Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 31




“A…ư…sướng quá…a…” Lượng lớn tinh dịch tưới lên quy đầu của Lận Chước, cự long ra vào mị huyệt chật hẹp càng ngày càng thông thuận. Âm thanh uỷ mị của Thiệu Tình làm cả người hắn tê dại, động tác càng thêm lỗ mãng. Mười ngón tay Thiệu Tình nắm chặt quần áo hắn, áo gấm hoa mỹ trên người hắn bị nàng kéo lệch một nửa nhăn nhúm, người hắn cũng giống như y phục, bị Thiệu Tình kéo xuống trần gian, chà đạp, nếm trải tư vị thăng hoa, yêu hận giận si.

“Ha…Ư…” Hai mắt Thiệu Tình đê mê, nàng tận hưởng khoái cảm mà Lận Chước mang lại.

Hắn điên cuồng theo đuổi, không dè dặt, côn th*t to lớn đâm vào nơi sâu nhất, nghiền nát từng tấc mị thịt đang khao khát được yêu thương. 

Cái đau đớn sau khi uống thuốc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cơn thèm muốn điên cuồng, cơn ngứa ngáy trong cơ thể cần được giải toả. Thiệu Tình vặn vẹo hông nghênh đón từng cái thọc vào rút ra của hắn.

Phập…phập… âm thanh ám muội không ngừng vang lên cùng với tiến ọp ẹp của khung giường giống như khúc hoà tấu, trời đất rung chuyển, thần trí đảo điên.

Lận Chước hít sâu một hơi, rõ ràng ngay từ đầu hắn vô cùng lý trí, vô cùng bình tĩnh nhưng hôm nay lại mất khống chế hoàn toàn. Hắn ghét cảm giác không thể khống chế này nhưng thân thể lại rất thành thật, không hề muốn rời xa cảm giác sung sướng này, muốn tiếp tục mãi, đến khi chết ở trên người nàng.

“Dâm phụ…Thích bị Cô đâm như vậy lắm phải không?” Lận Chước ngẩng đầu giữa hai vú nàng, bên trong đôi mắt phượng rực lửa, trên môi còn dính nước ươn ướt, giọng nói hắn khàn đặc, có thể nghe ra hắn đang trầm luân trong cơn lốc tình dục không thể kiềm chế bản thân, từng bước chìm trong nó.

“Ưm…Thích…Thích bị Điện Hạ đâm như vậy….ưm…” Bên trong cơ thể được thoả mãn, khiến hai chân Thiệu Tình siết chặt lấy hông Lận Chước. 

Thiệu Tình không giống các tiểu thư khuê các, không gì phải giữ trinh tiết, trước khi tiến vào Đông Cũng nàng đã nghĩ kỹ rồi, nàng không thể nào có được hắn, giữa hai người chỉ có tình dục hoan ái. Giống như trăng trong gương, hoa trong nước, chỉ lướt qua nhau. Nếu có thể hoà hợp tình dục trong cuộc gặp gỡ chóng vánh này, vậy thì cứ tận hưởng thôi.

Nhưng nhân duyên như sương sớm, chỉ cần thấy ánh nắng nó sẽ tắt.

Khi bình minh qua đi, hắn vẫn là thái tử chiến công hiển hách, còn nàng vẫn là thứ nữ cao môn ngang ngược phách lối, hắn dựa vào nàng để bảo toàn mạng, nàng cũng có yêu cầu với hắn.

“Điện hạ…của ngài thật lớn…khiến… thần nữ …a…sướng …” Thiệu Tình lắc mông, tìm kiếm niềm vui sướng từ trong thân thể này.

“Đúng là…yêu tinh mê hoặc người!” Vốn hắn định mắng một tiếng dâm phụ, nhưng thấy thần sắc đê mê trên mặt nàng, hắn liền sửa miệng.

Yêu tinh! Nếu có thể quyến rũ nam nhân, hút hết tinh khí của bọn họ, đoán chừng sẽ giống bộ dạng của nàng bây giờ.

“Xít….a…” Lận Chước nắm chặt eo nàng, tận lực đâm vào, cảm nhận được sự thoải mái khi bị từng lớp bao phủ, mị thịt nóng ướt siết lấy hắn, hai người gần như sắp hoà làm một. Động tác của hắn vô cùng thô bạo, mỗi lần đâm vào đều hướng đến nơi sâu nhất, thân gậy lấp đầy bên trong nàng, dường như hắn còn muốn nhét cả tinh hoàn vào trong.

Cảm giác thoải mái từng đợt ập đến, Thiệu Tình chỉ cảm thấy trong đầu mình như có pháo hoa nổ tung toé, thần trí phiêu dạt khắp nơi: “Lận ca ca…ưm…Biểu ca…ta thích huynh…”

Sự yêu thích này không thể công khai, tình cảm này dần dần trở nên mờ nhạt, nhưng nàng không hối hận.

Tình cảm này không phải giống chuyện nam nữ sao? Lúc đến thì nhiệt tình, lúc đi thì lạnh lẽo.

Trong cơn say mê, Thiệu Tình đưa tay giữ mặt Lận Chước, vào thời khắc này, tựa như nàng muốn lưu giữ hết những biểu tình trên gương mặt hắn dù là nhỏ nhất.

Đối với ánh mắt lưu luyến không muốn rời của nàng, ngực Lận Chước xuất hiện một cảm giác ngứa ngáy lạ thường cùng với cảm giác mềm mại khiến hắn thấy bất an.

Đôi mắt vô cùng xinh đẹp rũ xuống giọt nước mắt, bởi vì nàng quá sung sướng cũng có thể là vì nàng xúc động.

Dòng điện từ xương cục xông thẳng lên đỉnh đầu, sau đó lan khắp người, Lận Chước gầm nhẹ một tiếng, rồi hung hăng đâm vào vài chục cái, cuối cùng tinh quan mở ra, phóng thích trong cơ thể nàng.

Trong lúc phóng thích, lý trí kiên định của hắn buông lỏng, hắn cúi đầu nhẹ hôn lên mí mắt nàng.

Lận Chước thở gấp, ánh mắt ngưỡng mộ của Thiệu Tình làm cho hắn lưỡng lự, khiến hắn mềm lòng rơi xuống nụ hôn kia, hiện giờ mặt hai người sát gần lại, hắn có thể thấy rõ da thịt trắng hồng trên mặt nàng, cùng với những sợi lông tơ gần như trong suốt.

Sao lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy? Sao lại có đôi mắt sáng như vậy?

Nàng đẹp đến mức khiến hắn gần như quên hết thủ đoạn xấu xa của nàng khi tiến vào Đông Cung, thậm chí còn làm cho hắn hoài nghi về những lời đồn mà bản thân đã nghe được.

Thiệu Tình hình như nhìn thấy được sự đấu tranh của hắn, đôi tay nàng to gan giữ mặt Lận Chước, nàng lưu luyến khắc ghi hình dáng hắn, dùng trái tim cùng thân thể để ghi nhớ một phần tình yêu này.

Thiệu Tinh vẫn luôn có lời muốn nói, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, nam nhân ở trên giường rất dễ thuyết phục, thừa dịp Lận Chước được nàng hầu hạ đến sung sướng, hơn nữa trong lòng hắn đang có chút áy náy, nàng liền đưa ra yêu cầu.

“Biểu ca, từ nhỏ ta đã ái mộ huynh…” Thiệu Tình xưng ta, không phải thần nữ, cách xưng hô này không phù hợp với thân phận của nàng, nhưng thời khắc này Lận Chước lại muốn dung túng nàng.

Bởi vì nghe nàng nói, trái tim hắn thoáng run lên, thần sắc bắt đầu xuất hiện chút bất an, hàng mày hắn nhăn lại.

Thiệu Tình nhìn thấy, ngực co rút có chút đau đớn, nàng đưa tay vuốt thẳng ấn đường của hắn.

“Ta tự biết, biểu ca là người chính trực sẽ không làm ra loại chuyện tổn thương chính thê!” Sự việc Hoàng Hậu mất năm đó mọi người vẫn còn nhớ rõ, Thiệu Tình biết Lận Chước hận mình đến thế nào.

“Ta chỉ mong có thể ở bên cạnh biểu ca, ba tháng cũng được!” Lời này Thiệu Tình nói thật lòng, nàng ái mộ hắn, trước khi nhận lấy thất vọng, nàng thật sự cảm thấy có thể cùng hắn trải qua duyên phận ba tháng ngắn ngủi cũng đã mãn nguyện rồi.

Hiện tại, mọi chuyện không tốt đẹp như nàng nghĩ, nhưng nàng không hối hận, có thể cứu mạng Lận Chước, cũng xem như trút bỏ gánh nặng trên vai, có thể đứng ngang hàng đưa ra yêu cầu với hắn.

“Ta sẽ không xen vào hôn sự của huynh và muội muội, sau ba tháng ta sẽ rời đi, chỉ cần đồng ý với ta hai chuyện?”

Chút buồn cười làm khóe miệng Lận Chước cong lên, vì sao lại hai chuyện, bình thường không phải chỉ nói một chuyện sao?

Thiệu Tình không bận tâm tới ý châm chọc trên mặt Lận Chước, nàng vô cùng nghiêm túc đưa ra yêu cầu: “Thứ nhất, ta hy vọng điện hạ có thể để ta trở về nhà, hơn nữa còn đánh tiếng không được cho ta thêm hôn phối nào nữa!” Ở Tĩnh Quốc, nữ tử nhất định phải có hôn phối, nữ tử qua hai mươi tuổi mà chưa thành thân thì triều đinh sẽ có quan môi xuống mai mối, trừ khi nữ tử đó không phụ, không mẫu, tự mình lập hộ, tự nguyện không gả. Mà hiện giờ nàng lấy thân phận gì để lập hộ?

Quan môi: Quan mai mối

Lập hộ: Lập hộ gia đình riêng.

Cha mẹ nàng còn khỏe mạnh, Thiệu Tình không muốn gả chồng chỉ có một đường duy nhất, đó là người có đủ quyền cao chức trọng lên tiếng không được gả nàng đi.

Ở Tĩnh Quốc, sau khi hầu hạ Hoàng đế hay Hoàng tử, nếu rời đi, chỉ cần Hoàng đế hay Hoàng tử nói một câu có thể chặt đứt con đường hôn nhân sau này của nàng, vô cùng độc tài.

Lận Chước sửng sốt: “Ngươi xác định kỹ chưa? Ngươi…” Lận Chước không thể nói tiếp được, hắn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, kỳ thật hắn thấy vẫn có thể tiếp bước nhân duyên cùng với nàng được.

Thiệu Tình gật đầu chắc nịch.

“Cô duyệt, nhưng nếu ngươi có thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với Cô, Cô sẽ làm chủ cho ngươi!” Nghe nói Thiệu Tình sẽ chủ động rời đi, Lận Chước không hiểu vì sao bản thân không có cảm giác thoải mái như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng tiếc nuối.

Trong đầu Lận Chước có hai âm thanh đang giằng co, một bên nói với hắn đây là thủ đoạn lấy lùi làm tiến của Thiệu Tình, một bên không ngừng lặp đi lặp lại rằng nàng không phải nữ tử như vậy.

Lận Chước không để lộ tâm tình ra ngoài, hắn điều chỉnh lại sắc mặt: “Vậy chuyện thứ hai là gì?”

Tay Thiệu Tình sờ trên mặt Lận Chước rồi vuốt ve ra sau lưng, ôm cổ hắn, đột nhiên nàng nâng người hôn lên khóe môi của Lận Chước, sau đó còn nghịch ngợm cắn nhẹ môi hắn.

Lận Chước ngẩn người, theo thói quen định mắng nàng, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt hạnh mang vẻ nghịch ngợm kia, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được.

“Thần nữ xin một bảo vật trong khố phòng của Thái tử, thiết nghĩ không có bảo vật nào quan trọng hơn mạng của Thái tử, cho nên thần nữ mới dám cầu xin!” Thiệu Tình cố ý làm nũng, khiến Lận Chước không thể cưỡng lại được.

Lận Chước quấn lấy nàng, bất giác gật đầu: “Duyệt!” Quả thật trong khố phòng không có thứ gì quý giá bằng sinh mệnh của hắn, ngoại trừ sinh mệnh, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân.

Lúc này Lận Chước còn không biết, những hứa hẹn hiện tại của hắn khiến cho tương lai của chính mình càng thêm khó khăn, con đường truy thê của hắn tăng thêm đoạn hiểm trở.