Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 56




“Sao lại thế này?” Lận Chước nghe được động tĩnh, liền đi vòng qua tấm bình phong, ôm lấy Thiệu Tình, vẻ mặt nôn nóng trên mặt là thật.

“A….” Lúc trước mỗi khi cổ độc phát tác, một mình Thiệu Tình chịu đựng, lúc sau chỉ cần có thể giao hoan với Lận Chước là có thể né được. Lúc này, đau đớn tăng gấp mấy lần so với lúc trước, ngực căng, rét run, bụng đau, có cái gì đó đang thiêu đốt bên trong những mạch máu, Thiệu Tình đau như chết đi sống lại, cuối cùng cũng không thể giữ mặt mũi được nữa, nàng cong cứng thân người khi đang trong ngực Lận Chước, từng cơn đau đơn xuyên tim, ăn mòn xương cốt như thuỷ triều ập đến, khiến thân thể nàng run rẩy, khắp người toàn mồ hôi lạnh.

Mặt Thiệu Tình bây giờ không còn chút huyết sắc nào, đôi môi đỏ mọng ngày thường giờ biến thành đen xì, bộ dạng của nàng hiện giờ khiến ngực Lận Chước đau thắt lại. Sắc mặt hắn khiếp sợ, sao hắn lại không biết chuyện gì đang xảy ra được? Hắn cũng từng thống khổ như vậy, cho đến khi Thiệu Tình xuất hiện, đây rõ ràng là triệu chứng của cổ độc phát tác.

“Từ trước đến nay đều đau như vậy sao?” Hắn như thể ôm đồ gốm sứ trong lòng, tay chân không biết phải làm thế nào, hắn sợ chạm vào nàng sẽ đau.

“A…” Thiệu Tình đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng không nghe Lận Chước hỏi gì, nước mắt làm ướt cả gương mặt nàng. Thời khắc này bộ dạng của nàng thật đáng sợ nhưng ở trong lòng Lận Chước nàng lại vô cùng xinh đẹp, hai hàng lông mày nhíu lại vì đau đớn cho đến đôi mắt đều rất đẹp.

“Đừng cắn môi, đau thì cắn Cô…” Lận Chước là người hiểu rõ cảm giác của Thiệu Tình nhất, hắn biết một canh giờ cổ độc phát tác có bao nhiêu đau đớn, ngay cả nam nhân hai mươi mấy tuổi cũng khó có thể chống đỡ được huống chi là một tiểu cô nương mười sáu tuổi.

”A…” Tiếng la khàn cả giọng mỗi lúc một yếu đi, tiếp đó là tiếng khóc đứt quãng.

“Ta đau…đau quá!” Thiệu Tình nằm trong lòng ngực Lận Chước, nỉ non song lại cố cắn răng chịu đựng. Mặc kệ là tinh thần hay thể xác gì Thiệu Tình đều rất đau, nàng nhớ lúc trước mỗi lần phát tác chỉ có một mình nàng chịu đựng thống khổ trong cô độc, hiện giờ cơn đau kia giờ tăng thêm gấp bội lại có người ở bên cạnh, tinh thần ít nhiều gì cũng buông lỏng ba phần.

Tiếng khóc la của Thiệu Tình như chui vào trong lòng Lận Chước, giống nha con dao nhỏ hung hăng đâm vào, chọc ngoáy bên trong. Lận Chước chưa từng có cảm giác như vậy, hắn cáu gắt: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy Ngôn tiểu thư rất đau sao? Còn không mau gọi Thái y đến đây?”

Lận Chước ra lệnh cho Tử An và Tử Câm, bàn tay to lớn che đôi tai Thiệu Tình lại, lúc độc phát giác quan rất nhạy cảm, rất dễ tổn thương, Lận Chước sợ âm thanh làm nàng khó chịu.

“Vâng, nô tỳ lập tức đi giục ngay!” Tử An và Tử Câm có thể xem như là người trầm ổn, mà khi thấy Thiệu Tình khó chịu như vậy cũng phải lộ vẻ kinh ngạc. Tử Câm vội vàng chạy ra ngoài tìm người, ước chừng đi nửa đường thì gặp Hỉ Phúc công công dẫn một đoàn Thái y đến.

Ngay sau đó, Thiệu Tình sốt cao, Thái y viện cử ba vị thái y, đi đầu là Hàn thái y trực tiếp chữa trị cổ độc cho Lận Chước, theo sau là hai đồ đệ, hai đồ đệ mang theo hai hòm thuốc đi đến tẩm điện của Thiệu Tình để chẩn trị.

Một lúc sau những người có phận sự đi vào tẩm điện, ngay lập tức liền nghe thấy tiếng rên yếu ớt xen lẫn tiếng khóc của Thiệu Tình, còn nhìn thấy Lận Chước dịu dàng bên cạnh dỗ dành không chút tiếng động.

Lại gần chút nữa, Hàn thái y liến kinh ngạc không thôi.

Lận Chước để Thiệu Tình cắn tay hắn tránh cho nàng đau đớn cắn phải lưỡi mình.

“Thần, tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an!”

“Miễn lễ, còn không mau xem cho Ngôn tiểu thư?”

Trạng thái phát độc của Thiệu Tình và Lận Chước giống nhau, chỉ khác là da của Thiệu Tình không bị biến sắc. Lúc độc phát nếu có thể âm dương hoà hợp cùng với Lận Chước thì cổ trùng trên người hai người sẽ lấy độc trị độc làm suy yếu độc tính lẫn nhau.

Nhưng hiện giờ Thiệu Tình đến nguyệt sự cho nên không thể dùng cách này, chúng thái y đành bó tay. Bọn họ căng da đầu hứng chịu cơn giận của Lận Chước, đến khi Thiệu Tình bình ổn trở lại, ba người đã quỳ rạp trên đất, trán tích đầy mồ hôi nhễu xuống sàn thành một vũng lớn.