Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 70: Tại sao không tin tôi?




Trụ sở Lực lượng quân đội đặc chủng đặc biệt tên gọi Sói hoangở thành phố B

Cố Thành Kiêu đến trong phòng liền bị hạ nhiệt độ, mặt anh lạnh lùng giống như Diêm Vương.

Sắc mặt của cấp trên chính là thời tiết của cấp dưới, cả ngày trời đều nắng, trở về một chuyến liền mây đen dày đặc, các chiến sĩ rất muốn biết ngọn nguồn thủ trưởng trải qua chuyện gì.

Cao Kỷ Khâm, Ngụy Nam, Trịnh Tử Tuấn ba vị đại đội trưởng đưa mắt liếc nhìn lẫn nhau.

Cao kỷ khâm: Lão đại xảy ra chuyện gì vậy?

Ngụy nam: Không biết, cảm giác muốn ăn thịt người.

Trịnh Tử tuấn: Muốn mạng liền chuyên tâm một chút.

"Liên lạc với Cá voi bên kia sao rồi?" Cố Thành Kiêu đột nhiên lên tiếng.

Cao Kỷ Khâm, đội trưởng của tiểu đoàn đột kích nơm nớp lo sợ đáp lại: "Báo cáo lão đại, Cá voi bên kia hết thảy thuận lợi, tất cả các bộ phận của đội sói hoang đã sẵn sàng, liền chờ ngài hạ mệnh lệnh."

Cố Thành Kiêu ánh mắt giống như một mũi tên sắc bén, bỗng nhiên đâm về Cao Kỷ Khâm, khiến Cao Kỷ Khâm bất thình lình run lên, ánh mắt chần chờ, hắn bắt đầu hoài nghi mình nói sai chỗ nào.

Cố Thành Kiêu đi đến trước mặt hắn, bất mãn nhìn hắn chằm chằm, nghiêm nghị hỏi ngược lại: "Liền chờ ta hạ mệnh lệnh?... Ta để anh trong vòng mười giây lập tức đánh chết trọng phạm, anh làm được không? Làm không được liền đem danh hiệu đại đội trưởng này bỏ đi có được hay không?"

Tất cả mọi người ở đây: "..."

Cao Kỷ Khâm: "... Lão đại ngài đây là ép buộc a."

Cố Thành Kiêu chất vấn: "Có phải hay không là anh nói liền chờ ta hạ mệnh lệnh?"

"..." Ngài là lão đại ngài nói gì đều đúng, Cao Kỷ Khâm không thể không cúi đầu nhận lầm, "Là tôi nói sai."

Cố Thành Kiêu thầm than một hơi, theo sau ra lệnh: "Tất cả mọi người nghe kỹ."

"Có!" Ba người nghiêm hô to.

"Năm phút sau xuất phát, hỗ trợ cảnh sát phá án, cần phải đem rắn độc cầm xuống, Lee không nói, mang ta bước lên đánh lén, lần này ta tự ra tiền tuyến."

Các chiến sĩ hăng hái, cùng kêu lên hô to, "Rõ!"

Nhiệm vụ lần này bọn họ phải đối mặt là một tập đoàn buôn lậu ma túy, Lữ đoàn chống ma túy đã triển khai một tổ chức điều tra buôn lậu ma túy trong ba năm, hiện tại cuối cùng muốn thu lưới, bởi vì người phạm tội vô cùng đông, còn dính đến tập đoàn buôn lậu ma túy quốc tế, tình huống khẩn cấp, nhiệm vụ nguy hiểm. Do đó, lữ đoàn chống ma túy đã gửi yêu cầu hỗ trợ cho đội sói của anh.

Đây là một thông báo tạm thời, khi nhận được thông báo, anh liền thức suốt đêm phái Tống Cảnh Du đi đến đó với lữ đoàn chống ma túy trước, hiện tại, cũng là thời điểm bọn họ phải xuất phát.

Trước đó Cố Thành Kiêu ở Châu Phi làm nội ứng khoảng nửa năm, Lang vương không ở đây, nhóm sói cũng không nhận được bất kỳ vụ án nào, chiến đội sói hoang cũng đã thật lâu tập thể không có xuất trận.

Nhiệm vụ điều tra buôn lậu ma túy lần này, bọn chiến hữu cũng sớm đã mài đao xoèn xoẹt.

Năm phút sau, Cố Thành Kiêu cầm đầu chiến đội sói hoang nhanh chóng leo lên phi cơ, quay về phía bầu trời đêm rộng lớn không chút do dự xuất phát.

——

Lâm Thiển đã vài ngày không nhìn thấy Sở Mục Phong, từ chỗ chủ nhiệm lớp biết được, Sở Mục Phong đột nhiên làm tục nghỉ học, cùng tình huống của Uông Dương giống nhau như đúc.

Sở Mục Phong tạm nghỉ học cô cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ là quá mức đột nhiên, đột nhiên đến khiến cô đối với hắn áy náy lại tăng thêm mấy phần.

Cô cũng đã vài ngày không nhìn thấy Cố Thành Kiêu, hỏi ông quản gia, ông quản gia chỉ là lắc đầu, "Đại thiếu gia là có nhiệm vụ, chỉ cần không có tin tức, thì chính là tin tức tốt nhất."

Chỉ cần không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất, ngay lúc đó Lâm Thiển, cũng không hiểu rõ.

Cô chỉ biết Cố Thành Kiêu mang theo sự hiểu lầm với cô và phẫn nộ rời đi, chuyện này khiến cô dù giống như Thiếu phu nhân có cuộc sống an nhàn cũng vẫn không yên tâm.

Ngày đó đúng lúc là thứ bảy, Lâm Thiển còn tại trong chăn nằm ỳ, đột nhiên bị tiếng điện thoại đánh thức.

"Ai?" Cô từ từ nhắm hai mắt, đại não còn ở vào nửa tỉnh nửa ngủ.

"Sở Mục Phong nghỉ học?!" Là âm thanh của Lâm Du, cô nàng ở bên kia điện thoại điên cuồng truy vấn, "Tại sao cậu ta đột nhiên tạm nghỉ học, chẳng lẽ Cố đại thiếu phát hiện các người có gian tình?"

"..."

"Uông Dương tạm nghỉ học xuất ngoại, Sở Mục Phong cũng tạm nghỉ học xuất ngoại, Cố đại thiếu đây là muốn giết người diệt khẩu sao? Ông trời của tôi Lâm Thiển ơi, mày nói Uông Dương cùng Sở Mục Phong sẽ không ở nước ngoài... Tránh đi?!"

Lâm Thiển thật bội phục suy nghĩ của Lâm Du, miễn cưỡng nói một câu, "Mày suy nghĩ nhiều rồi, còn có, tao nhấn mạnh một một lần nữa, tao cùng Sở Mục Phong không có gian tình."

"Thôi đi, có quỷ mới tin."

"Với lại tao nhớ tao đã tuyệt giao với mày rồi, đừng có liên hệ lại với tao."

"Ài ài... Tốt, tao không nói chuyện này nữa, nói trọng điểm cho mày biết."

Lâm Thiển im lặng, hóa ra còn chưa nói đến trọng điểm.

"Trương Yến mất tích."

"Cái gì?"

"Lớp chúng ta bên trong đều đang nói chuyện trên Wechat, chủ nhiệm lớp lần lượt hỏi, đều chưa thấy qua Trương Yến, chủ nhiệm lớp đã báo cảnh sát."

Lâm Thiển xoa xoa con mắt, cũng có chút lo lắng, "Chuyện là thế nào?"

"Cô ta đã vài ngày không trở về phòng ở ký túc xá, bạn cùng phòng báo với chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp liên hệ với phụ huynh của cô ta, họ cũng nói mấy bữa nay Trương Yến không có về nhà, hiện tại cha mẹ của Trương Yến cũng đang trên đường tới trường, chủ nhiệm lớp đều hỏi tụi tao lần cuối nhìn thấy Trương Yến có thấy cô ta có biểu hiện khác thường gì không. Chuyện khác tao không quan tâm, thế nhưng là có người làm chứng nói mày từng đánh Trương Yến, tao rất lo lắng cho mày."

Đây chính là mục đích Lâm Du gọi điện cho cô.

Lâm Thiển cẩn thận suy nghĩ, nói: "Đây không phải là chuyện từ tuần trước sao."

"Đúng vậy, Trương Yến đã mất liên lạc năm ngày nay, liền ngay sau ngày bị mày đánh không thấy tăm hơi."

"..."

"Nam âm cô ta luôn nhấn mạnh rằng Trương Yến mất tích ngay sau ngày bị mày đánh, ả trà xanh bị mốc này, bị chịu tội cũng không yên ổn, vừa có cơ hội liền hướng trên người mày dội một gáo nước bẩn, đầu óc cô ta chính là có bệnh."

"Trương Yến mất liên lạc không có quan hệ gì với tao."

"Tao đương nhiên biết, thế nhưng là taoo sợ cảnh sát tin lời Nam Âm nghi ngờ mày."

"Chuyện đó không quan trọng, bị nghi ngờ thì sợ cái gì, tao lại không làm chuyện đó."

"Thiển Gia, thời điểm nào mày lại rộng lượng như thế rồi? Có người nói xấu mày mày cũng không nhảy dựng lên?"

Lâm Thiển sửng sốt một chút, đúng vậy a, Thiển gia cô chưa từng là một người rộng lượng, co ghét kẻ ác như kẻ địch, có thù tất báo, ai dám nói xấu cô, để cô nghe được chắc chắn sẽ dùng nắm đấm đưa tiễn người đó, nhưng mà bây giờ, giống như có một cỗ lực lượng vô hình đang giám sát cô, đốc thúc cô làm một người học sinh vừa tốt bụng vừa ngoan ngoãn.

Lâm Thiển ngáp một cái, lười biếng nói: "Tao quá lười để để ý tới một người lòng dạ rắn rết như Nam Âm."

Lâm Du nghe được sự mệt mỏi trong âm thanh của cô, lo lắng truy vấn: "Lâm Thiển, mày đến cùng như thế nào rồi? Không nên... Có phải hay không Cố đại thiếu bởi vì chuyện mày với Sở Mục Phong nên đã khi dễ mày rồi?"

"... Tao nói tao cùng Sở Mục Phong không có gian tình!!!"

"Mày thật ngốc mà, mày có dám thề trước kia mày không có tình cảm gì với cậu ta không? Chưa kịp xử lý mọi chuyện liền bị mày áp chế đi ghi danh..."

Lâm Du còn chưa nói xong, Lâm Thiển trực tiếp cúp điện thoại, cái này một cái kia hai cái, tại sao chính là các người đâu có tin tưởng lời của tôi đâu?!

Lâm Du nghe tiếng cúp điện thoại, Lâm Thiển trực tiếp cúp. Trong một thời gian ngắn, Lâm Du đã gửi thêm một vài ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, tất cả đều là tin nhắn Nam Âm khóc kể lể trong nhóm.

——

"Ngày đó cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, trong điện thoại cô khóc vô cùng ủy khuất, nói bị Lâm Thiển đánh, còn nói Lâm Thiển mắng cô làm bộ đáng yêu."

——

"Với sự hiểu biết của tôi về cô ấy, cô ấy không thể nhất tiếp nhận người khác nói cô ấy làm bộ đáng yêu."

——

"Tôi khuyên cô ấy đừng quan tâm, cô ấy chính là đấu không lại Lâm Thiển, nhưng cô ấy chính là không nghe, tôi kêu cô ấy trở về phòng rồi hẵng nói tiếp, cô ấy nói tôi đừng quản liền cúp điện thoại."

——

"Các bạn học, lúc ấy các người ai ở tại hiện trường? Có nghe được lời Lâm Thiển mắng Trương Yến như thế nào?"

——

"Nếu như cảnh sát tìm tôi, tôi sẽ nói sự thật, tôi thật sự rất lo lắng cho cô bạn thân này của tôi."