Lâm Thiển giống như mấy con ma từ trong bóng tối bị vác ra ngoài, tóc tai bù xù nhếch nhác nằm ở ghế phía sau, hù dọa vô số người, cũng hù dọa luôn cảnh sát giao thông.
"Tôi trông cậy vào bạn!" Đám người cảnh sát giao thông hoàn không có phản ứng nhiều, Hổ Tử đột nhiên dùng sức mở cửa xe, trực tiếp đánh bật cảnh sát giao thông ra xa vài mét.
Những người tuyệt vọng như Hổ Tử, có thể được coi như những công dân tốt khi họ không bị phơi bày. Một khi bị phơi bày, trốn thoát là lựa chọn duy nhất của họ.
Xe không mở được, hắn chạy không được.
Hắn trực tiếp rút súng nhắm hướng cảnh sát bắn một phát súng, "Pằng" một tiếng, vang tận mây xanh, mọi người đi xung quanh sợ hãi chạy toán loạn, tiếng thét chói tai, âm thanh hét to, tiếng khóc của những đứa bé, vẫn vang không ngừng.
"Bắt hắn lại, anh dám bắn chết một cảnh sát giao thông, chán sống rồi!"
Hổ Tử nỗ lực từ trong tay cảnh sát giao thông đoạt lại chìa khóa xe, nhưng cảnh sát giao thông chìa khóa vẫn nắm chặt trong tay, mặc dù ông đã bị bắn vào ngực và đang chảy máu rất nhiều.
Lâm Thiển nhảy ra đã sử dụng hết khí lực của mình, cô nằm ở chỗ này, nhìn thấy cảnh sát giao thông sắp chết vẫn bất chấp man rợ của bọn côn đồ, tay cô nắm chặt vô lăng, bấm còi của chiếc xe.
"Đi chết đi!" Hổ Tử một cước hướng cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông cuối cùng chống đỡ hết nổi ngả xuống đất.
Hổ tử đoạt lại chìa khóa xe trên tay ông cảnh sát giao thông, trực tiếp xốc cả người Lâm Thiển lên, lại hung hăng ném ra phía sau, "Tao lại đánh giá thấp mày, thối đàn bà."
Té lộn nhào một cái, Lâm Thiển ngã rất đau rất đau, lưng và toàn bộ người cô rơi đất, cô cảm thấy xương như bị vỡ ra thành từng mảnh.
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, Hổ Tử khịt mũi quay lưng nhìn vào hướng cột đèn, "Con m nó! Lão tử liều mạng với các ngươi."
Hổ Tử đạp chân ga chạy đi, bởi vì tốc độ quá nhanh, lưng và cả người Lâm Thiển trượt như một quả bóng lăn.
Đau đớn kịch liệt để cho đầu óc cô càng thanh tỉnh, tốc độ của xe khiến cho cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Hóa ra, đây mới là thế lực tà ác chân chính trong xã hội hiện nay, cô bình thường luôn nói rằng"Có thể sử dụng vũ lực giải quyết sự tình tuyệt đối không tốn nhiều nước miếng" lúc đó chỉ là một cuộc chiến nhỏ.
Nhớ tới Trương Yến, nhớ tới vị cảnh sát giao thông vô tội kia vừa chết, cô đột nhiên hiểu ra, nào có năm tháng yên tĩnh, bất quá là có người giúp cô dọn đường ở phía trước.
Hổ Tử lái xe trên đường với tốc độ rất nhanh, giờ cao điểm còn chưa qua, trên đường cao tốc hiện giờ rất đông, hắn vội vã chạy qua làn đường dành cho xe máy, thậm chí lối đi bộ, nơi đó một con hẻm, cũng không biết có người hay không?!
Lâm Thiển bỏ mặc tất cả cho số phận an bài, đừng nói cô hiện tại có một chút khí lực, cho dù có khí lực, cũng chưa chắc chạm được hắn.
Tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng nhiều, càng ngày càng gần, cảnh sát chính đang toàn lực đuổi bắt và bao vây bọn họ.
Lâm Thiển cố sức cầm lấy bàn ủi dưới ghế và từ từ leo lên từng bước một, chậm rãi từng bước một đứng lên, cô cảm giác được thể lực của mình đang ở từng điểm từng điểm hồi phục lại.
Bên ngoài vẫn như cũ có ầm ĩ tiếng động lớn tiếng huyên náo, hô to thanh, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, còn có tiếng đánh, liên tiếp.
Cô không biết chiếc xe đã đi tới nơi nào, cũng không biết Hổ Tử muốn lái đi đến nơi nào.
Bất quá điều cô chắc chắn khẳng định là, Hổ Tử hiện tại khẳng định rất hoảng loạn.
"Anh đi tự thú đi, anh có trốn cũng không thoát đâu." Cô quay người về phía trước nói.
"Thối đàn bà, có tin là tao bắn một phát mày liền chết không?!"
Lời đe dọa như vậy, khiến Lâm Thiển sợ đến hai chân như nhũn ra, thế nhưng, cách đó không xa tiếng còi xe cảnh sát lại đang vô hình làm cho cô càng có thêm lòng tin.
Đúng lúc này, ngã tư đường ở phía trước bất ngờ xuất hiện một người mẹ và cô con gái, người mẹ trẻ nắm tay cô con gái, cô con gái nhỏ trông như chỉ mới bốn, năm tuổi vừa nhảy vừa đi.
"Dừng lại!" Lâm Thiển theo bản năng quát to lên, "Phía trước có người, mau dừng xe lại!" Cô vội vã nắm chặt tay lái không buông.
"Muốn chết à?! Lăn đi chỗ khác!" Hổ Tử nâng khuỷu tay lên và hung hăng đập vào mặt cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người mẹ đã phản ứng nhanh hơn, không nhanh như chiếc xe và nó sắp đâm vào người hai mẹ con. Cả hai mẹ con đều sợ hãi.
"......" Bánh xe ma sát với mặt đường phát sinh tiếng va chạm bén nhọn, trong khi Hổ Tử dùng khuỷu tay đánh cô, cô cố sức xoay mạnh tay lái, chiếc xe quay mạnh và lao thẳng vào vành đai bên ven đường.
Diện bao xa phương hướng đột nhiên chuyển, khả tốc độ xe một điểm không thay đổi, bởi vì quán tính, toàn bộ thân xe đều nghiêng nhiều, phi đụng phải xông qua lục hóa đái.
"A!" Tất cả mọi người hét ầm lên, bao gồm cả hai người trong xe là Lâm Thiển và Hổ Tử.
Phía sau vành dai là một sườn dốc, và dưới con dốc đó là một dòng sông lớn.
Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, chuyển biến quá cấp, chiếc xe quay 90 độ nhưng tốc độ không đổi, thủy tinh trong nháy mắt vỡ tan tành, sau đó mất khống chế tuột xuống sườn dốc, phá hết hàng rào phòng vệ, trực tiếp rơi xuống con sông.
Nhiệt độ vào ban đêm mùa đông ở thành phố B đã giảm xuống không độ, con sông rất sâu, trên mặt sông đã đóng băng, nước sông lẫn vào miếng băng mỏng, lạnh đến thấu xương.
Chiếc xe lao xuống, không có cửa sổ chặn lại, cơ hồ gần như chìm xuống sông.
Vào thời điểm chiếc xe lao xuống, Lâm Thiển đã cảm thấy đau cũng không gì hơn cái đau này, nào biết còn có thể rơi vào trong nước sông lạnh như băng này.
Cảm giác lạnh đến thấu xương này, trực tiếp kéo cô trở lại từ cõi chết, buộc cô phải trải qua một quá trình chết đau đớn hơn.
Một khắc kia, cái chết sảng khoái đối với cô mà nói, dĩ nhiên thành một loại hy vọng xa vời.
Qua một lúc chiếc xe cuối cùng đã chìm hoàn toàn, chỉ có những gợn nước trên sông phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn đường.
Hầu như đồng thời, một mạnh mẽ thân ảnh của không chút do dự thả người nhảy, vừa... vừa đâm vào trong sông.
"Xôn xao" một tiếng ám hưởng, cách diện bao xa rơi xuống nước điểm ba thước có hơn địa phương, đột nhiên lộ ra một người đầu lai.
Thị hổ tử.
Đối mặt với cái chết, ai cũng e ngại, bị trọng thương chỉ có thể cố gắng toàn lực chạy trốn, la hét cầu cứu mạng.
Đúng lúc chạy đến cảnh sát quên mình nhảy vào trong sông cứu hắn, dù cho hắn là kẻ bắt cóc hung ác, cũng nên cứu hắn một mạng giữ lại để pháp luật trừng trị.
"Lão đại, lão đại..." Người chạy đến cuối cùng Tống Cảnh Du cảm thấy cực kì hối hận.
Sau khi tiếp nhận vụ án mất tích của Trương Yến, bọn họ thông qua vô số video giám sát đường bộ đã phong tỏa được một số xe ô tô khả nghi. Chiếc xe này cũng là một trong số đó.
Sau khi phân tích và nghiên cứu qua, đội đặc nhiệm đã phong tỏa được chiếc xe, chiếc xe là một chiếc xe bị hỏng, biển số là giả và không thể tìm thấy thông tin chủ xe.
Chiếc xe này đã đậu trong một nhà để xe trong nửa tháng, bọn họ chỉ có thể thủ chu đãi thỏ (ý là há miệng chờ sung).
Cho tới chạng vạng tối ngày hôm nay, chiếc xe cuối cùng cũng nghênh đón chủ nhân của nó.
Sau khi tập đoàn buôn lậu thuốc phiện Tam Giác Vàng bị bắt ở Vân Xuyên, t mặc dù một số nhà lãnh đạo quan trọng đã chết và bị bắt, tuy nhiên có nhiều thành viên đã bỏ trốn và họ liên lạc với nhau trong bí mật.
Chạng vạng tối, nghi phạm từ bãi đỗ xe lái đi xa, đội đặc nhiệm lập tức triển khai theo dõi hành động.
Thông qua camera giám sát của ga tàu điện ngầm, bọn họ chính mắt thấy nghi phạm thấy được cách nghi phạm nhốt cô gái mục tiêu từng bước, và cuối cùng đã thành công trong việc bắt giữ cô gái.
Phóng trường tuyến, thu được cá lớn, đây là chế định đuổi bắt phương châm của Cố Thành Kiêu, anh muốn cứu Trương Yến và các cô gái vô tội khác, càng muốn tìm ra tung tích của Tứ thúc đang lẩn trốn.
Cuộc điều tra của cảnh sát giao thông về tên lái xe khi say rượu đã phá vỡ kế hoạch của họ, và một loạt các sự cố bất ngờ khiến các thành viên đội đặc biệt không kịp chuẩn bị.
Đặc biệt Cố Thành Kiêu nhìn thấy khuôn mặt của cô gái bị bắt cóc lóe lên từ kính viễn vọng quân sự lục phũ ngũ tạng của anh đều cả kinh nói, "Cô gái bọn họ bắt cóc chính là Lâm Thiển! Mau đuổi theo!"
Tất cả anh em trong xe đều sợ ngây người, Lâm Thiển, không phải chính là chị dâu của bọn họ sao?