Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Tô Căn Sinh nói về chuyện lương thực.
“Sau khi thu hoạch vụ thu xong, giao đủ lương thực cho nhà nước, số lương thực còn lại mọi người đừng nghĩ đến việc bán đi. Nông dân chúng ta sống dựa vào thời tiết, không ai biết nửa cuối năm mưa gió thế nào, trong tay có lương thực thì lòng mới yên…”
Một cụ già đứng lên nói: “Đúng đấy, Căn Sinh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không bán lương thực đâu.”
Bọn thanh niên nghe chuyện trên báo liền phản bác ngay: “Trên báo đã nói rồi, lúa gạo đạt sản lượng hơn ba vạn cân mỗi mẫu, nhiều lương thực như vậy, sau này chúng ta không thiếu lương thực để ăn. Đến năm sau, đội sản xuất của chúng ta cũng sẽ như họ, tăng cường sản xuất, học kỹ thuật trồng lúa mới, chúng ta cũng có thể đạt ba vạn cân. Năm nay bán đi một ít lương thực cũng không sao!”
“Đúng rồi, chính là như thế!”
Có người nói: “Tôi trồng lúa cả đời cũng chưa nghe thấy giống lúa nào mà sản lượng hơn ba vạn cân mỗi mẫu, các cậu có tận mắt thấy đâu…”
Chưa kịp nói hết câu, đã có thanh niên phấn khích nhảy lên, “Người càng gan dạ, đất càng cho sản lượng lớn!”
“Chỉ cần nghĩ là có thể làm, không gì là không thể!”
“Không tin thì nhìn, không rõ thì bàn, không được thì đấu!”
Người phản bác im lặng.
Nói thêm nữa có khi bị đấu tố mất, còn nói gì được nữa?
Tô Căn Sinh nói xong những gì cần nói, phất tay, “Đi làm thôi.”
Chiều hôm đó, Quách đại nương nhìn thấy vợ chồng Tô Lai Bảo cõng bao lương thực định ra khỏi làng.
“Hai đứa đi đâu thế?”
Tô Lai Bảo liếc nhìn bà, “Đi lên hợp tác xã.”
“Tôi biết hai đứa đi hợp tác xã, nhưng hỏi mang lương thực đi làm gì?”
Vợ anh ta, Hứa Đại Nữu, liếc xéo, “Đâu có cõng lương thực nhà bà đâu, bà quản gì cho rộng thế.”
“Ôi!” Quách đại nương chống tay vào hông, “Dù sao tôi cũng là tổ trưởng phụ nữ của đội, tôi hỏi thì có gì sai! Hai người định mang lương thực đi bán à? Đội trưởng sáng nay đã nói rồi, không cho bán lương thực.”
Tô Lai Bảo lại liếc nhìn bà rồi nói: “Không bán lương thực thì lấy tiền đâu mà sống? Bà cho chúng tôi à?”
Từ sau khi bị xử án lao động cải tạo sáu tháng, Tô Lai Bảo cứng rắn hơn hẳn, tính khí cũng trở nên tệ hơn, thường xuyên cãi nhau với Hứa Đại Nữu ở nhà.
Hai vợ chồng cứ ba ngày cãi lớn, hai ngày cãi nhỏ.
Người trong làng xem như trò vui.
Có người còn nói nếu hồi chị của Tô Lai Bảo còn ở đây mà anh cứng rắn như vậy, có lẽ giờ chị ấy đã không bỏ mặc anh.
Nghe vậy, Quách đại nương cũng không khuyên nữa, “Mặc kệ hai người, tôi chỉ rảnh mới lo thôi!”
Nếu không vì nghĩ đến Chiêu Đệ, bà cũng chẳng muốn dính vào làm gì.
...
Kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, Cố Tưởng và Cố Niệm đã lên cấp hai. May là số lượng học sinh tăng, trường con em trong khu vực đã mở thêm bộ phận trung học, và hai đứa trở thành lứa học sinh đầu tiên của bộ phận này.
Vương Xuân Hoa nói rằng hai đứa thật may mắn, không cần phải lên thành phố học, cũng không phải mới nhỏ xíu đã phải ở ký túc xá.
“Ở trường thì làm gì thoải mái như ở nhà. Phương Phương nhà chị không gặp may như vậy. Hồi cấp hai, nó phải ở nội trú, cấp ba cũng vậy, nếu sau này đỗ đại học, chắc cũng phải ở nội trú. Thời gian ở trường còn nhiều hơn ở nhà.”
Tô Chiêu Chiêu cười nói: “Phương Phương chắc chắn sẽ đỗ đại học.”
Vương Xuân Hoa cười rạng rỡ, “Nó cũng nói thế, nếu nó thực sự đỗ, chị mời cô ăn tiệc.”
“Vậy em đợi nhé.”
Nói chuyện một lúc, Vương Xuân Hoa chuyển chủ đề, “Chị muốn nhờ cô làm mối.”
“Làm mối?”
Tô Chiêu Chiêu bật cười, “Chị lại để mắt đến ai rồi? Không lẽ là một nữ đồng nghiệp ở hợp tác xã của em à.”
Trong hai năm qua, hợp tác xã cũng đã tuyển dụng thêm vài nữ đồng nghiệp độc thân, thậm chí cả phòng tài vụ vốn ít người cũng mới tuyển thêm một cô gái trẻ cách đây không lâu.
“Không, là người ở nhà máy của bọn chị.”
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, “Đồng nghiệp nhà máy chị mà nhờ em làm mối à?”
“Cô quen người đó mà, nếu cô không quen, chị cũng không nhờ cô làm gì.”
“Ai thế?”
“Là Chu Xuân Yến ở phòng tài vụ nhà máy của bọn chị, chị nói cô quen mà.” Vương Xuân Hoa biết hai người là bạn học.
Tô Chiêu Chiêu hỏi: “Sao chị lại nhờ em làm mối?”
“Tất nhiên là nhờ cô rồi, cả hai bên cô đều quen biết, do cô làm mối là tốt nhất.”
Tô Chiêu Chiêu hỏi tiếp: “Chị đã tìm hiểu kỹ về hoàn cảnh gia đình cô ấy chưa?”
Vương Xuân Hoa gật đầu.
Sau khi để ý đến Chu Xuân Yến, chị đã hỏi thăm mọi thứ.
Bố mẹ của Chu Xuân Yến đều là công nhân bình thường, gia đình có vài anh chị em, tất cả đều có chí tiến thủ, đều làm việc trong các cơ quan, không ai ăn chơi lêu lổng.
Bị nhờ trực tiếp như vậy, Tô Chiêu Chiêu khó lòng từ chối.
“Được rồi, để em giúp chị nói thử, nếu không thành, chị không được trách em đâu đấy.”
“Không trách, không trách, có gì đâu mà trách. Cô cứ nói thôi, cô ấy hỏi gì cô cứ nói thật, không cần giấu diếm gì cả.”
“Được rồi, chị đợi tin em nhé.”
Vào ngày nghỉ, Tô Chiêu Chiêu có buổi học, buổi sáng sau khi học xong, trưa cô liền gọi Chu Xuân Yến ra một nơi vắng vẻ và kể về hoàn cảnh gia đình nhà họ Chu.
“...Còn trẻ mà đã có chức vụ không nhỏ, giờ cậu ấy đã là đại đội trưởng rồi, tương lai chắc chắn sẽ sáng lạn. Bố cậu ấy là chính ủy đoàn, mẹ cậu chắc em biết rồi, là chị Vương Xuân Hoa, cán bộ phụ nữ trong nhà máy của bọn em. Cậu ấy còn có một em gái và một em trai, em gái đang học cấp ba ở thành phố…”
Chu Xuân Yến không ngờ Tô Chiêu Chiêu lại gọi cô ra để nói chuyện này.
Thực ra, cô cũng không còn trẻ nữa, đã hai mươi hai tuổi, bố mẹ ở nhà cũng đang thúc giục. Nếu không phải vì cô đang học lớp hàm thụ đại học này, chắc bố mẹ đã gả cô đi từ lâu rồi.
Tô Chiêu Chiêu nói xong những điều cơ bản, thấy cô ngại ngùng, cúi đầu không nói, liền hỏi: “Em thấy thế nào?”
Chu Xuân Yến lẩm bẩm: “Sao chị lại nói với em chuyện này thế, Chiêu Chiêu, từ bao giờ chị chuyển nghề làm bà mối vậy?”
Tô Chiêu Chiêu lườm cô, “Nếu không phải người ta nhờ chị, chị cũng chẳng mở lời đâu.”
Nhớ lại việc trước đây Chu Xuân Yến quan tâm đến Lôi Minh, cô suýt nữa hối hận vì đã nhận việc này.
Không thành thì không sao, nhưng nếu thành một cặp đôi bất hoà thì sao?
Cô không muốn làm hại Chu Xuân Yến, cũng không muốn làm hại Chu Kiến Quốc.
Sắp hối hận c.h.ế.t mất!
Tô Chiêu Chiêu nhấp nháy môi rồi quyết định hỏi thẳng, “Em còn để ý đến Lôi Minh không? Nếu có, thì coi như hôm nay chị chưa nói gì.”
Chu Xuân Yến vội vàng lắc đầu, “Không có! Tuyệt đối không có!”
Tô Chiêu Chiêu nghi ngờ: “Thật không?”
Chu Xuân Yến gật đầu, “Chị cũng biết rồi đấy, nhà em với nhà cậu ấy ở cùng một khu, bố mẹ hai bên lại cùng một đơn vị. Hồi nhỏ, mẹ cậu ấy hay nói đùa muốn em làm con dâu bà ấy. Nói nhiều quá, em cũng có chút suy nghĩ vậy mà.”
“Thế còn bây giờ?”
Chu Xuân Yến nhún vai, “Người ta sắp kết hôn rồi, thiệp mời cũng gửi cho bố mẹ em rồi, đối tượng là con gái của phó Chủ nhiệm nhà máy cơ khí.”
Bảo sao học kỳ này không thấy Chu Xuân Yến nói chuyện với Lôi Minh nhiều nữa.
“Em nói thật với chị, em có thích cậu ấy không?”
Chu Xuân Yến đáp: “Người ta không thích em, em thích người ta làm gì? Em có bị bệnh đâu!”