gõ bàn phím của Tư Tần chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Gì cơ ạ?”

Thượng Vân Xuyên vốn định lặp lại một lần nữa thì Tư Tần trợn tròn mắt như phản ứng lại với những gì anh vừa nói, chớp chớp mắt tự hỏi rồi đáp lại: “Ý anh là anh có một căn hộ một phòng ngủ ở gần trường trung học số 1 á?”

Thượng Vân Xuyên gật đầu: “Lúc trước có một người bạn cần tiền gấp, người đó không tìm được người thanh toán toàn bộ căn hộ trong một khoảng thời gian ngắn nên anh đã mua nó.”

Tư Tần tiến lại gần: “Nó có gần trường trung học số 1 không?”

“Ở vườn hoa Quân Lâm.”

Tư Tần kinh ngạc: “Không phải ở ngay cổng trường sao?”

Thượng Vân Xuyên suy nghĩ rồi gật đầu.

Tư Tần cảm thấy đây quả là một điều bất ngờ. Tiểu khu này không chỉ siêu siêu gần mà còn nằm ngay bên kia đường đối diện với cổng trường. Hơn nữa môi trường cũng rất tốt, đầy đủ cơ sở vật chất hỗ trợ. Về cơ bản, những người mua nhà ở khu này đều là các hộ gia đình, khách thuê hỗn tạp cũng rất ít, là lựa chọn đầu tiên mà cô không thể không từ bỏ bằng tốc độ ánh sáng trước đây.

Cô vô thức giữ chặt cánh tay của Thượng Vân Xuyên, xác nhận lại: “Bây giờ không có ai sống ở đó đúng không? Vậy anh có thể cho em thuê nó được không?”

Thượng Vân Xuyên nhìn cô, khẽ cười: “Đương nhiên là có thể.”

Vấn đề đã được giải quyết xong. Tư Tần cảm thấy thuê nhà của Thượng Vân Xuyên còn tốt hơn bất cứ nơi nào khác.

Thượng Vân Xuyên nói trong nhà rất trống, có lẽ sẽ cần phải mua thêm một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, nên hai người đã hẹn sẽ đến nhà trước xem còn thiếu thứ gì, sau đó tới siêu thị lớn gần đó mua sắm đầy đủ.

Hai ngày nay, cứ có thời gian rảnh là Tư Tần lại bận rộn với chuyện thuê nhà cho Tần Đường. Đây cũng xem như là một tảng đá lớn đã rơi xuống đất, tâm trạng cũng đặc biệt thoải mái. Thậm chí cô còn cảm thấy những trái mận mà Thượng Vân Xuyên mua về đặc biệt chua ngọt vừa phải nên nhàn nhã ăn nhiều một chút. Ăn xong rồi mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Thượng Vân Xuyên vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tâm trạng của cô khá tốt nên cũng không muốn phá hỏng bầu không khí. Anh chỉ cầm túi của cô lên, nói muốn đưa cô về nhà.

Trên đường về, Tư Tần hỏi Thượng Vân Xuyên xem căn nhà ở vườn hoa Quân Lâm còn thiếu cái gì, Thượng Vân Xuyên trả lời xong cô liền lên mạng xem trước. Cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm trong việc lựa chọn đồ gia dụng nên chỉ so sánh và đánh giá trước, đề phòng lúc đến cửa hàng thì mù mờ không biết.

Lúc chờ đèn đỏ, Tư Tần thấy có thứ gì tốt liền đưa màn hình tới trước mặt Thượng Vân Xuyên hỏi xem anh thấy thế nào. Vốn dĩ muốn nghe những lời nhận xét góp ý chân thật của anh, nào ngờ người này chỉ biết nói “Được”, “Đẹp”, “Khá tốt”, “Anh cũng cảm thấy ổn”, Tư Tần đành phải bỏ cuộc việc thảo luận với anh.

Sau khi trở về nhà, Tư Tần đợi đến khi Tần Đường chuẩn bị học xong tiết tự học buổi tối mới gọi điện cho cậu ta, nói nhà ở cơ bản đã ổn định rồi, làm Tần Đường không thể kìm nén được sự vui vẻ.

“Chị, hiệu quả của chị cao quá. Khi nào em có thể dọn vào được vậy?”

“Chủ nhà nói đồ vật trong nhà không được đầy đủ hết, chị định sẽ đi xem vào cuối tuần này, đặt mua xong là em có thể dọn vào.” Tư Tần bấm mở loa ngoài, trong tay cầm ipad lướt Taobao, định mua một vài món đồ trực tuyến: “Em cũng đừng vui mừng quá sớm làm gì, cũng đừng cảm thấy sống một mình là có thể muốn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng chị sẽ tới giám sát đó, biết chưa?”

Tần Đường bất lực kêu rên: “Rồi rồi, biết rồi, chị có thể đến bất cứ khi nào chị muốn.” Sau đó, cậu ta dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Chị, sao chị có thể tìm được nhà ở trong vườn hoa Quân Lâm vậy? Lúc em hỏi thì thấy bảo nơi đó khó thuê lắm.”

Tay của Tư Tần dừng một chút, một lát sau lại tiếp tục vuốt màn hình, giọng điệu rất tự nhiên: “Nhà của một người bạn, anh ấy không ở đó, cũng lấy rẻ hơn cho em.”

“Thật tốt!” Tần Đường càng thêm vui sướng: “Chắc chắn anh ấy là một người giàu có! Em muốn đích thân cảm ơn anh ấy.”

Tư Tần vừa nghe vậy liền hung dữ mắng mỏ: “Tiểu tử thúi này học ở đâu ra cái thói xu nịnh thế hả, cẩn thận chị đánh gãy chân em đó.”

“Chỉ đùa một chút thôi mà.” Tần Đường cười hì hì: “Chị, chị cũng giàu có mà, lại còn thông minh xinh đẹp nữa. Chị là bạch phú mỹ, là chị gái tốt nhất trên đời ——”

Tư Tần không thể chịu nổi được cậu ta nữa nên vội vàng cúp điện thoại.