"Anh! Anh!"
Chu Tiểu Quân vừa hét vừa chạy về nhà.
Chu Kiến Quốc đang rửa mặt trong sân, nghe thấy tiếng gọi thì vắt khô khăn rồi treo lên giá. Vừa treo xong, Chu Tiểu Quân đã chạy vào.
Chu Kiến Quốc mở rộng vòng tay, đón lấy cậu em trai đang lao vào mình, rồi nắm tay cậu xoay một vòng trong sân.
"Haha! Haha..."
Chu Tiểu Quân phấn khích vô cùng.
Vương Xuân Hoa đang nhào bột trong bếp, thò đầu ra nhìn thấy cảnh đó, liền bảo Chu Kiến Quốc: "Cẩn thận tay nó đấy."
"Con biết rồi mẹ, con có chừng mực mà."
"Anh, anh có mang gì về cho em không?"
Chu Kiến Quốc thì thầm hỏi cậu em trai: "Có thích vỏ đạn không?"
Mắt Chu Tiểu Quân sáng lên: "Thích!"
Chu Kiến Quốc định vào nhà lấy cho em trai, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Tưởng và Cố Niệm đứng ở cửa.
Hai đứa chạy chậm hơn Chu Tiểu Quân, vừa mới tới.
"Đây là..."
Con nhà ai đây?
Chu Tiểu Quân cuối cùng cũng nhớ tới bạn bè, vội vàng vẫy tay gọi Cố Tưởng và Cố Niệm vào, rồi giới thiệu với anh trai: "Đây là Cố Tưởng và Cố Niệm, hai bạn là song sinh đấy. Cố Tưởng, Cố Niệm, đây là anh trai tớ, Chu Kiến Quốc!"
Chu Tiểu Quân hét to ba chữ "Chu Kiến Quốc"!
Chu Kiến Quốc xoa đầu em trai mạnh một cái rồi cười chào Cố Tưởng và Cố Niệm: "Chào các em, các em là song sinh à! Thảo nào trông giống nhau thế, đây là lần đầu anh thấy song sinh khác giới đấy!"
Chu Tiểu Quân tiếp lời: "Trường bọn tớ chỉ có mỗi hai anh em họ là song sinh, hiếm lắm!"
Hiếm á, chúng là gấu trúc à?
"Cảm ơn anh Chu, nhà bọn em ở ngay bên cạnh." Cố Tưởng nói.
Chu Kiến Quốc lúc này mới biết nhà bên cạnh có hàng xóm mới chuyển đến.
Cậu còn đang nghĩ quân khu này ngoài chú Cố ra thì còn ai họ Cố nữa, thì mẹ anh đã giải đáp thắc mắc.
Vương Xuân Hoa nghe giọng Cố Tưởng liền từ bếp đi ra, tay vẫn dính bột: "Hai đứa là con chú Cố Hành đấy, mẹ chưa kịp nói với con. Tối nay ăn xong, con qua thăm chú Cố, mời cả nhà chú ấy trưa mai sang nhà mình ăn cơm."
Chu Kiến Quốc ngạc nhiên: chú Cố có con từ bao giờ vậy?
Trước đây, bố anh còn nói chú Cố là một trong những trường hợp nan giải trong đơn vị cơ mà?
Chu Kiến Quốc nghĩ linh tinh, thậm chí còn nghĩ tới việc chú Cố lấy vợ góa có hai con.
Nhìn kỹ Cố Tưởng và Cố Niệm, cậu lại thấy hai đứa đều có nét giống chú Cố...
Nhưng hai đứa trẻ đang ở đây, cậu cũng không thể hỏi thẳng, chỉ cười và nói: "Ra là vậy, được rồi, lát nữa anh sẽ qua mời chú Cố."
Sau khi gặp anh trai Chu Tiểu Quân, Cố Tưởng và Cố Niệm quay về nhà.
Tô Chiêu Chiêu đã về, nhưng Cố Hành thì chưa.
Vừa nhìn thấy mẹ, hai anh em đã nói ngay: "Mẹ ơi, thím Vương bảo anh trai Chu Tiểu Quân tối nay sẽ qua nhà mình chơi."
Cố Niệm bổ sung: "Thím ấy cũng mời nhà mình trưa mai sang nhà thím ăn cơm."
Mai vừa hay là ngày nghỉ, buổi trưa ai cũng rảnh.
Tô Chiêu Chiêu hỏi hai đứa: "Các con qua nhà bên rồi à, gặp anh trai Chu Tiểu Quân chưa?"
Hai đứa gật đầu.
Cả hai đều vô cùng ngưỡng mộ Chu Tiểu Quân, anh trai cậu ấy rất cao!
"Anh trai cậu ấy tên là Chu Kiến Quốc."
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, đúng là cái tên đậm chất thời đại.
Tối sau khi ăn xong không lâu, cửa sân vang lên tiếng gõ, Cố Tưởng ra mở cửa, bên ngoài là Chính ủy Chu và anh em Chu Tiểu Quân.
Cố Tưởng chào họ, rồi bị Chu Tiểu Quân kéo vào phòng: "Đi, tớ cho cậu xem cái này hay lắm!"
Cố Niệm thấy thế cũng chạy theo.
Tô Chiêu Chiêu lần đầu gặp con trai cả của Vương Xuân Hoa.
Một anh chàng cao lớn, lông mày rậm, mắt to, trông khá đẹp trai, tập hợp hết nét đẹp của bố mẹ.
"Chào thím…thím Tô."
Chu Kiến Quốc chào Tô Chiêu Chiêu.
Trước khi đến, cậu đã được mẹ là Vương Xuân Hoa kể qua về thím Tô.
Khi nghe xong, trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ chịu nhiều khó khăn, làm việc quần quật. Những dấu ấn thời gian hằn sâu trên khuôn mặt cô, và giữa đôi mày là vô số lo âu, là dấu vết của cuộc sống đầy áp lực.
Hình ảnh của thím Tô dần hiện rõ trong trí tưởng tượng của cậu, khiến cậu không khỏi thương cảm cho những khổ cực mà cô đã trải qua.
Thím Tô thật không dễ dàng gì!
Nhưng khi gặp cô ngoài đời, hình tượng ấy vỡ tan tành!
Nào là dấu vết, nào là lo âu, hoàn toàn không có!
Thím Tô cười rất tươi.
Thím Tô còn rất xinh đẹp và trẻ trung, cách ăn mặc cũng chẳng kém gì những người thành phố.
Người thím này, cậu phải gọi là "chị" mới đúng.
Cậu thầm nghĩ.
Bây giờ thời tiết ngồi ngoài sân khá lạnh, Cố Hành mời cha con nhà họ Chu vào ngồi trong phòng khách, Tô Chiêu Chiêu rót nước cho họ rồi quay vào phòng ngoài, cầm cuốn sách ngồi đọc.
Trong phòng khách, Cố Hành hỏi chuyện về đơn vị của Chu Kiến Quốc.
"... Đơn vị của các cháu làm thế nào về vấn đề chỉnh đốn phản động..."
Ba người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tô Chiêu Chiêu gấp sách lại, bước ra.
Chính ủy Chu nói: "Mai nhà tôi sẽ hầm một con ngỗng lớn, cả nhà cậu phải sang ăn cơm, nhất định phải đến đấy!"
Cố Hành không khách sáo: "Được, tôi sẽ mang theo hai chai rượu ngon."
Chính ủy Chu đáp: "Người đến là được rồi, rượu ngon nhà tôi cũng có."
"Rượu nhà anh để dành lần khác uống..."
Chu Kiến Quốc gọi Chu Tiểu Quân: "Về nhà thôi."
Đám trẻ chẳng biết đang trò chuyện gì mà nói còn rôm rả hơn cả người lớn.
Chu Tiểu Quân vội vàng thu lại mấy vỏ đạn trên bàn: "Mai đến nhà tớ, tớ cho cậu xem, anh tớ bảo sẽ xâu chúng thành chuỗi để đeo lên cổ."
Nói xong, cậu nhóc chạy ra ngoài, tay giữ chặt túi quần.
Cố Niệm không mấy hứng thú với mấy vỏ đạn, nhưng Cố Tưởng thì ngưỡng mộ vô cùng.
Con trai, hiếm có đứa nào không thích thứ này, nhất là trong thời đại thiếu thốn đồ chơi như bây giờ.
Thời gian trước Chu Tiểu Quân ngưỡng mộ cái ná của Cố Tưởng, bây giờ Cố Tưởng lại ngưỡng mộ vỏ đạn của Chu Tiểu Quân.
Cái trống lắc trên bàn Chu Tiểu Quân còn chẳng thèm chơi.
Vỏ đạn quả là có sức hấp dẫn mạnh mẽ!
Cố Tưởng liếc nhìn bố mình.
Cố Hành tiễn cha con nhà họ Chu ra cổng, sau khi đóng cổng lại, quay đầu lại thì thấy con trai đang nhìn anh đầy trông đợi.
"Sao thế?"
Cố Tưởng cảm thấy mình hơi tham lam: "Không có gì."
Khi cả nhà chuẩn bị đi ngủ, Cố Niệm nhỏ giọng nói với bố: "Bố ơi, Chu Tiểu Quân vừa chơi vỏ đạn với anh cậu ấy."
Cố Hành lập tức hiểu ra: "Anh con thích nó lắm đúng không?"
Cố Niệm gật đầu.
Cố Hành xoa đầu cô bé: "Được rồi, bố biết rồi."
Sau mỗi buổi huấn luyện bắn, vỏ đạn sẽ được thu gom tái sử dụng, nhưng việc để sót lại vài cái là bình thường.
Chu Kiến Quốc chưa từng ra trận, mấy vỏ đạn trong tay cậu chắc chắn là từ buổi huấn luyện b.ắ.n mà có.
Đối với trẻ con trong quân đội, vỏ đạn là món đồ chơi tuyệt vời nhất.
Cố Hành quyết định lần này sẽ "làm lén" một chút, tìm vài cái vỏ đạn cho con trai và con gái chơi.