Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 59




Thiệu Tình ngủ không yên, từng cơn đau quặn thắt dưới bụng khiến nàng vô cùng đau đớn, đến khi trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện ánh sáng vây quanh lấy nàng, tựa như đặt nàng vào dòng nước suối ấm áp giữa trời đông lạnh giá, hơi thở dịu nhẹ lướt qua gương mặt nàng, dòng nước ấm len lỏi chảy vào trong căn phòng lạnh lẽo, cảm giác nhẹ nhàng thư thái này làm nàng chìm vào trong giấc mộng đẹp.

Giấc ngủ này rất sâu, đến khi Thiệu Tình khôi phục ý thức, nàng từ từ mở mắt ra.

Khi mở mắt nàng thấy có gì đó không đúng, sau lưng truyền đến hơi ấm, trước bụng cũng rất ấm. Lận Chước đang ôm nàng từ phía sau, không chỉ ôm nàng, dưới lòng bàn tay hắn liên tục truyền nội lực đến, ấm áp cả căn phòng, ngay cả tay chân cũng cảm thấy ấm.

Thiệu Tình lập tức hiểu ra, nàng ngủ ngon như vậy là nhờ vào công lao cực lớn của Lận Chước. Phát hiện này khiến lòng nàng nổi lên trăm ngàn cảm xúc hỗn độn, có cảm động, cũng có lo lắng.

Nàng không biết vì sao Lận Chước lại hạ mình làm chuyện này, là nữ nhân đương nhiên sẽ hạnh phúc khi người trong lòng quan tâm đến mình. Nhưng tình huống của hai người rất phức tạp, ngược lại Thiệu Tình hy vọng giữa hai người không phát sinh tình cảm nào, nếu Lận Chước ngang ngược, cọc cằn đối với nàng giống trước biết đâu lại hay, chí ít khi nàng rời đi, nàng có thể cắt đứt tơ tưởng.

“Tình Tình, thấy đỡ hơn chưa?” Bàn tay Lận Chước phủ lên chiếc bụng của Thiệu Tình liên tục truyền nội lực vào, tảng băng trong lòng Thiệu Tình cũng từ từ tan ra. Truyền nội lực liên tục như vậy không phải là chuyện dễ, cho dù công lực Lận Chước có thâm hậu thì cũng thấy được hắn để tâm tới nàng. Qua một nén nhang, Thiệu Tình được dòng nước ấm điều hoà liền cảm thấy tinh thần, sức lực đều được phục hồi, không còn yếu ớt như lúc đầu.

“Tình Tình, lấy người làm thuốc không phải ý nghĩ của Cô, nếu biết sẽ tổn hại thân thể nàng như vậy, Cô tuyệt đối không đồng ý!” Suốt hai canh giờ Thiệu Tình nghỉ ngơi, một mặt Lận Chước dùng sức xua tan đau đớn trên người nàng, một mặt suy nghĩ nên biểu đạt cảm xúc của mình thế nào, giọng nói hắn trầm khàn chất chứa tình cảm chân thành tha thiết.

“Thần nữ biết ngài không phải là người như vậy!” Lận Chước trời sinh kiêu ngạo, muốn hắn hy sinh một nữ tử để giải độc tính trên người, nhất định hắn sẽ không đồng ý. Có thể nói trong chuyện này nàng và Lận Chước đều bị ép buộc, cũng may cuối cùng hai người đều thoả mãn nhu cầu lẫn nhau, hắn có thể kéo dài sinh mạng, nàng cũng được che chở.

“Thuốc kích sữa sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con, nàng đừng uống nữa!” Nghĩ đến việc vì để làm thuốc dẫn cho hắn mà Thiệu Tình tổn thương thân thể cực nặng, ngực hắn đột nhiên co rút đầy đau đớn.

“Điện hạ đã biết rồi…” Khi ấy Lận Chước dùng ánh mắt thù hận nhìn nàng, nàng suýt nữa kiềm không được mà nói, muốn nói tất cả sự thật theo cảm xúc, nhưng nàng đã dùng lý trí kìm nén lại.

Lúc đó, nàng thật sự thích hắn cho nên không muốn bị hắn hận, hiện giờ không phải là nàng không thích hắn nữa mà là hắn không còn quan trọng với nàng nữa, nàng còn việc quan trọng hơn cần phải làm.

Thiệu Tình nhẹ giọng nói: “Nói ra Điện hạ đừng chê cười, lúc thần nữ quyết định uống thuốc kích sữa là lúc tỉnh táo, nếu giờ dừng lại, chẳng phải công sức đều đổ xuống sông xuống biển cả sao?”

“Cô có hỏi thái y, lúc này dừng thuốc cũng không sao, chỉ là muốn chữa hết cổ độc thì cần nàng ở lại lâu hơn!” Lận Chước đã không giống như ban đầu, hắn không muốn thời hạn ba tháng kia đến, cũng không muốn để nàng rời đi, nhưng lúc này hắn chủ động nói giữ nàng ở lại thì rất mất mặt, hắn thấy chỉ cần nói đến vậy thì nàng sẽ hiểu mà ở lại.

Suy nghĩ muốn giữ nàng ở lại sớm đã hình thành trong tâm trí hắn, thậm chí trong hắn còn có ý nghĩ đen tối là khi Thiệu Tình có hài tử, nàng nhất định sẽ ở lại.

Chỉ tiếc là Lận Chước không hiểu Thiệu Tình, nàng không giống những nữ tử trước giờ hắn gặp hay nói đúng hơn là hắn chưa từng gặp ai giống nàng.

Thiệu Tình không giống như suy nghĩ của hắn, nàng nhận ra ẩn ý, nàng nói: “Điện hạ đừng hiểu lầm, ngay từ đầu thần nữ đã biết dược tính kia sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh nở, nhưng thần nữ cam tâm tình nguyện, vì thần nữ không muốn sinh con!”