Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 93




Giờ Thìn, ngày 15 tháng 6 mặt trời đã lên cao, Lận Chước mặc thường phục huyền sắc cao quý của Thái tử, ánh mặt trời chiếu lên kim long sáng lấp lánh, ngọc quan được khảm bằng đá quý cũng được ánh mặt trời chiếu sáng lộng lẫy, nhưng trong mắt Thiệu Tình, những thứ đó không chói mắt bằng gương mặt của Lận Chước.

Nghi trượng của Thái tử ra khỏi thành, Lận Chước đỡ Thiệu Tình lên xa giá, hắn không kiêng dè nâng tay cho nàng, nàng cũng không muốn gạt tay hắn ra vào lúc này. Cả hai người suốt dọc đường đi không nói gì, không khí bên trong xa giá có hơi ngột ngạt.

Thiệu Tình lặng lẽ liếc nhìn Lận chước, Lận Chước cụp mắt xuống không có bất kỳ phản ứng gì. Cho đến thời khắc này, Thiệu Tình phát hiện đáy lòng mình có mang cảm giác không nỡ buông tay, nàng rời mắt nhìn xuống bàn tay hai người đang đan lấy nhau, ngón tay nàng động đậy muốn rút ra khỏi.

Trong lúc Thiệu Tình cho rằng mình có thể thuận lợi rút được tay ra thì Lận Chước thu tay lại, Thiệu Tình đang cẩn thận lập tức bị dọa hít sâu một hơi.

Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau kể từ khi lên xe, nhìn thấy đôi mắt Thiệu Tình mở to vì kinh hãi, Lận Chước bật cười: “Để cho ta nắm một lúc, sau này không phải cứ muốn nắm là nắm được đâu!”

Lận Chước nâng bàn tay nàng lên áp lên mặt mình cọ cọ, mọi giác quan của Thiệu Tình đều tập trung lên gương mặt hắn, khi chạm vào làn da chỉ thuộc về hắn, hơi thở hắn đột nhiên tăng lên, Thiệu Tình miễn cưỡng rút tay lại.

Trong lòng Thiệu Tình hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài một chút, nhưng lúc nghĩ đến, thời gian lại trôi qua cực kì nhanh, muốn bắt lấy lại bắt không được.

Nghi trượng của Thái tử dừng trước cửa phủ Quốc Công.

Toàn gia trên dưới của phủ quốc công đều ra đón.

Lận Chước tự mình đỡ Thiệu Tình xuống xa giá. Liên Dung đứng bên cạnh Ngôn Dạ Đình, phía sau hai người là một đôi nam nữ, Ngôn Kinh Linh và thế tử của phủ Quốc Công, Ngôn Ngai Như.

Thê, thiếp khác biệt, mặc kệ Ngôn Dạ Đình sủng ái Tần Vô Song thế nào, thì nàng không thể ra khỏi Tích Xuân Viên. Cho dù Tần Vô Song có thế yên ổn sống ở hậu viện, cũng không thể nhận được sự coi trọng. Không có bất kỳ phu nhân cao môn nào coi trọng nàng, nữ nhi nàng cũng sẽ xấu hổ vì thân phận của nàng, so với Ngôn Dạ Đình, Lận Chước vẫn có lòng hơn, đáng tiếc, thế gian này so với chuyện tình yêu nam nữ thì vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn.

Thiệu Tình có tính toán riêng, đợi đến khi nàng không còn ở bên cạnh hắn nữa, lúc hắn cô đơn sẽ lại nuôi dưỡng một đóa hoa khác, mặc dù điều này sẽ làm nàng tan nát cõi lòng nhưng là cách để giải thoát cho hai người.

“Điện hạ vạn an!” Cả nhà hành lễ với Lận Chước, Lận Chước làm bộ nâng đỡ lên, Thiệu Tình yên lặng đi theo sau Lận Chước, giống như một chiếc bóng tuyệt đẹp.

“Tạ ơn điện hạ…” Sau khi tạ ơn xong, cả nhà từ từ đứng lên, có Lận Chước ở đây, bọn họ chỉ được nhìn thẳng không dám nhìn trộm những cử chỉ thân mật của hắn và Thiệu Tình.

Lận Chước hàn huyên với Ngôn Dạ Đình và Ngôn Ngai Như vài câu, rồi cự tuyệt đến chính đường uống trà, tự mình đưa Ngôn Thiệu Tình về Tích Xuân Viên. Trong khoảnh khắc đó, Ngôn Khinh Linh như không thể trụ nổi, toàn thân run rẩy, cũng may có Ngôn Ngai Như nhanh tay đỡ nàng.

Ngôn Ngai Như lớn lên cùng Lận Chước, dáng vẻ của Ngôn Ngai Như vô cùng giống Ngôn Dạ Đình, dáng người cao gầy, hắn là bạn học của Thái tử, còn từng là thư đồng cho Thái tử.

Trong trí nhớ của Thiệu Tình, nàng và huynh trưởng này không mấy thân thiết. Từ khi sinh ra, Liên Dung đã tốn tâm tư để bày mưu cho hắn rất nhiều, nhờ mối quan hệ thân thiết với hoàng hậu, năm 3 tuổi Ngôn Ngai Như đã được vào cung. Sau khi học vỡ lòng liền làm thư đồng bên cạnh Thái tử, được nuôi dưỡng dưới tay Tiên hoàng, cũng vì tình cảm và thân phận này cho nên năm hắn 14 tuổi liền được đưa đến phía Tây để rèn luyện, lập quân công, hiện giờ mới hai mươi tuổi đã làm Phiêu Kỵ đại tướng quân trấn thủ một phương.

Ngôn Ngai Như không thân thiết với những người cùng huyết thống, ngược lại hắn với Lận Chước giống như huynh đệ ruột thịt. Giờ đây Lận Chước dây dưa với hai muội muội của hắn không biết hắn đang nghĩ gì?

Ngôn Ngai Như liếc mắt tới Thiệu Tình một cái rồi thôi, từ ánh mắt không bình thường này của huynh trưởng, Thiệu Tình nhìn thấy tia nghiền ngẫm của hắn.

Hôm nay, ngoại trừ Thiệu Tình, Lận Chước không muốn để ý đến ai cả, ngay cả Ngôn Ngai Như kia cũng xếp sau Thiệu Tình.

“Điện hạ…” Thiệu Tình cảm thấy Lận Chước tiến vào hậu viện dường như không hợp lễ nghi, nhưng lại không nói ra được lời cự tuyệt nào.

“Cô muốn xem một chút, nơi mà Tình Tình đã lớn lên!” Thái độ Lận Chước mềm mỏng, Thiệu Tình cũng không nỡ cứng nhắc với hắn, ngay lập tức bị hắn đảo khách thành chủ kéo vào viện. Nghiêm túc mà nói thì Tích Xuân Viên là sân của Thiệu Tình, tuy rằng Tần Vô Song cũng ở đó nhưng thi thoảng Liên Dùng thường đến sỉ nhục nàng, để cho Tần Vô Song nhớ rõ, Thiệu Tình là chủ, còn nàng là nô.

Phòng ngủ Thiệu Tình là gian lớn nhất, lấy được rất nhiều ánh sáng, bên trái là giàn nho, phía dưới là chiếc xích đu, khi vào mùa những hạt ngọt tím đong đưa dưới giàn, Thiệu tình thích nhất những thời khắc nhàn rỗi đó.

Hiện giờ bên cạnh chiếc xích đu còn trồng thêm vài nhánh mai ưu nhã thư thái, chúng đều là giống quý hiếm lấy từ Đông Cung, nhánh cây trụi lủi đang chờ trời giá rét để nở rộ.

“Cô muốn gieo ở nơi này chút bóng dáng của Cô, đỡ phải nàng vô tâm vô phế quay đầu đã quên mất Cô!” Lận Chước không để bụng cười lên.