Khi tan làm về nhà, Cố Hành phát hiện ngay đống lương thực chất trên bàn.
“Em đi mua khi nào vậy?” anh ta hỏi.
Tô Chiêu Chiêu chưa kịp dọn dẹp, nói: “Không phải mua đâu, là đổi, em dùng năm cân bánh trung thu đổi được, có được không?”
Cố Hành gật đầu, “Được chứ.”
Họ đều đã trải qua những ngày khó khăn, sẽ không ai phàn nàn về việc nhà có nhiều lương thực.
“Nhà chúng ta còn phải làm một cái tủ gỗ lớn để cất lương thực.” Căn nhà cũ ở quê có sẵn rồi, thật đáng tiếc.
Lúc chuyển lương thực sợ nó chiếm quá nhiều không gian, cản trở xe tải vận chuyển hàng hóa, nên cô mới không nhắc tới.
Ở quê, mỗi nhà đều có kho lương thực hoặc tủ gỗ lớn để trữ lương thực, hạt ngô chưa bóc vỏ, nếu lưu trữ tốt, có thể giữ được mười năm.
Nông dân kiếm cơm đều dựa vào ông trời, cuộc sống bấp bênh, chuyện sống ngày yên ổn phải chuẩn bị cho ngày gian nguy, họ hiểu hơn những người thành thị nhiều. Ngay cả trong những năm bội thu, họ cũng không dám ăn uống thoải mái, lương thực dư thừa sẽ được cất giữ để phòng ngừa năm đói kém, gọi là “lưu lương phòng đói”.
Lương thực mới đổi lương thực cũ, năm này qua năm khác, cuộc sống mới yên tâm.
“Để anh nhờ ai đó làm một cái, em cần làm kích thước lớn bao nhiêu?”
Tô Chiêu Chiêu liền nói: “Tốt nhất là có thể chứa khoảng hai tấn.”
Cố Hành: “… Gia đình chúng ta không có nhiều lương thực để cất vậy đâu.”
Quân đội cung ứng theo tháng, mỗi hộ gia đình kỳ thật không thể lưu trữ nhiều lương thực như vậy.
Nói thật thì gia đình họ tích trữ được thế này coi như là nhiều rồi, còn có mấy trăm cân lương thực kéo từ quê cũ về nữa.
Chỉ vài trăm cân như vậy, cũng không cần đến cái tủ vài tấn chứ?
“Có lương thực trong nhà, em mới thoải mái tinh thần được, em chỉ muốn có một cái tủ lương thực lớn, lương thực dư thừa thì cất đi. Dù sao cũng phải làm, nhân tiện làm lớn một chút, có thể cất thêm đồ đạc khác nữa.”
Cố Hành lập tức hiểu cô, đau lòng đứng lên, “Được rồi, vậy làm một cái.”
Sau khi nói xong, anh nói thêm: “Yên tâm đi, sau này sẽ không đói bụng nữa.”
Tô Chiêu Chiêu: “…Vâng!”
Ngày thứ ba, số người mua bánh trung thu đã giảm rất nhiều, mà lễ Trung Thu cũng đến rồi.
Vào ngày Trung Thu, mặt trời vừa mới mọc, đài phát thanh đã phát một tin: “Tối nay tám giờ, sẽ có buổi chiếu phim ở quảng trường nhỏ!”
Dịp chiếu phim này còn náo nhiệt hơn cả lễ hội.
Trên đường phố, tiếng cười nói rộn ràng, mọi người đều đang bàn luận về việc chiếu phim nào.
“Có phải chiếu "Bạch Mao Nữ" không?” Lời này vừa nghe đã biết là do một đại nương hỏi.
"Bạch Mao Nữ" đã chiếu bao nhiêu lần rồi, lần này chắc chắn là "Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài". Tôi thích xem cái này nhất.
“Gì cơ! Chiếu kịch thì chiếu "Thiên Tiên Phối".” mới đúng chứ.
“Không nghe kịch, chúng tôi muốn xem "Binh Nguyên Du kích Đội", muốn xem phim mới!”
Hà Phương đến phía trước để trò chuyện với Tô Chiêu Chiêu, nói: “Cuối cùng cũng chiếu phim rồi, lần cuối chiếu đã là năm ngoái rồi.”
Sau khi tan làm, cô định về nhà ăn cơm trước, rồi rồi mới đưa bố mẹ cùng đi xem.
“Chị Tô, em nhắc chị trước, người rất đông, người từ các làng lân cận cũng sẽ đến, nhớ đi sớm để giữ chỗ, à, mang theo ghế nhé.”
“Được rồi, chị biết rồi.”
Nhưng trong lòng, cô nghĩ về hai cục cưng ở nhà, không biết liệu chúng còn có tâm trạng xem phim không, hôm nay là Trung Thu, ngày mai là Quốc Khánh, sẽ phải biểu diễn trên sân khấu.
Đêm qua, 2 anh em đã bắt đầu lo lắng.
Tốt xấu gì cũng là ngày lễ, tuy không được nghỉ, nhưng mỗi đơn vị vẫn sắp xếp làm việc sớm hơn, buổi chiều chỉ làm việc hai giờ, lúc bốn giờ, Tô Chiêu Chiêu đã ra khỏi cửa hàng.
Trên tay cô còn cầm một lọ dầu nhỏ, không nhiều, nặng hai cân, cũng là món quà Trung Thu.
Bảo sao mọi người nói rằng cung tiêu xã có phúc lợi tốt.
Về đến nhà, sau khi nghỉ ngơi một chút, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Trong bồn sứ trong nhà bếp là chân lợn tươi mà Cố Hành mới xếp hàng mua ở chợ từ sáng sớm hôm nay.
Bát lớn trên bếp chứa đậu hà lan ngâm từ sáng.
Lúc cô đang cầm d.a.o chuẩn bị chặt giò, Cố Hành trở về.
Khi về đến nhà, anh bước vào nhà bếp, thấy vậy liền nói: “Em để lại trước đã, anh thay đồ xong rồi làm cho."
Được rồi, Tô Chiêu Chiêu đặt d.a.o xuống, quay sang chuẩn bị gia vị.
Hoa hồi, gừng, quế, đường phèn, còn rượu, không có rượu nấu mà dùng rượu trắng, Tô Chiêu Chiêu vào nhà lấy rượu hồng tinh của Cố Hành đưa vào bếp.
“Lại nấu bằng rượu à?”
“Vâng, rượu trắng để loại bỏ mùi hôi.”
Cố Hành cầm d.a.o cắt chân lợn "cà cà", cắt nửa chân lợn thành từng miếng nhỏ.
Sau khi anh cắt xong, Tô Chiêu Chiêu bảo anh cho thịt vào nồi, đun với gừng và rượu trắng để loại bỏ mùi hôi.
Sau khi nước sôi, vớt ra rồi rửa sạch bọt nổi trên mặt.
Sau đó, đun nhỏ lửa, thắng đường thành màu caramel, cho chân lợn vào xào cho ngấm màu.
Cố Hành rửa tay xong đứng bên cạnh nhìn, chờ Tô Chiêu Chiêu cho chân lợn đã xào vào nồi đất, thêm nước lọc lạnh, “Cái này cần nấu bao lâu nữa?”
“Đun nhỏ lửa nấu hai giờ, trong lúc nấu cần thêm đậu hà lan.”
Tô Chiêu Chiêu vỗ tay, “Không cần trông chừng, còn lâu, đi thôi.”
Cố Hành mang ghế bập bênh ra sân, Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng đặt m.ô.n.g ngồi lên.
Cô lắc lắc hai cái, haizz, thật là thoải mái.
Cô nghĩ một chút, thấy có gì đó không đúng, liền dắt Cố Hành ngồi vào ghế, rồi cô mới ngồi lên trên.
Cả người Cố Hành căng cứng.
Tô Chiêu Chiêu đưa tay chọt chọt ngực anh: "Thả lỏng một chút nào, em nằm không thoải mái."
Cố Hành thở dài trong lòng, cô gái nhỏ này càng ngày càng yêu cầu vô lý.
Tay anh ôm chặt eo cô, thử thả lỏng thân thể.
Cô dựa vào ngực anh, thoải mái nheo mắt lại.
"Mấy ngày nay lịch nghỉ của em thế nào?"
Chiêu Chiêu híp híp mắt, nói: "Em bắt đầu nghỉ từ chủ nhật, nghỉ 3 ngày."
Nghỉ Quốc Khánh 2 ngày theo luật, vừa vặn là ngày cuối tuần, cộng thêm ngày nghỉ theo tuần của cô, là 3 ngày.
Hai người đã thương lượng xong, Tiểu Đường có hẹn với bạn, đã nghỉ hôm trung thu, nên sáng hôm Quốc Khánh cô sẽ trực.
Buổi biểu diễn của Cố Tưởng, Cố Niệm là vào buổi tối, không ảnh hưởng gì, nên cô đồng ý luôn.
Nghỉ một lèo 3 ngày thật là thích.
"Anh thì sao, ngày mai anh có nghỉ không?"
Cố Hành không nghỉ được, trong doanh trại có hoạt động. Anh nói: "Chắc buổi chiều có thể về sớm một chút."
"Vâng, vậy tối mai chúng ta xem Tiểu Tưởng Tiểu Niệm diễn, rồi ngày hôm sau đưa 2 đứa vào thành phố chơi."
Ghế bập bênh rung lắc, dựa vào cơ thể Cố Hành, Tô Chiêu Chiêu bất tri bất giác ngủ quên.
Nếu không phải vì Cố Hành nhớ ra phải cho đậu hà lan vào nồi hầm, cô đã có thể ngủ thẳng tới tối.
Lúc sáu giờ, Cố Tưởng và Cố Niệm về nhà.
Chúng cũng được nghỉ học sớm, ở lại trường tập hai giờ mới về.
“Giáo viên nói sáng ngày mai sẽ bắt đầu diễn tập.”
“Địa điểm biểu diễn ở trong doanh trại, sẽ dựng một sân khấu tạm thời.”
Cố Hành nói: “Sáng mai bố dẫn các con đi.”
Cố Niệm lắc đầu, “Giáo viên bảo bọn con tập trung ở trường, đi cùng mọi người.”
“Vậy thì nghe theo lời giáo viên đi.”
Hai anh em nghiêm túc gật đầu.
Tô Chiêu Chiêu nhận thấy hai đứa trẻ càng lo lắng hơn.
“Có phải các con sợ hát không tốt không?”
Cố Tưởng không nói gì.
Cố Niệm gật đầu như giã tỏi.
“Tối nay các con có muốn đi xem phim không?”
Chúng muốn xem, nhưng cũng muốn ở nhà học lại lời hát, nếu khi trên sân khấu quên lời thì sao?