Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 11: “Em biết rõ.”




Editor: Yuu
Tư Tần đưa Tần Đường ra bên ngoài trường ăn cơm trưa, hàn huyên tâm sự với cậu ta thật lâu. Biết cậu ta đúng thật là đã định tĩnh tâm học tập, mấy này nay chỉ vì trong lòng thật sự rối bời, muốn ở một mình để suy nghĩ lại nên mới không về nhà.

Nhưng khi Tư Tần muốn đưa cậu ta về nhà, cậu ta lại nói sau này sẽ cố gắng tận dụng từng phút từng giây để học tập thật tốt. Hai bác khiến cậu ta nơm nớp lo sợ quá, ảnh hưởng đến tâm lý của cậu ta, cho nên cậu ta định dọn ra ngoài sống để tiện cho việc học.

Lúc đầu Tư Tần không chút do dự liền nói không, nhưng sau đó, cậu ta lại phân tích những ưu và nhược điểm cho cô nghe, chẳng hạn như giữ cho tâm trạng ổn định này, không khí trường học rất tốt này, thời gian đi lại ngắn. Nói một hồi, cuối cùng hai người đều nhẫn nhịn mà lùi một bước. Tư Tần tính toán sẽ thuê một ngôi nhà gần trường học rồi tìm một người giúp việc nấu ăn cho cậu ta, thuận tiện cho việc tự học trong ngày nghỉ của trường học, bầu không khí cũng giống như sống trong khuôn viên trường học. Hơn nữa thuê nhà ở ngoài trường học cũng không cần lo về mối quan hệ với bạn cùng phòng. Nhưng Tư Tần yêu cầu trước khi thuê nhà, cậu ta cần phải về nhà ở trước đã, Tần Đường cũng đã đồng ý.

Khi mọi chuyện được bàn bạc xong, Tư Tần ngồi trước mặt cậu ta liên lạc với chủ nhiệm lớp cậu ta, giải quyết vấn đề đánh người trước đây của Tần Đường, nhân tiện nhớ rõ họ tên của tên nhãi ranh đã bị đánh kia.

Lúc Tần Đường được đưa trở về thư viện thì đã là hơn 5 giờ chiều, vốn dĩ còn định đi ăn một bữa nữa, nhưng Tần Đường lại than phiền vì cô làm lãng phí thời gian học tập quý giá của cậu ta vào chiều nay. Cậu ta vội vàng đi mua mấy cái bánh mì rồi chạy vào trong thư viện.

Trên đường đi đến cổng lớn, cô có đi ngang qua khu nhà dạy học mà cô đã từng đi học trước đây. Trong lòng cô có chút nhớ nhung, liền bước vài bước tới cửa sổ phòng học ở tầng một, nhìn bàn học và bảng đen bên trong qua tấm cửa sổ, trên mặt bất giác nở một nụ cười nhẹ.

“Tư Tần? Là Tư Tần sao?”

Một giọng nam hồn hậu vang lên.

Tư Tần nghe thấy thì quay lại nhìn.

Là thầy Lý, chủ nhiệm lớp hồi cô còn học trung học đang đi về phía này. Ông ấy đã ngoài 50 tuổi, thân hình gầy gò ốm yếu.

Bên cạnh ông ấy còn có một thanh niên trẻ tuổi nữa.

…… Thượng Vân Xuyên?

Tư Tần bước tới, chào hỏi thầy Lý.

“Hôm nay thật là một ngày tốt lành, tự nhiên lại gặp được hai học sinh của mình.” Thầy giáo Lý vui mừng cảm thán, sau đó lại có chút nghi ngờ mà hỏi: “Sao em lại đến trường vậy?”

Tư Tần mỉm cười: “Em tới gặp em họ của mình, cuối tuần rồi mà thằng bé vẫn luôn ở trong trường học.”

Thầy Lý hiểu mọi chuyện thì gật đầu, cũng không hỏi nhiều về việc của gia đình cô.

Tư Tần nói xong, sau đó có chút nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Thượng Vân Xuyên. Thầy Lý theo ánh mắt cô nhìn sang người bên cạnh, lập tức giới thiệu: “Đây là đàn anh hơn em mấy khóa, Thượng Vân Xuyên, lúc trước cũng là học sinh của lớp thầy. Tuổi trẻ đầy sự hứa hẹn, vừa rồi còn quyên tặng cho trường chúng ta cả một khán phòng. Hôm nay tới tham gia buổi cắt băng khánh thành, sau đó cùng thầy đi dạo một chút.”

Tư Tần cười lịch sự, gật đầu.

Thầy giáo Lý lại quay sang nhìn Thượng Vân Xuyên: “Cô bé này tên là Tư Tần, thông minh quyết đoán. Năm đó cũng rất lợi hại, từ tham gia các cuộc thi đến thi đại học, hơn nữa còn đạt trạng nguyên, đúng là khó lường.”

Thượng Vân Xuyên vẫn luôn nhìn cô, nhưng trong ánh mắt của không có quá nhiều sự bóc trần, ngược lại vô cùng hiền hòa và kiềm chế. Sau khi nghe những lời giới thiệu của thầy giáo Lý, anh không nhanh cũng không chậm mà nói: “Thầy quên rồi ạ, bọn em đều đến từ đại học Tinh Châu mà. Em cũng có quen biết Tư Tần nữa.”

Thầy Lý vỗ đầu, chợt hiểu ra: “Nhìn thầy xem, thầy lại quên mất chuyện này. Đúng rồi, rất có thể sẽ quen biết nhau!”

Tư Tần nhìn Thượng Vân Xuyên, anh cũng cong khóe miệng, khẽ cười nhìn cô.

Thầy giáo Lý lại hỏi thăm tình hình dạo gần đây của Tư Tần, trò chuyện một hồi, thầy Lý bảo hai người bọn họ cùng đi dạo trong trường, sau đó gãi đầu quay đi. Thái độ của ông vẫn phóng khoáng như trước đây, khiến hai người bọn họ có hơi kinh ngạc.

Tư Tần cũng muốn gặp mặt để chính thức cảm ơn Thượng Vân Xuyên vì đã chăm sóc cô lần trước, nên cũng không từ chối đi dạo cùng anh ra bên ngoài.

Dưới ánh hoàng hôn buổi chiều, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh sống trong ký túc xá trường đi tới trên con đường nhỏ. Đôi khi lại truyền đến những tiếng vui cười lớn hoặc âm thanh đùa giỡn.

“Em họ của em học ở trường trung học số 1 sao?” Chưa đi được mấy bước, Thượng Vân Xuyên lên tiếng phá vỡ khoảng im lặng, nhìn về phía trước mà mở miệng.

“Vâng, nó học lớp 11 ạ.”

“Học xã hội hay tự nhiên vậy?”

“Tự nhiên ạ. Môn xã hội của nó không được tốt lắm, mặc dù mấy môn tư nhiên cũng chẳng ra gì cả.” Tư Tần không kìm lòng được mà than thở, sau đó cũng không quên chuyện quan trọng của mình, cô nói: “Lần trước bị bệnh, em vẫn chưa cảm ơn anh được. Lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.”

Thượng Vân Xuyên không nghĩ cô sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này. Anh nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng nhìn sang, khẽ mỉm cười.

Anh nghe thấy chính mình nói: “Hay là hôm nay luôn đi.”

Tư Tần ngạc nhiên mà chớp mắt, sau đó trả lời: “Ồ… À vâng, được ạ, nếu anh không bận.”

Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có một tiếng hét thất thanh vang lên ——

“A a a —— Cẩn thận ——”

Không đợi Tư Tần quay đầu lại, Thượng Vân Xuyên đã nắm lấy bả vai cô, nghiêng người ôm cô vào bên trong. Một chiếc xe đạp mất kiểm soát cọ vào cánh tay anh rồi lao về phía trước.

Cô nữ sinh đó hét lên rồi ngã xuống đất sau khi tông vào lề đường, một nam sinh phía sau hốt hoảng chạy đến.

Thượng Vân Xuyên cúi đầu nhìn Tư Tần: “Không sao chứ?”

Tư Tần lắc đầu: “Không sao ạ. Còn anh?”

Thượng Vân Xuyên cũng lắc đầu. Đột nhiên nhận ra tay mình vẫn đang đặt trên vai cô, Thượng Vân Xuyên dừng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay về.

Lúc này, cô gái vừa bị ngã kia không màng tới tiếng hét lớn của nam sinh mà khập khiễng đi tới chỗ Tư Tần, đứng trước mặt hai người bọn họ và nói xin lỗi: “Em thật sự rất xin lỗi… Em không biết đi xe đạp… Hai anh chị không em chứ ạ? Em xin lỗi, em xin lỗi ạ!”

Tư Tần mỉm cười: “Không sao đâu, bọn chị đều không sao cả. Em không sao chứ?”

“Em ạ? Em chỉ bị ngã một chút thôi, không sao đâu ạ. Hai anh chị không sao là được rồi ạ.” Nữ sinh kia xua tay, trên mặt đầy vẻ tự trách.

Nam sinh kia cũng đuổi theo rồi đứng trước mặt hai người bọn họ, kéo tay nữ sinh kia, sau đó cũng xin lỗi: “Rất xin lỗi, hai anh chị có cần đền phòng y tế không ạ?”

“Bọn chị không sao đâu. Hai em… Mau đi nhanh đi.” Tư Tần rất hiểu chuyện mà nói.

Hai người đối diện đỏ mặt, lại xin lỗi lần nữa rồi vội vàng chạy đi.

Thượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần đang nhìn đôi bạn trẻ kia rời đi, dừng một lúc rồi mới nói: “Em biết rõ.”

Tư Tần nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu: “Hả?”

Thượng Vân Xuyên nhìn cô một cái, không nói gì cả, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Tốc độ của Thượng Vân Xuyên thật sự rất chậm, chưa đi được hai bước thì Tư Tần đã bước tới. Tư Tần nghe thấy anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Tư Tần mỉm cười: “Em mời anh mà, xem anh muốn ăn cái gì.”

“Vậy, lẩu được không?”

Tư Tần không ý kiến, tiếp tục nói: “Anh có đặc biệt thích ăn ở nhà hàng nào không? Hay chỉ cần là lẩu là được rồi?”

“Thế nào cũng được?”

Sau khi nhận được câu trả lời, Tư Tần suy nghĩ một lúc: “Em biết một chỗ, nó ở ngay con hẻm ở sau trường học thôi, ăn rất ngon, nhưng cách bài trí cũng không đặc biệt lắm, anh không để ý chứ?”

Thượng Vân Xuyên lắc đầu. Hai người bọn họ liền đi về phía cửa sau.

Quán lẩu này tuy khá nhỏ nhưng lại rất nổi tiếng, hơn nữa bây giờ còn đang là mùa hè, bọn họ phải chờ hai bàn ăn xong mới đến lượt. Hai người bọn họ chọn một nồi uyên ương, nhưng lúc ăn hầu như chỉ dùng bên nồi canh suông. Thượng Vân Xuyên nhìn cô, lơ đãng hỏi: “Em không ăn cay sao?”

Tư Tần: “Em có ăn, nhưng lúc ăn lẩu em chỉ thích ăn canh suông thôi, nếu không em không cảm nhận được gia vị bên trong nồi lẩu.”

Thượng Vân Xuyên cười.

Tư Tần cũng hỏi lại: “Anh cũng đâu có ăn nồi cay đâu.”

“Anh không ăn được đồ cay.”

Tư Tần tò mò: “Không thích hay sao ạ?”

Thượng Vân Xuyên thuận miệng nói: “Dạ dày của anh có vấn đề. Thật ra, thỉnh thoảng ăn thì cũng được, nhưng tốt hơn là không nên ăn.”

Tư Tần gật đầu, không nói gì nữa.

Thượng Vân Xuyên đột nhiên im lặng, ngước nhìn cô. Mấy lần anh định mở miệng tìm chủ đề nói chuyện, nhưng lại bị chính mình từ chối hết lần này đến lần khác.

Một lúc lâu sau, Tư Tần như nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi em định hỏi chuyện này, suýt chút nữa thì quên. Lần trước em ngất xỉu ở cửa công ty, sao anh lại ở đấy vậy?”

Thượng Vân Xuyên dừng một chút, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh trở lại: “Anh đi ký hợp đồng ở gần đó, vừa hay đi ngang qua thôi.”

“Thật sự rất trùng hợp.” Tư Tần có chút cảm kích, nói đùa: “Cũng may là anh thấy được, nếu không không biết em sẽ nằm lăn ra đường mấy tiếng đồng hồ nữa.”

Thượng Vân Xuyên: “Nhưng lúc đó em đã sốt rất nặng rồi, tại sao trước đó không đến bệnh viện?”

“Em tưởng rằng không nghiêm trọng lắm, cũng đã uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng không biết có phải thuốc hết hạn sử dụng không, không có hiệu quả gì cả…” Tư Tần chọc miếng thịt bò mềm trong bát, thầm nghĩ đã lâu rồi mình không bị bệnh, quả nhiên bệnh xong đúng là mệt mỏi.

“Lần sau không được uống thuốc linh tinh, cơ thể là quan trọng nhất, nếu thấy không thoải mái thì phải tới bệnh viện khám.”

Tư Tần ngước mắt lên nhìn, Thượng Vân Xuyên vẫn giữ biểu cảm không cảm xúc như vậy, nhưng cô có thể nhìn thấy sự quan tâm rõ ràng trong mắt anh. Vì vậy, cô mỉm cười, nể tình đáp: “Em biết rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Thượng Vân Xuyên nhìn nụ cười tươi của cô thì ngây người mất một lát, sau đó cúi đầu mà gắp thức ăn trong nồi.

Từ đó đến khi ăn xong, hai người cứ ăn từng đũa, từng đũa một, cũng không giao tiếp gì nhiều.

Trong lúc đang ăn, Thượng Vân Xuyên nhận được một cuộc gọi của trợ lý. Anh đặt điện thoại xuống nói rằng anh sẽ ra đầu con hẻm lấy đồ rồi sẽ quay lại sớm. Tư Tần vốn định nói nếu anh có việc cần làm thì cứ về trước đi, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.

Sau khi Thượng Vân Xuyên rời đi, Tư Tần ngồi một mình uống nước việt quất. 20 phút trôi qua cũng không thấy người kia quay lại, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cô gửi tin nhắn Wechat cho anh trước, không thấy trả lời lại. Sau đó gọi điện thoại cho anh, cũng không ai nghe máy. Trong lòng Tư Tần nổi lên một cảm giác kỳ lạ, liền lấy áo khoác của Thượng Vân Xuyên rồi đi thanh toán, sau đó đi tới chỗ của anh.

Con hẻm nhỏ không quá vắng lặng, nhưng ánh sáng không được tốt lắm, hơn nữa đường còn hơi hẹp. Tư Tần thận trọng nhìn xuống đất, lúc đến chỗ rẽ cô mới thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô vừa định tiến tới thì lại nhận ra đối diện anh có người. Cô liền thuận thế mà ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm quan sát.

Thượng Vân Xuyên đứng cách đó không xa quay lưng về phía cô, cái áo sơ mi màu đen ôm lấy bờ vai rộng và cái thắt lưng hẹp của anh, đường cong cơ bắp mềm mại lộ ra dưới ống tay áo được sắn lên một nửa. Tư Tần còn chưa kịp chiêm ngưỡng đã đưa mắt nhìn sang phía cô gái xinh đẹp đang đứng đối diện anh.

Hàng lông mày của cô gái đó ẩn chứa sự đa tình, khóe môi hơi cong lên: “Sao anh phải đi vội như vậy làm gì? Vừa hay đụng phải, cũng đã kịp ôn lại chuyện cũ đâu. Nắm một chút cũng không cho, có phải anh quá tuyệt tình rồi không?”

Thượng Vân Xuyên bất động đứng tại đó. Một lát sau anh mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Bản thân tôi cũng không có tình cảm gì cả.”

Cô gái kia cười khẩy một tiếng: “Lúc anh học lớp 12 đã viết thư tình cho em, tại sao còn nói không có tình cảm gì cả.”

Tư Tần giật mình. Người như Thượng Vân Xuyên mà cũng có loại quá khứ thiếu niên này sao, đúng là kịch tính mà.

Thượng Vân Xuyên im lặng, lấy điện thoại đã không còn rung lên, ấn vào màn hình nhìn thoáng qua, cuộc gọi nhỡ trên đó khiến tay anh siết lại thật chặt.

Anh lại một lần nữa muốn xoay người rời đi.

Tư Tần sợ anh nhìn thấy, liền trốn vào trong một góc, nhưng lại phát hiện ra anh còn chưa kịp xoay người lại đã bị cô gái kia lôi kéo cánh tay. Anh lập tức hất tay cô gái đó ra, trong giọng nói ánh lên một tia giận dữ không thể kiềm chế được: “Cô nói xong chưa?”

Đỗ Yên lảo đảo, sau đó ngẩng đầu lên, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười xinh đẹp: “Anh sao vậy? Em đáng sợ như vậy sao?”

Thượng Vân Xuyên cũng lười nói những lời vô nghĩa với cô ta, định nhấc chân lên đi vào trong con ngõ nhỏ, nhưng Đỗ Yên lại chạy thêm hai bước tới ngăn anh lại.

“Năm đó anh chơi không nổi, bây giờ vẫn không có khả năng chơi sao?” Đỗ Yên cười quyến rũ, ánh mắt như câu dẫn người khác: “Nghe nói bây giờ giá trị của anh rất cao.”

Thượng Vân Xuyên đang xoay người về phía Tư Tần, Tư Tần dường như có thể nhìn thấy khối băng trên mặt anh dường như sắp rơi xuống, lông mày nhíu chặt lại.

Đỗ Yên nhìn khuôn mặt ngày càng thanh tú và sắc xảo hơn so với khi còn niên thiếu, dịu dàng nói: “Chuyện năm đó em đã không còn quan tâm đến rồi, chúng ta có thể thử xem.”

Thượng Vân Xuyên vừa định bước qua người cô ta, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên trong con ngõ nhỏ, anh theo tiếng kêu mà quay đầu lại nhìn.