Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 172




Trong ba tháng tới, gần như Tô Chiêu Chiêu không cần đến đơn vị. Sau giờ làm, cô thu dọn vài món đồ cá nhân trong văn phòng để mang về.

Do phải dọn dẹp, cô về trễ hơn một chút. Khi khóa cửa văn phòng ra ngoài, hầu hết mọi người ở xã đã rời đi.

Khi đến đầu hẻm, cô nghe thấy tiếng máy may phát ra từ tiệm may bên cạnh.

Đi ngang qua, cô nhìn vào trong, gọi: “Chị dâu, sao chị chưa tan ca?”

Người đang đạp máy may trong tiệm là Lưu Quế Lan, đầu quấn khăn giữ ấm.

Bên cạnh chị còn có một cái nôi, bên trong là con gái nhỏ của chị mới sinh sau Tết.

Thời gian này, chế độ nghỉ thai sản chỉ kéo dài 56 ngày, hết kỳ nghỉ, Lưu Quế Lan đã quay lại làm việc. Ở nhà không ai trông con, nên chị ngày nào cũng đưa con theo đến chỗ làm.

Em bé mới hai tháng tuổi, tiếng đạp máy may vang đều đều như tiếng ru ngủ, khiến bé ngủ ngon lành trong nôi.

Lưu Quế Lan tay chân không ngừng: “Sắp xong rồi, làm xong chút việc này là chị về.”

Ông chủ tiệm bảo chị không cần vội, cứ từ từ làm. Nhưng chị vốn là người nóng tính, luôn muốn hoàn thành nốt việc rồi mới tan ca.

Tô Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đi vào, nhìn bé trong nôi: “Ngoan thật.”

Em bé nhắm mắt ngủ, tay nhỏ đặt cạnh má, miệng thỉnh thoảng chóp chép như đang ăn món gì ngon lắm.

Lưu Quế Lan cười: “Ngoan gì đâu, em chưa thấy lúc nó phá đấy thôi.”

Nuôi con nhỏ đâu có dễ.

Tô Chiêu Chiêu chưa từng nuôi nhưng cũng hiểu.

Khi ngủ thì như thiên sứ, lúc khóc lại như tiểu ác ma.

Lưu Quế Lan sinh đứa này ở tuổi cao, cơ thể chị rõ ràng suy yếu đi nhiều sau khi sinh, trông già hơn mấy tuổi so với trước.

Sinh đã hai tháng mà chị vẫn phải đội khăn giữ ấm, môi còn tái nhợt.

“Chị Quế Lan, chị còn cho con bú, phải chú ý dinh dưỡng, đừng để kiệt sức.”

“Chị không mệt đâu, làm thợ may có gì mà mệt.” Lưu Quế Lan cầm kéo cắt đi sợi chỉ thừa. “Dinh dưỡng chị cũng chú ý rồi, lão Dương nhà chị còn bảo quản lý bếp để phần sữa dê, ngày nào chị và con cũng uống, trứng cũng không thiếu.”

Nói rồi chị xoa lưng: “Nhưng dù sao tuổi tác cũng thế này rồi, lúc sinh mấy đứa trước chị không thấy mệt, nhưng lần này sinh xong là kiệt sức, hay hồi hộp đổ mồ hôi, tay chân bủn rủn, cơ thể như cái hố không đáy, ăn mãi mà không đủ, lúc nào cũng đói, đói là lại hồi hộp.”

“Chị bị thiếu m.á.u và khí huyết hư nhược, chỉ ăn trứng thôi thì không đủ. Chị nên ăn thêm thịt, nấu canh gà già với táo đỏ và kỷ tử là tốt nhất, còn có thể nấu canh gan lợn với kỷ tử uống. Hàng ngày chị cũng có thể pha nước đường đỏ mà uống, ăn thêm vài quả táo đỏ để bổ khí huyết.”

“Chị cũng ăn canh gà rồi.” Lưu Quế Lan nói. “Lúc nào chị đi mua thêm táo đỏ và đường đỏ, nghe em, không có việc gì chị sẽ pha uống, ăn thêm vài quả.”

Tô Chiêu Chiêu cũng biết nhà chị đông con, lại còn phải gửi tiền trợ giúp cha mẹ anh em ở quê, gia cảnh không dư dả gì. Chắc dù có ăn cũng không dám ăn nhiều, đồ ngon chắc đều nhường cho con cái.

Lưu Quế Lan hỏi Tô Chiêu Chiêu: “Còn em? Khi nào sinh thêm đứa nữa?”

“Chuyện đó em chưa tính đến.”

“Đừng có nấn ná mãi, nhà em mới có hai đứa, ít quá đấy, ít nhất phải sinh thêm hai đứa nữa cho đủ. Em còn trẻ, sinh xong hồi phục nhanh. Nhìn chị mà xem, chính vì tuổi lớn mới sinh mà bây giờ mới mệt thế này. Sinh càng trẻ càng tốt.”

Tô Chiêu Chiêu cũng đã tính qua. Nếu thật sự đợi thêm mười năm nữa mới sinh, cô sẽ 37-38 tuổi, giống như Lưu Quế Lan, chắc chắn là sản phụ tuổi cao, hồi phục không dễ.

Nhưng mấy năm tới cũng chưa thích hợp.

Sinh con xong lại đối mặt với “đại nạn đói” thì sao?

Theo chồng cô là đoàn trưởng, chắc không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng thiếu lương thực là chuyện cả nước, giảm khẩu phần chắc chắn không tránh khỏi. Cô không muốn con mình vừa sinh ra đã có nguy cơ đói khát.

Tô Chiêu Chiêu trước đây đọc lịch sử, những miêu tả về thời kỳ đặc biệt này, con số tử vong nhìn mà ghê người.

Haizz!

Ít nhất cũng phải đợi “đại nạn đói” qua đi đã.

Sinh ít đi một đứa, biết đâu lương thực tiết kiệm được có thể giúp sống sót thêm một người.

Tô Chiêu Chiêu giúp bế em bé, Lưu Quế Lan đóng cửa tiệm may, hai người đi cùng nhau một đoạn.

Trên đường, em bé tỉnh dậy, thấy Tô Chiêu Chiêu đang bế mình, bé không khóc, ngược lại còn nở nụ cười vô tư.

Nhìn thấy nụ cười của bé, Tô Chiêu Chiêu mềm lòng không tả xiết.

Trẻ nhỏ chỉ cần không khóc thì đáng yêu vô cùng.

Nếu không phải vì không phải con mình, chắc Tô Chiêu Chiêu đã muốn hôn bé mấy cái cho đã.

Khi chia tay Lưu Quế Lan, cô lưu luyến không muốn rời mà trả lại bé.

Lưu Quế Lan cười cô: “Thích trẻ con thế thì nhanh chóng sinh với đoàn trưởng nhà em một đứa đi, đến lúc đó muốn bế bao nhiêu thì bế.”

Tô Chiêu Chiêu: “…Hehe.”

Lưu Quế Lan bế bé, rồi ra hiệu về phía sau.

“Gì cơ?” Tô Chiêu Chiêu khó hiểu.

“Đoàn trưởng nhà em đang đến kia kìa.”

Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại nhìn, quả nhiên là anh ấy.

Khi Cố Hành đến gần, Lưu Quế Lan trêu anh: “Đoàn trưởng Cố, vợ anh mê con út nhà tôi lắm đấy, anh không mau sinh thêm cho cô ấy một đứa à.”

Tô Chiêu Chiêu không kìm được đỏ mặt, suýt chút nữa thì ngượng quá thành giận:

“Chị dâu mau về đi, chắc bé cần thay tã rồi đấy.”

Lưu Quế Lan sờ m.ô.n.g bé: “Đâu, chưa tè mà.”

Cố Hành cúi đầu nhìn Tô Chiêu Chiêu rồi cười nói: “Chúng tôi tùy duyên thôi.”

Tùy duyên cái gì mà tùy duyên!

Lần nào cũng dùng cái đó, tùy duyên sao được?

Chẳng lẽ trông chờ nó rách?

Tô Chiêu Chiêu thầm lẩm bẩm trong lòng.

Sau khi chia tay Lưu Quế Lan, hai người cùng nhau về nhà.

“Thứ Hai anh đưa em đi làm thủ tục nhé.” Cố Hành nói.

Tô Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn anh: “Thứ Hai anh có thời gian sao?”

Cố Hành gật đầu: “Có, anh vừa hay phải đi lên thành phố, gặp gỡ quản lý nhà máy để họp, Tiểu Phương sẽ đưa anh đi, em có thể đi nhờ xe.” Anh mỉm cười.

“Được thôi, có xe đi nhờ thì tội gì không ngồi.”

Hai người vừa nói vừa cười suốt đường về nhà.

Tối hôm đó, nằm trên giường, khi đèn tắt, Cố Hành lại áp sát đến.

Tô Chiêu Chiêu bị anh hôn đến mơ màng, giơ tay cởi quần anh.

Cố Hành thở dốc: “Đợi… đợi một chút, đừng vội… vẫn chưa lấy cái đó.”

Tô Chiêu Chiêu nhắm mắt lẩm bẩm, vặn vẹo người dưới anh.

Cố Hành định ngồi dậy đi lấy, nhưng bị Tô Chiêu Chiêu quấn chặt cổ không cho đi.

Làn da của cô mềm mịn như một con cá trơn, khó mà giữ được, Cố Hành vất vả lắm mới giữ cô yên.

Anh cắn môi cô hôn mấy cái.

“Ngoan… đợi lúc nào bớt bận, chúng ta sẽ có con.”

Tô Chiêu Chiêu mơ màng: “…Con gì cơ?”