Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 110




Sắc màu ở phía chân trời đã thay đổi, tiếng đàn ca náo nhiệt cả ngày trời mới dừng lại, trên yến tiệc nhiều người đã say khướt, trước khi bọn họ thất nghi trước đại điện, cung nhân đã đưa bọn họ về phòng cho khách để giải rượu. Lúc này trong cung đã lên đèn, các khách nhân đã xếp thành hàng đi lên xe ngựa của mình, lần lượt ra khỏi cung.

Sắc mặt Lận Chước hơi đỏ, nhìn qua trông giống như đã say lắm rồi, Ngôn Khinh Linh theo ý chỉ của Hoàng hậu đưa Lận Chước đến thiên điện nghỉ tạm.

Thời khắc này đúng như đã mưu tính, nàng đã được sự đồng ý của Hoàng hậu và Liên Dung. Lận Chước được dìu đến chiếc giường. Dung mạo tuấn mỹ tựa như được điêu khắc tinh xảo, tuy hắn ở chiến trường nhiều năm nhưng làn da vẫn rắn chắc mềm mịn, không chút sần sùi. Lận Chước khép hai mắt lại, hơi thở đều đặn. Ngôn Khinh Linh rón rén đến cạnh mép giường, nàng bắt đầu cởi quần áo trên người xuống, tiếp đó liền bước lên giường.

“Ngôn Khinh Linh, Cô còn cho rằng ngươi có thể giữ thân mình trong sạch!” Trước khi cánh tay hắn chạm vào người nàng, hắn đã kịp thu lại. Ngay sau đó, trong phòng xuất hiện hai bóng đen, Ngôn Khinh Linh bị hai nữ tử mặc dạ hành đè ngã xuống đất.

Lận Chước cầm lư hương trên đầu giường lên, hương bên trong vẫn chưa đốt, bên trong là thứ có thể làm cho Liễu Hạ Huệ biến thành cầm thú, làm cho thánh nữ trinh tiết trở thành dâm phụ, đó là Mê tâm hương.

“Ngu xuẩn! Chẳng lẽ cha ngươi không biết mẹ ngươi muốn dùng loại thủ đoạn này để bẫy Cô sao?” Lận Chước khẽ cười.

Ngôn Khinh Linh sợ hãi tột độ, nàng không ngờ mọi chuyện mình làm đều bị Lận Chước vạch trần.

“Chước ca ca, huynh đừng giận, ta cũng là vì quá yêu huynh mà thôi!” Hai hàng nước mắt nàng rơi xuống lã chã, vô cùng thương tâm. Dung mạo nàng vốn xinh đẹp, nên khi khóc lên sẽ khiến nam nhân thương hoa tiếc ngọc. Đáng tiếc, Lận Chước không giống như những nam nhân đó, trong lòng hắn đã có người khác, đã sớm không để nữ nhân nào vào mắt. Còn nữ nhân nào đáng thương ra sao cũng không liên quan đến hắn.

“Yêu, mà không cần biết đối phương có đồng ý hay không, chỉ cần đạt được nguyện vọng của mình, ngươi không yêu Cô, ngươi chỉ yêu cái thể diện mà Cô có thể mang lại cho ngươi thôi!” Lận Chước hiểu thế nào là yêu cho nên hắn biết, yêu không phải là chiếm đoạt mà là cho đi, hiểu được mong muốn của người trong lòng. Nếu đối phương muốn rời đi thì không được giam cầm sự tự do của nàng mà phải nghĩ mọi cách để làm bản thân mình tốt hơn, để đối phương quay trở lại với mình. Người như Ngôn Khinh Linh không màng đối phương nghĩ gì, nàng chỉ làm vì lợi ích của bản thân mình.

Toàn tâm toàn ý yêu thương là luôn muốn đối phương được vui vẻ, cho dù bản thân mình thế nào. Chỉ cần ý trung nhân được vui thì bản thân cũng sẽ vui theo, đó mới là yêu. Nguyện để bản thân chịu khổ cũng không muốn để đối phương phải buồn thì đó mới là chân tâm.

Lận Chước nghĩ đến Thiệu Tình, đôi mày hắn giãn ra, hắn day day ấn đường: “Bỏ đi, ngươi cứ ở nơi này mà đợi, Cô không rảnh tiếp chuyện!” Lận Chước thở dài, dù sao người là cũng là hậu nhân của Liên gia, sẽ liên đới rất nhiều. Nếu chuyện xấu Ngôn Khinh Linh truyền ra ngoài, toàn bộ thanh danh của phủ Quốc Công liệu có còn hay không? Ngay cả Thiệu Tình cũng bị liên luỵ, tuy rằng Thiệu Tình không để ý, nhưng tốt nhất vẫn không nên.

Nghe Lận Chước nói như vậy, hai ám vệ tự hiểu, một trong hai người đánh dứt khoát lên cổ nàng, Ngôn Khinh Linh liền ngất đi, hai người đặt nàng lên giường, thuận tay đắp chăn cho nàng.

Lận Chước xoay người rời đi. Vì để cho hai người hành sự cho nên Hoàng hậu đã rút hết cung nhân xung quanh đi, ngược lại càng thuận tiện cho Lận Chước rời đi, tâm tư của hắn sớm đã trèo ra ngoài bức tường cung cấm rồi.

Điều mọi người không ngờ đến là bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn. Sau khi Lận Chước và ám vệ rời đi, một thân ảnh khác đi vào trong phòng của Ngôn Khinh Linh. Một lúc lâu sau, âm thanh ái muội vang lên không dứt, tiếng nam nhân phóng túng dục vọng đứt quãng, âm thanh thiếu nữ mơ màng bị nuốt vào trong.Thân thể thiếu nữ mềm mại, vật nam tính nhấp nhô rồi phát tiết bên trong. Thiếu nữ nhăn mày lại, nửa mơ nửa tỉnh phát ra tiếng khóc nức nở càng làm nam nhân thêm hưng phấn.