Sáng mùng Một Tết, Cố Tưởng vươn vai, chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện ngoài sân.
Cậu nhớ tối qua bố có nói hôm nay sẽ đưa cả nhà vào thành phố xem biểu diễn, nên không nấn ná trên giường. Cậu lăn một vòng ngồi dậy, trong chăn ấm áp, quần áo cởi ra tối qua được đặt cạnh giường, nằm dưới chăn cả đêm nên đã được sưởi ấm.
Cố Tưởng vừa mặc đồ vừa gọi Cố Niệm ở phòng bên: "Tiểu Niệm, dậy thôi! Bố mẹ dậy rồi."
Chỉ nghe thấy Cố Niệm lẩm bẩm vài tiếng, lật người qua rồi lại im bặt.
Cố Tưởng đành chịu, mặc xong quần áo rồi gấp chăn. Chăn dưới tay cậu được gấp gọn thành hình vuông như đậu hũ. Trong nhà này, nếu nói ai gấp chăn đẹp nhất thì Cố Hành xếp thứ nhất, tiếp theo là Cố Tưởng.
Ngay cả Tô Chiêu Chiêu cũng không bằng Cố Tưởng, cô không hiểu tại sao phải gấp chăn, trải ra trên giường không tốt hơn sao, còn giúp thoáng khí.
Nhưng Cố Hành xuất thân từ quân đội, không thể chịu nổi việc chăn trải bừa trên giường, đối với anh, đó là biểu hiện của sự lười biếng và thiếu kỷ luật. Vì thế, tất cả chăn trên giường đều do anh gấp, không những anh tự gấp mà còn dạy hai đứa con cách gấp.
Tô Chiêu Chiêu để họ làm theo ý mình, vì cô thấy gấp chăn rất khó, học không nổi.
Cố Tưởng gấp chăn xong, còn phải đặt gối ngay ngắn lên chăn, rồi đẩy sát vào tường. Đây là nhiệm vụ hàng ngày của cậu.
Khi cậu nhấc gối lên, liền thấy dưới gối có một gói giấy đỏ rực.
Cố Tưởng sáng mắt lên!
"Tiểu Niệm, dậy nhanh! Dưới gối có tiền lì xì!"
Bên kia tường, Cố Niệm bật dậy, lật gối lên xem: "Anh ơi, em cũng có!"
Tất nhiên rồi!
Hai anh em nhanh chóng mở gói giấy đỏ ra: "Một đồng!"
"Em cũng một đồng!"
Nhiều tiền quá!
Đối với bọn trẻ, một đồng là cả một gia tài!
Bởi vì một cân thịt lợn cũng chỉ sáu bảy hào thôi.
Hai anh em nhanh chóng dọn dẹp rồi bước ra ngoài, Cố Niệm vui đến nỗi nhảy chân sáo.
"Bố mẹ, chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới!"
Tô Chiêu Chiêu từ bếp bước ra, mỉm cười nhìn các con.
Cô đã nghe thấy tiếng reo hò của chúng từ trong bếp rồi.
Tiền lì xì là cô lén đặt dưới gối chúng tối qua, Tết của bọn nhỏ, không thể không có tiền lì xì được.
Tô Chiêu Chiêu lục lại ký ức cũ, vì điều kiện gia đình khó khăn nên hai đứa trẻ này chưa bao giờ nhận được tiền lì xì.
Trong họ hàng, ai cũng biết gia đình họ không khá giả nên cũng không cho hai đứa.
Cố Tưởng và Cố Niệm từ nhỏ đã biết điều, không có thì chúng cũng không đòi. Thấy những đứa trẻ khác có tiền lì xì, chúng chỉ cúi đầu đi nhanh qua.
Tô Chiêu Chiêu thầm nhủ từ nay về sau cô sẽ bù đắp cho chúng, không chỉ khi nhỏ mà cả khi lớn lên, đến khi chúng kết hôn lập gia đình, cô vẫn sẽ cho.
"Các con nhanh rửa mặt đánh răng đi, sắp có bánh trôi rồi."
Quân nhân từ khắp nơi tụ họp, mỗi vùng có phong tục Tết khác nhau, có người ăn sủi cảo, có người ăn bánh trôi.
Tối qua nhà họ đã ăn sủi cảo, sáng nay Tô Chiêu Chiêu làm bánh trôi.
Bột nếp là cô đã mua trước ở cửa hàng lương thực, may mà cô nhờ người giữ trước, nếu không chắc không mua được.
Bánh trôi có nhân đường đỏ, mỗi viên tròn trĩnh, mũm mĩm như nắm đ.ấ.m của trẻ con. Cắn một miếng, đường đỏ ngọt lịm chảy ra, thơm ngọt, mềm dẻo.
Cố Hành ăn tám viên, Tô Chiêu Chiêu thì kém hơn, cô ăn bốn viên như bọn trẻ. Ngoài ra, mỗi người còn có một quả trứng.
Sức ăn của Tô Chiêu Chiêu tốt nhất cũng chỉ là bốn viên bánh trôi, trước đây cô còn chỉ ăn được tối đa hai viên và một quả trứng.
Sau khi ăn sáng xong, cả nhà dọn dẹp và lên đường vào thành phố.
Trong dịp Tết, để tiện cho gia đình quân nhân vào thành phố, đơn vị đã sắp xếp xe tải lớn, mỗi ngày bốn chuyến, hai chuyến đi và hai chuyến về.
Gia đình của cán bộ đoàn thì có thể đi xe Jeep.
Vì thế, nhà Tô Chiêu Chiêu và nhà Vương Xuân Hoa cùng đi xe Jeep do Tiểu Phương lái vào thành phố.
Trên xe, Vương Xuân Hoa nói chuyện với Tô Chiêu Chiêu.
"Nhà cô thật hạnh phúc, cả nhà sum vầy đón Tết. Con trai cả nhà tôi năm nay không về được."
Chính ủy Chu nói với cô: "Tháng trước nó mới được nghỉ phép, còn muốn thế nào nữa?"
Tết đến, Vương Xuân Hoa chẳng muốn cãi nhau với ông ta, chỉ trò chuyện với Tô Chiêu Chiêu: "Chuyện lần trước xem ra không có hi vọng rồi."
Tô Chiêu Chiêu biết cô ấy đang nói về chuyện Chu Kiến Quốc đi xem mắt Diệp Thư Lan.
Sợ mấy đứa trẻ nghe thấy rồi đi nói lung tung, nên hai người nói rất kín đáo, không nhắc đến tên ai.
Theo ý Tô Chiêu Chiêu, không thành lại càng tốt.
Như vậy nữ chính có lẽ sẽ có cơ hội gặp nam phụ rồi.
Khi đến thành phố, Tiểu Phương lái xe đến trước cửa cung văn hóa.
Cung văn hóa Hải Thành có buổi biểu diễn, Cố Hành đã lấy được mấy vé, đưa cho gia đình Chính ủy Chu vài tấm. Hai gia đình vào thành phố chủ yếu để xem biểu diễn.
Chương trình ở cung văn hóa kéo dài từ mùng Một đến mùng Hai, có một buổi sáng và một buổi chiều.
"Bắt đầu chưa?" Vương Xuân Hoa hỏi.
"Chưa, vé ghi 10 giờ mới bắt đầu." Chính ủy Chu trả lời.
Hai gia đình vào soát vé.
Vé có ghi chỗ ngồi, vị trí rất đẹp, ở hàng ghế thứ ba, tất cả đều ngồi cạnh nhau.
Mới ngồi chưa lâu, buổi biểu diễn bắt đầu.
Chương trình ở cung văn hóa rất đa dạng, có múa, có kịch, có xiếc, thậm chí có cả hợp xướng.
Tô Chiêu Chiêu xem vô cùng say mê!
Chẳng khác gì xem chương trình Xuân Vãn cả.
Xem xong chương trình, nhà Vương Xuân Hoa có việc khác, hai gia đình tạm chia nhau đi riêng.
Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, nhưng mới vào chưa được bao lâu thì họ đã ra ngay, bên trong quá đông!
Hợp tác xã và các cửa hàng nhỏ đều nghỉ Tết, trung tâm thương mại mở cửa từ mùng Một, người đông như kiến, đi lại cũng khó khăn.
Quầy hàng chật kín người, không biết còn tưởng đang có chương trình khuyến mãi lớn.
"Thôi, đi dạo một vòng thành phố thôi."
Cả gia đình đi dạo quanh thành phố, cảm nhận không khí lễ Tết.
Không khí Tết ở Hải Thành còn đậm hơn ở nông thôn.
Trước cửa các cửa hàng treo đèn lồng đỏ và băng rôn chúc mừng năm mới.
Thi thoảng lại nghe tiếng pháo nổ, bọn trẻ mặc quần áo mới chạy tung tăng trên đường phố, tìm kiếm những viên pháo chưa nổ trong đống vỏ pháo.
Tìm được một viên, chúng vui mừng như tìm thấy kẹo, khiến Cố Tưởng và Cố Niệm cứ quay đầu lại nhìn mãi.
Tết vừa xong, Tô Chiêu Chiêu lại quay trở về với những ngày làm việc từ sáng đến chiều.
Rất nhanh, trường học cũng khai giảng, Cố Tưởng và Cố Niệm đều vào lớp thí điểm.
Ban đầu, chương trình học dự kiến trong ba năm rưỡi đã được rút ngắn còn hai năm rưỡi. Tô Chiêu Chiêu đã tìm gặp cô giáo Trịnh để hỏi về việc học đàn accordion của Cố Niệm, cô tính nếu chương trình học quá nặng thì sẽ giảm bớt thời gian học đàn.
Nhưng cô giáo Trịnh rất tự tin vào Cố Niệm.