Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 64




Việc Lận Chước công khai sủng ái Thiệu Tình, săn lùng bảo vật để tặng nàng, làm chấn động trên dưới Đại Tĩnh. Không ai ngờ tới, Thái tử luôn tuân thủ nguyên tắc lại đi sủng ái thứ nữ thanh danh bại hoại của phủ Quốc Công. Hành vi của Lận Chước khiến cho Hoàng Hậu và Thái Hậu để ý đến. Ngôn Khinh Linh hiện giờ ở bên cạnh Thái hậu, bề ngoài là giúp Thái Hậu chép kinh thư, nhưng thực tế là theo dõi Lận Chước.

Hiện giờ là 15 tháng 4, Thiệu Tình đã ở Đông Cung một tháng rồi.

Lận Chước đã cập quan, cứ ba năm trong cung sẽ tuyến tú một lần, Hoàng đế hiện tại sủng ái nhất là Hàn tiệp dư, năm nay vừa tròn 16 tuổi, còn nhỏ hơn cả Lận Chước. Đương nhiên hắn không thể tuỳ tiện ra vào hậu cung nhưng vào mồng một và mười lăm, các hoàng tử, công chúa phải đến thỉnh an Hoàng hậu và Thái Hậu.

Cập quan: Nam nhi 20 tuổi sẽ gọi là Cập Quan, báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành.

Vào tháng 3 bệnh tình Lận Chước trở nặng nên không vào hậu cung thỉnh an, mồng 1 tháng 4 hắn cũng trốn được, nhưng người đời thường nói “tránh được mồng một sao tránh được mười lăm”. Thường Như cô cô là tâm phúc của Thái hậu tự mình đến Đông Cung, mang theo vô số đồ bổ, Lận Chước có thể tránh né nhưng không thể cự tuyệt thịnh tình này.

Nếu Hoàng hậu đến thỉnh, Lận Chước còn có thể chẳng thèm nể mặt, nhưng Thái hậu đối với Lận Chước rất thân thiết, thời điểm Tiên hoàng nhận nuôi Lận Chước, Thái hậu cũng rất quan tâm đến hắn.

Đến khi Tiên hoàng qua đời, tuy rằng nữ tắc không ảnh hưởng mấy đến Tiền triều, nhưng những lúc Thánh thượng có lén lút phê bình Lận Chước thì cũng có Thái hậu ở giữa can ngăn. Thái hậu xuất thân là Trung Cung, phân vị của đích, thứ rất rõ ràng, cho nên Thánh thượng giữ đạo biếu nể mặt Lận Chước vài phần.

Thái hậu thật sự yêu thương Lận Chước nhưng bà lại yêu thương Lận Giác sinh sau hơn.

Năm đó Tiên hoàng khăng khăng lập đích trưởng tử, nhưng Thái hậu lại kì vọng vào đích thứ tử. Lúc thứ tử bị đưa đến đất phong ở phương xa, bà đều căm hận Tiên Hoàng và Thánh Thượng. Mấy năm nay, đã rất nhiều lần Thái hậu đề cập với Thánh thượng về việc triệu bào đệ về gần kinh, cũng không ít lần giận chó đánh mèo lên Lận Chước, người có tính cách giống hệt Tiên Hoàng.

Đích trưởng tử: Con đầu dòng chính thất; Đích thứ tử: Con thứ dòng chính thất; Bào đệ: Em ruột.

“Thái hậu có thưởng, mời Ngôn Nhũ Nhân tiến đến quỳ lĩnh thưởng!” Đây là câu cửa miệng của quan thất phẩm, cho dù có đứng trước cửa phủ tể tướng cũng vậy. Thường Như nhiều năm hầu hạ Thái hậu, ngay cả Lận Chước cũng phải nhượng bộ ba phần.

Thái hậu phái người đến Đông Cung, ngoài việc thỉnh Lận Chước vào cung một chuyến, còn chủ yếu muốn chỉnh đốn Thiệu Tình.

Lận Chước nghe vậy nhíu mày, đang muốn lên tiếng lại nghe Thường Nhi trách móc: “Thái hậu nương nương thương xót Nhũ Nhân lấy thân làm thuốc, cho nên đặc biệt phân phó nô tỳ đến gặp Nhũ Nhân, Thái hậu cũng có vài câu muốn hỏi Nhũ Nhân xem thử những hạ nhân bên cạnh đã làm gì không vừa lòng Thái tử, Thái Hậu yêu thương người nên muốn dặn dò đôi câu. Thái tử điện hạ còn phải đến thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu, nếu lỡ canh giờ thì đó là lỗi của nô tỳ!”

Lận Chước biết ý đồ của Thái Hậu là đến gặp Thiệu tình, Thường Như đến chẳng có ý tốt gì. Nhưng nếu Lận Chước từ chối thì có thể Thiệu Tình sẽ bị phạt thật nặng, với thân phận của Thái Hậu, ai dám làm trái ý bà?

Lận Chước suy tư một hồi rồi trầm giọng nói: “Ngôn tiểu thư vì làm thuốc dẫn nên thân thể yếu ớt, thỉnh cô cô chiếu cố, nếu không thể dùng dược, thân thể Cô sẽ không khá lên được, đừng làm Ngôn tiểu thư mệt. Ngôn tiểu thư vào cung không lâu, nếu có gì không thoả đáng là do Cô quản nàng không nghiêm, ngươi cứ nói lại với Cô, Cô nhất định sẽ giáo huấn lại nàng!” Lời của Lận Chước không có chữ nào là đang bảo vệ Thiệu Tình, hắn lấy thân thể mình ra làm lý do để khả năng chịu tổn thương của Thiệu Tình là thấp nhất.

Ngữ khí Lận Chước ôn hoà, từ ngữ khiêm tốn nhưng từng câu từng chữ rõ ràng đều bảo vệ Thiệu Tình, ánh mắt hắn nhìn Thường Như tràn ngập uy hiếp.

Trong phút chốc Lận Chước lên tiếng, Thường Như cảm thấy cổ gáy mình ớn lạnh, thái độ bà cung kính hơn: “Những gì điện hạ dặn, nô tỳ đã nhớ, điện hạ chớ lo, chỉ là dặn dò vài câu thôi!”

“Thường Như cô cô làm việc luôn thoả đáng, Cô rất yên tâm, chỉ là Ngôn cô nương vì trúng độc mà chân cẳng không tốt, mong cô cô thương xót chút, cô cô hẳn là cũng có vãn bối, đương nhiên có thể thương tiếc cho tiểu cô nương mười sáu tuổi này đúng không?” Ý của hắn, nếu bà làm gì nàng thì hắn cũng muốn con cháu của bà chịu đựng thử.

Lúc này mồ hôi lạnh của Thường như đã thấm ướt cổ áo.

Lận Chước vẫn không yên tâm, người trong cung hắn còn không rõ sao, cho dù hắn có thể ngăn cản bọn họ tra tấn thân xác nàng cũng không cách nào ngăn được bọn họ chỉnh đốn tâm lý của nàng.

Lận Chước thầm thở dài một hơi, chỉ cảm thấy nghẹn khuất. Càng ở chung với Thiệu Tình hắn càng muốn giữ nàng ở lại, nhưng hắn cũng rõ, cuộc sống trong cung không thích hợp với nàng.

Mỗi ngày trôi qua ở bên trong bức tường cung cấm này càng khiến hắn thêm phiền lòng. Bức tường này là ranh giới, hắn bên trong, nàng bên ngoài, vĩnh viễn không thể sống cùng nhau. Cho dù hắn muốn phá vỡ bức tường vì nàng thì cũng có hàng ngàn, hàng vạn chướng ngại chắn ngang mặt hắn, quy củ của tổ tông giờ đây tạo thành gông cùm đang xiềng xích hắn.

Bonus tác giả:

Về phần thái tử, hắn nhất định truy thê, nhưng có thê thảm hay không, ta cảm thấy mỗi người một ý. Hắn muốn truy thê thì phải loại bỏ hết những khó khăn chướng ngại trước mắt. Để được mối lương duyên này, hắn cần phải làm Tình Tình cảm động để nàng gật đầu chịu gả.

Con đường phía trước còn dài, hiện giờ hắn đang nghĩ cách để giữ người lại, sau khi nàng về nhà mới bắt đầu truy thê mãnh liệt.