Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 245




Mùa hè vừa qua, Cố Tưởng và Cố Niệm chuẩn bị bước vào năm học mới.

Điều đó đồng nghĩa với việc hai đứa trẻ sẽ bắt đầu cuộc sống nội trú.

May mắn là hiện tại đã có thêm nhiều chuyến xe buýt vào thành phố, nên mỗi dịp nghỉ cuối tuần chúng vẫn có thể về nhà.

Tô Chiêu Chiêu đã chuẩn bị sẵn chăn gối, cốc sứ, chậu rửa mặt, phích nước và những vật dụng sinh hoạt khác từ trước, chỉ đợi đến ngày nhập học để đưa các con đến trường và giúp chúng sắp xếp giường chiếu.

Khi cô còn đi học, cô rất ngưỡng mộ những bạn được bố mẹ đưa đến trường, nhưng cô chưa bao giờ có được trải nghiệm đó.

Vì vậy, cô đã quyết định rằng, dù là học cấp ba hay lên đại học, mỗi lần khai giảng cô nhất định sẽ đưa các con đến trường.

Đây cũng xem như là cách cô bù đắp cho chính mình trước đây.

Ngày nhập học, Cố Hành xin nghỉ nửa ngày và mượn được chiếc xe Jeep của đơn vị. Ban đầu, anh không có ý định đưa con đến trường, vì anh nghĩ ở tuổi này, Cố Tưởng và Cố Niệm nên học cách tự lập.

"Ngày xưa, ở độ tuổi này, bọn trẻ đã có thể tham gia quân ngũ đánh giặc rồi."

Tô Chiêu Chiêu lườm anh: "Ai nói chúng nó không tự lập? Trước khi gặp được anh, chúng đã tự lập đến mức biết chăm sóc em, biết ra đồng làm việc, lên núi hái rau dại kiếm ăn rồi. Tự lập thì liên quan gì đến việc đưa chúng đi học? Chẳng lẽ đưa chúng đến trường là chúng sẽ không tự lập nữa à? Anh không muốn đi thì thôi, dù sao em cũng sẽ đi."

Cố Hành suy nghĩ, rồi hôm sau anh hí hửng đi mượn xe.

Vương Xuân Hoa ban đầu cũng định xin nghỉ để đưa Chu Tiểu Quân đi nhập học, nhưng khi biết Tô Chiêu Chiêu sẽ đi, bà liền giao phó con trai cho họ.

Chiếc Jeep dừng lại ở lề đường, không xa trường học lắm.

Cả nhóm xuống xe, mang theo hành lý bước theo dòng người vào trường.

Họ đi xem danh sách phân lớp trước, Cố Tưởng và Cố Niệm may mắn được xếp cùng một lớp, còn Chu Tiểu Quân vì điểm thấp nên không được học cùng lớp với họ.

Chu Tiểu Quân thở dài: "Biết thế mình cố gắng thêm chút nữa."

Cố Tưởng: "Bây giờ mới nói thì muộn rồi."

"Tôi đâu biết phân lớp cấp ba lại dựa theo điểm học tập." Chu Tiểu Quân làu bàu: "Phải phân chia ngẫu nhiên mới đúng."

"Như vậy thì chúng ta còn ít cơ hội học cùng lớp hơn."

Chu Tiểu Quân ngẩng đầu: "Chưa chắc, vận may của tôi lúc nào cũng tốt mà!"

Sau khi xem danh sách phân lớp, họ đến phòng ghi danh và nhận số phòng ký túc xá.

Ký túc xá nam và nữ mỗi bên một tòa nhà, giữa hai tòa là con đường rợp bóng cây xanh.

Tô Chiêu Chiêu nói với Cố Hành: "Anh đưa Tiểu Tưởng và Tiểu Quân đến ký túc xá nam, em sẽ đưa Tiểu Niệm đến ký túc xá nữ."

Cố Hành: "Để anh xách hành lý lên trước."

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không cần, chỉ có từng này đồ, bọn em tự mang được."

Nói xong, cô mang theo hành lý cùng Cố Niệm đi về phía ký túc xá nữ.

Ký túc xá là một tòa nhà cũ, chỉ có ba tầng. Dãy hành lang dài, mỗi bên là các phòng ngủ.

Ký túc xá của Cố Niệm nằm ở tầng hai. Khi lên đến nơi, Tô Chiêu Chiêu phát hiện trên cả tầng không có nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh phải ra khỏi ký túc xá và đi đến nhà vệ sinh công cộng gần đó.

"Chỗ này bất tiện quá, sau này đi vệ sinh con nên rủ bạn cùng đi nhé."

Cố Niệm gật đầu: "Mẹ, đây là phòng của con."

Cửa phòng ký túc xá khép hờ, bên trong không có ai nhưng đã có vài giường được trải sẵn.

Đây là phòng ký túc xá tám người, giường đã được phân sẵn và dán tên học sinh lên đó.

Cố Niệm tìm thấy tên mình trên chiếc giường dưới gần cửa sổ: "Mẹ ơi, con được nằm giường dưới."

"Thế thì tốt, không phải leo trèo."

Tô Chiêu Chiêu lấy chậu rửa mặt ra: "Mẹ sẽ đi lấy nước để lau giường cho con."

Cố Niệm gật đầu.

Dù không có nhà vệ sinh trong ký túc xá, nhưng may là có phòng rửa mặt, có thể lấy nước.

Sau khi lấy nước lau sạch giường và trải ga gối, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, Tô Chiêu Chiêu dẫn Cố Niệm đến phòng đun nước để đổ đầy hai bình nước nóng.

Khi họ quay lại phòng ký túc xá, đã có thêm vài người vào phòng. Có người tự đến, có người được bố mẹ đưa đến, căn phòng trở nên đông đúc và ồn ào.

Khi thấy Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm bước vào, cả phòng im lặng trong giây lát, rồi lại rôm rả trở lại.

Một phụ huynh hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Chị lấy nước nóng ở đâu vậy?"

"Xuống tầng, rẽ phải là có phòng đun nước."

"Có phải trả tiền không?"

"Có, một xu một bình."

"Trời ạ, đắt quá, đến mùa đông mà phải dùng nước nóng rửa mặt rửa chân thì tốn biết bao nhiêu tiền chứ!" Người phụ huynh này mặc bộ đồ công nhân, có lẽ là nhân viên nhà máy.

Bà ta phàn nàn xong thì quay sang bảo con gái: "Con dùng nước thì tiết kiệm chút, dùng được nước lạnh thì cứ dùng, mà này, cẩn thận không được làm vỡ phích nước, mẹ đã bảo ở nhà cho rồi, không chịu, đòi ở ký túc xá cho tốn tiền."

Cô con gái tỏ vẻ khó chịu: "Con biết rồi, mẹ về đi."

Người mẹ lẩm bẩm: "Mẹ đã xin nghỉ phép rồi, về sớm cũng bị trừ nửa ngày lương thôi."

Sắp xếp xong phích nước, Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm rời khỏi phòng, xuống tầng dưới.

Khi họ vừa đi khỏi, người mẹ phàn nàn về tiền nước liền nói với con gái: "Cái bạn học cùng con chắc nhà khá giả lắm."

Cô con gái lén liếc mắt: "Làm sao mẹ biết?"

"Nhìn cách ăn mặc là biết, hơn nữa, nhà nghèo ai lại cho con dùng hai phích nước cơ chứ?"

Nhóm của Cố Hành xong việc nhanh hơn hai mẹ con. Khi họ xuống tầng dưới, Cố Hành và hai cậu con trai đã đứng đợi sẵn.

Họ còn phải ghé qua căng tin. Học sinh cấp ba không thể chuyển tiêu chuẩn lương thực của mình về trường, vì vậy họ phải mang lương thực hoặc tem phiếu đến căng tin để đổi lấy phiếu ăn, nếu không sẽ không được ăn ở đó.

Sau khi đổi phiếu ăn, cũng là lúc căng tin mở cửa phục vụ bữa trưa.

"Trưa nay ăn ở căng tin luôn nhé, tiện thể xem thử đồ ăn thế nào." Tô Chiêu Chiêu đề nghị.

Cố Hành gật đầu.

Ba đứa học sinh cấp ba dĩ nhiên chỉ biết nghe theo bố mẹ.

Đồ ăn trong căng tin của trường Trung học Hải Thành có thể nói là tạm ổn, thức ăn chủ yếu là bánh bao làm từ bột ngô và bột mì trộn. Nghe nói mỗi ngày thức ăn chính đều thay đổi, nhưng thức ăn phụ thì chủ yếu là rau, món thịt chỉ có mỗi tuần một lần.

Cơm tập thể thì chỉ ăn được chứ không thể nói là ngon.

Nếu muốn ăn ngon, bọn trẻ chỉ có thể đợi đến khi nghỉ lễ về nhà.

Ăn xong, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành chuẩn bị ra về.

Trước khi về, hai vợ chồng lại dặn dò Cố Tưởng và Cố Niệm thêm một lượt.

Nói đến mức Tô Chiêu Chiêu suýt rơi nước mắt.

Lúc này, trái tim của người mẹ đạt đến đỉnh điểm của cảm xúc.

Trước đây, khi xem phim, thấy nữ chính tiễn con đi học mà vừa khóc vừa buồn bã, cô còn nghĩ sao mà diễn quá lên thế. Giờ nghĩ lại, cô thấy mình đúng là không hiểu gì cả.

Tô Chiêu Chiêu cứ quay đầu lại nhìn, cảnh cuối cùng cô thấy, đó là cảnh Cố Tưởng và Cố Niệm đang cùng Chu Tiểu Quân đùa giỡn chạy vào sân trường.