Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 173: Ngoại truyện 4




Chuông tang vang lên, Quốc tang được tiến hành theo trình tự, ba ngày khóc tang, mười ngày múa hát.

Thái tử đích thân hồi kinh hộ giá thánh thượng, vì hắn vừa là đích tử vừa là trưởng tử, lại còn chiến công hiển hách, cho nên dù Lận Hiền chưa để lại di chiếu gì thì chuyện Lận Chước kế vị là chuyện không thể bàn cãi. Hoàng hậu không dám lên tiếng, một mặt là dòng chính của Liên gia đang công khai ủng hộ Lận Chước, mặt khác, nàng biết nhi tử mình không đặt tâm tư vào vương vị, hắn chỉ đắm chìm bên trong ái tình.

Sau khi cung biến qua đi, Hoàng hậu chủ động rời khỏi Từ Ninh Cung, hơn nữa còn giao lại quyền quản lý hậu cung cho Thiệu Tình. Lúc sau, Hoàng hậu làm bạn với Thái hậu cùng nhau lễ phật.

Thái hậu mất nhi tử, trong lòng tự biết bản thân không thể hoà hợp với tôn tức (cháu dâu), bà sợ sau khi phu thê Lận Chước lấy được quyền thế sẽ làm bà mất mặt, cho nên lúc đầu còn muốn khoa tay múa chân với Thiệu Tình, nhưng Thiệu Tình là người trên đầu quả tim của Lận Chước, nàng có chỗ dựa vững chắc, đến cuối cùng chỉ đành đóng cửa dốc lòng hướng phật.

Còn Hoàng hậu mất đi tức phụ (con dâu) và tôn nhi, giống như già đi mấy chục tuổi. Đối với việc mất thê nhi, Lận Giác lại tỏ vẻ bình thản, tang kỳ của thê tử còn chưa mãn, hắn đã lập trắc phi Trần Khuyết lên làm chính phi, hơn nữa còn phong thế tử cho con của hắn và Trần Khuyết, chuyện này đến tai Lận Chước, hắn bị Lận Chước răn đe một trận mới chịu an phận.

Thiệu Tình nhìn thấy cách hành sự của Thọ Vương thì vô cùng lo lắng, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của Lận Tương, sau này cũng có chút liên quan, nàng sợ sẽ làm ảnh hưởng xấu đến Lận Tương, khiến cho nó mất thể diện.

Thiệu Tình cũng không thích Trần Khuyết kia, bản thân nhu nhược, cả ngày chỉ biết khóc lóc, đến cả nữ nhi của mình cũng không màng tới. Hiện tại nghe Lận Tương sắp về kinh, nàng ta còn dám ra mặt muốn gặp Lận Tương.

Tuy lúc trẻ nàng là thiếu nữ vô tâm vô phế, nhưng sau khi làm mẹ, tâm tư của Thiệu Tình tỉ mỉ hơn rất nhiều.

Phản loạn trong kinh phải mất hơn mười ngày mới bình định được, nhẫm tính thì Lận Tương và Lận Khiêm cũng sắp đến kinh thành. Hiện tại Lận Chước chưa đăng cơ, hắn vẫn lấy thân phận Thái tử để giám quốc, hắn đợi hai đứa trẻ vào kinh, cả nhà bốn người nắm tay hướng đến vị trí kia.

“Thái tử phi nương nương, vị nương nương ở Nhuỵ Châu Điện lại đến cầu kiến!”

Thời điểm cung nhân đến thông truyền, Thiệu Tình đang xem qua nghi lễ của Lễ Bộ trình lên, nàng buông tờ sớ dày cộm xuống, chìm vào suy tư.

Nếu từ từ ngẫm nghĩ lại thì hai tỷ muội nàng cũng đã mười năm chưa nói chuyện với nhau, lần gần nhất gặp mặt là lúc khóc tang cho Tiên Hoàng. Khi đó Lận Chước và Ngôn Ngai Như lãnh binh ra ngoài kinh mười dặm để tiêu diệt tàn dư của phản quân, khống chế thu hồi quyền cấm quân, còn nàng lấy thân phận Thái tử phi để chủ trì tang sự, Ngôn Khinh Linh chỉ là phi tần trong cung.

Cuộc sống của Ngôn Khinh Linh nơi chốn hậu cung thăng trầm vì Lận Hiền, giữa nàng và Lận Hiền có một cảm giác nói không nên lời, những mỹ nhân trẻ tuổi tìm đến Lận Hiền quá nhiều, nhưng hắn vẫn dành sự sủng ái cho nàng. Mười năm qua, nàng thất sủng rồi lại phục sủng, phục sủng rồi lại thất sủng. Mấy năm trước nàng bị giáng xuống phân vị Hoan Tần, sau đó còn mất đi ái nữ, vừa mất nữ nhi lại còn bị giáng vị, khiến nàng chết tâm với Lận Hiền, chủ động ẩn cư trong cung điện, không muốn ra ngoài.

Ngôn Thiệu Tình nghĩ, suy cho cùng thì nàng và Ngôn Khinh Linh cũng không có thâm thù đại hận gì, gặp mặt một lần cũng không có gì lớn lao.

“Tuyên nàng ấy vào đi!” Nếu như năm sáu năm trước, nàng sẽ không gặp, nhưng sau khi làm mẹ, tính khí ngang bướng của nàng đã giảm đi không ít.

“Vâng, nô tỳ bảo Bách Linh đi thỉnh an Thái Tần nương nương ngay!”

Trong chốc lát, Ngôn Khinh Linh chầm chậm bước vào, nàng hành lễ trước Thiệu Tình: “Thiếp thân tham kiến Thái tử phi nương nương!” Bối phận của hai người thật sự không thể nói rõ được, Ngôn Khinh Linh liền tự xưng một tiếng “thiếp thân”.

“Thái Tần không cần đa lễ!”

“Lễ này vẫn phải hành, cuối cùng đến hôm nay mới gọi được người một tiếng Thái tử phi, sau này sẽ là Hoàng hậu nương nương!” Ngôn Khinh Linh ngẩng đầu lên, đối mặt với Thiệu Tình.

Hai tỷ muội gặp nhau, tựa như hai thế hệ: “Nương nương vẫn không thay đổi, còn thiếp thân thì đã già rồi!”

Ngôn Khinh Linh thật sự rất gầy, gầy đến trơ xương, giống như Tần Vô Song bị cầm tù năm đó, đôi mắt lanh lẹ của nàng đã lõm xuống, xung quanh đều là dấu vết của tuổi già. Từ đôi mắt kia, Thiệu Tình có thể nhìn thấy được nàng ưu phiền trong thời gian dài, trong khoảnh khắc này, nàng buông bỏ mọi chuyện, thời gian qua Ngôn Khinh Linh đã khổ sở nhiều.

Muốn biết nữ nhân có sống tốt hay không, nhìn mặt họ sẽ biết, không trải qua địa ngục trần gian như Ngôn Khinh Linh, đôi mắt của Thiệu Tình trong vắt, thậm chí còn có chút lanh lợi của tuổi trẻ. Tuy rằng trên người đang mặc tang phục trắng, trên đầu không có vật trang sức gì, nhưng mỹ mạo của nàng không bị ảnh hưởng, không khác gì thiếu nữ mười năm trước, chỉ là có thêm nét quyến rũ của nữ nhân có trượng phu.

Mấy năm qua nhớ thương nữ nhi khiến dáng vẻ Ngôn Khinh Linh tiều tuỵ rất nhiều, hai bên thái dương cũng xuất hiện tàn nhang, thoạt nhìn còn già hơn những người cùng tuổi. Chẳng trách trước khi chết, Lận Hiền hầu như chưa từng triệu kiến nàng, còn nàng cũng không muốn tranh giành, tự lánh mặt ở tẩm điện chép huyết kinh cho tiểu công chúa bạc mệnh.

Trước kia chép huyết kinh không thành tâm, chỉ một mực muốn tranh sủng, hiện giờ chép huyết kinh, mỗi từ đều là huyết lệ.

“Thiếp thân đến cầu xin nương nương, xin nương nương cho thiếp thân được tự do!” Đột nhiên Ngôn Khinh Linh quỳ xuống đất, Thiệu Tình vội vàng đứng lên đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng Ngôn Khinh Linh lại kiên quyết dập đầu.

“Xin nương nương chuẩn cho thiếp thân rời cung xuất gia tu hành, cầu phúc cho Tiên hoàng!” Trong lòng Ngôn Khinh Linh không hề có bất kì tình cảm nào với Lận Hiền, tất cả chỉ là cái cớ, nàng muốn rời khỏi cái lồng chim khổng lồ này.

Tân đế kế vị, phi tần phân vị thấp của hậu cung cũ sẽ bị đưa đến chùa Hoàng Giác để cầu phúc cho Tiên Hoàng. Ngôn Khinh Linh nằm ở Tần vị, lại từng có công hạ sinh công chúa, không nằm trong số những người rời cung xuống tóc tu hành, nàng chỉ có thể ở trong cung, sống cả đời sung túc với thân phận Thái tần. Nhưng nàng không muốn ở trong thâm cung này nữa, khi thật sự ở trong cung này, nàng mới biết cuộc sống nơi này cay đắng biết nhường nào.

“Hoan thái tần tội gì phải như vậy? Người ở lại trong cung, Thái tử và bổn cung sẽ làm hết trách nhiệm với Thái tần, nếu Thái tần sợ bổn cung gây khó dễ vì ân oán cũ thì ngài yên tâm, oán hận của mười năm trước, cứ để cho nó qua đi!” Chỉ khi ở vị trí này, đứng dưới góc độ của cho đi, nàng có thể tha thứ một cách nhẹ nhàng.

“Hãy để thiếp thân rời cung cầu phúc cho công chúa Ngọc Liêm yểu mệnh, hiện giờ nương nương cũng là mẫu thân, hẳn cũng hiểu được tâm tình của người làm mẹ!” 

Thiệu Tình nhìn Ngôn Khinh Linh, nhìn thấy đôi mắt đầy bi thương của nàng ta, nàng im lặng một lúc rồi nói: “Chuẩn!” Chút chuyện này nàng có thể làm chủ được.

“Thiếp thân cảm tạ nương nương!” Ngôn Khinh Linh mừng rỡ, dập đầu thật sát, sau đó nàng không ở lại lâu, tỷ muội họ không hợp nhau, nói thêm nửa câu cũng là nhiều.

Thiệu Tình nhìn thân ảnh nàng rời đi, trong lòng dâng lên cảm xúc: “Bổn cung nhất định sẽ cho Ngọc Liêm công chúa một công đạo!”

Bước chân của Ngôn Khinh Linh khẽ khựng lại, nhưng nàng không xoay người, tiếp đó nàng bước nhanh về phía trước, thời điểm nàng ra khỏi Đông Cung, nước mắt đã rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Ngôn Khinh Linh không muốn ở trong cung thêm giây phút nào, sau khi Tiên đế đưa vào lăng tẩm, có rất nhiều cung phi phân vị thấp được đưa đến chùa Hoàng Giác. Ngày đó nàng rời đi, Thiệu Tình còn phái người tặng cho nàng một ít lộ phí, nhưng nàng cự tuyệt, nữ nhân cả đời cao ngạo, sau khi khi ngã xuống cũng muốn giữ lại chút thể diện cho mình.

Khả: Tôi chính thức tha thứ cho ly matcha này!!!