Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 142




Hai tay của Thiệu Tình bị trói sau lưng, đôi mắt mở lớn, nhưng không thấy được bất cứ thứ gì, nàng cảm thấy thân thể mình không như nàng nghĩ, nàng nhớ tới lời Ngôn Dạ Đình nói với nàng, một nam nhân sống 40 năm rắp tâm đùa bỡn, đương nhiên một tiểu cô nương mười sáu tuổi không thể là đối thủ của hắn.

Cho dù Thiệu Tình liên tục nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ về những lời mà Ngôn Dạ Đình nói, nhưng nàng vẫn cảm thấy cơ thể mình ngứa ngáy giống như có sâu bọ bò khắp người, cực kì ghê tởm. Vốn tưởng rằng nửa dòng máu của Ngôn Dạ Đình chảy trong người nàng đã là dơ bẩn lắm rồi, nếu nửa huyết mạch kia thật sự là của Liên Dung, nàng không biết phải đối mặt thế nào?

“Lận ca ca…” Môi nàng khô khốc phát ra tiếng gọi yếu ớt, thời khắc tuyệt vọng, trong đầu nàng đều là hình bóng hắn.

Nàng thật sự không kiên cường đến vậy: “Cứu ta…” Lời cứu ta này không chỉ muốn hắn cứu mạng nàng, mà còn muốn hắn cứu rỗi linh hồn nàng.

Một khắc của sinh tử, Thiệu Tình mới phát hiện mình nhớ hắn đến nhường nào, những kiêu ngạo, kiên định lúc trước giờ đây không còn quan trọng nữa.

“Suỵt!” Lận Chước giơ ngón trỏ lên, hắn mang theo cả một đội ám vệ, bên cạnh còn có Tần Duy và Triệu Nặc hỗ trợ.

Tần Duy là lão nô bộc của Bách Hoa Cốc, giờ đây ở ẩn sâu trong khe Cốc để an hưởng tuổi già, năm nay đã gần 60, là lão nô bộc bên cạnh Tần Minh Nguyệt. Vì sự mất tích của Thiệu Tình cho nên lúc này lão mới chui ra khỏi khe Cốc để trợ giúp, có thể nói hắn là người hiểu rõ Bách Hoa Cốc nhất.

Ngôn Dạ Đình là người gian xảo, hắn không đưa Thiệu Tình đi quá xa. Bách Hoa Cốc đã tồn tại hơn hai trăm năm, trong núi có vô số đường đi phức tạp. Năm đó, Bách Hoa Cốc do một lão tướng quân của tiền triều tạo nên, lão bị hãm hại vì công lao lấn chủ, chỉ còn nước mang thuộc hạ và thân tộc vào núi sâu lánh nạn. Vì để có thể chạy trốn, cho nên trăm năm nay họ đào rất nhiều thông đạo. Lúc trước còn có một quyển bản đồ mật đạo nhưng vào một lần thay đổi quyền Cốc chủ, đã bị ngọn lửa thiêu rụi, mật đạo này dường như trở thành mê cung, nghiêm cấm các đệ tử tiến vào.

“Tình Tình, nàng ở đâu?” Lận Chước gọi lớn, giọng của hắn vang vọng khắp thạch thất.

Giọng nói quá đỗi quen thuộc lọt vào tai Thiệu Tình, nàng còn cho rằng mình nghe nhầm.

“Tình Tình, nàng ở đâu?” Lận Chược lại gọi một lần nữa, Nhị Kiêu đi bên cạnh, trên tay hắn cầm một con bọ to tròn, sáng lấp lánh. Con bọ liên tục vỗ cánh phát ra âm thanh như côn trùng về đêm.

Đây là dấu hiệu cho thấy Thiệu Tình ở gần đây, nhưng trước mặt họ lại là một thạch thất trống rỗng.

“A Chước! A Chước!” Thiệu Tình bị nhốt giữa những vách đá đen tối, tay chân bị trói chặt, nằm co quắp như ở trong quan tài. Nàng dùng sức vặn vẹo thân người, va cơ thể vào mặt tường đá, phát ra âm thanh tù túng. Thiệu Tình sợ tiếng vang không đủ, nàng cắn răng lấy trán đập lên mặt tường cứng rắn.

“Có tiếng động!” Giọng nói già nua của Tần Duy phát ra: “Lúc trước mật đạo này có nhiều mật thất nối tiếp nhau, bên trong mật thất hầu hết đều có cơ quan, vì để có thể giấu người hoặc của cải, cho nên những cơ quan này đều làm ẩn, mọi người thử gõ lên tường rồi phân biệt âm thanh, như vậy có thể sẽ tìm được tiểu cô nương!” Tần Duy chứng kiến Tần Vô Song lớn lên, Tần Vô Song lạc mất nữ nhi, hắn cũng nôn nóng, bắt đầu dùng vật cứng gõ những lên tường đá.

“Gõ đi!” Lận Chước lệnh cho Vệ Kiêu Vũ, đoàn người cũng cầm vỏ kiếm gõ theo. Âm thanh gõ lên tường vang lên, bọn họ đồng thời áp tai sát lại gần để phân biệt tiếng vang.

Âm thanh tiếng gõ truyền đến tai Thiệu Tình, lòng nàng như lửa đốt, nàng cảm thấy Lận Chước đã đến gần nàng nhưng lại không thể nào chạm vào hắn, điều này khiến nàng càng thêm sợ hãi.

“A Chước. A Chước…Ta sợ…” Từ lúc bị bắt đến nay đã ba ngày rồi, Thiệu Tình bị giam trong thạch thất ước chừng khoảng nửa ngày. Không gian nhỏ hẹp, hơi thở ẩm ướt khiến nàng sợ hãi, tình trạng này càng kéo dài, trái tim nàng càng trở nên yếu đuối.