Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 63: Do nước vào, hay cố tình sắp đặt?




"Tôi dựa vào, cô ta cũng quá lớn gan rồi đi, giữa ban ngày ban mặt lại đi làm loại chuyện đó trong xe, cũng không sợ bị nhìn thấy sao?"

"Người đàn ông đó là ai? Có phải là người giàu nhất kia hau không?"

"Không biết, Lâm Thiển chỉ xuống một mình, Lâm Thiển đi xuống thì xe đó cũng đi rồi, rất thần bí."

"Tôi khẳng định đó là người giàu nhất kia không thể nghi ngờ, Lâm Thiển cùng Uông đại thiếu gia kết ân oán sống chết rồi, nhà giàu nhất không dám ở trong nhà ngay trước mặt con trai mình sủng hạnh Lâm Thiển, cho nên liền đến trường học làm chuyện đó chứ sao."

"Thật sự là một con hồ ly tinh đầy thủ đoạn mà, nhà giàu nhất Uông gia kia chính là một ông già, khẳng định coi cô ta là loại gái điếm, cô ta thật đê tiện nha, ở trường học công khai làm loại chuyện đó, ngẫm lại đều kích thích, Uông gia đó nếm vị ngon ngọt đến mức không thể buông tay, cho nên bị cô ta ăn đến gắt gao."

"Chậc chậc chậc, loại người này sao có thể làm bạn học với chúng ta được, chuyện đó chính là khiến trường chúng ta bị sỉ nhục."

"Trước đó có tin tức nói rằng, cô ta cướp Sở Mục Phong từ tay Nam Âm nên bị Nam Âm ghen ghét vô cùng nên hay tìm cách đánh cô ta, tôi nếu là Nam Âm, tôi cũng muốn đánh cô ta."

"Cũng không phải, tôi nghĩ rằng Uông đại thiếu gia không ngu xuẩn đến mức như vây, bị Nam Âm giật dây nói một vài câu sau lưng liền đem người tới đánh Lâm Thiển, tôi nghĩ chắc là Uông đại thiếu gia đã sớm khó chịu khi nhìn thấy Lâm Thiển."

"Uông đại thiếu gia có cha làm chỗ dựa, không rên một tiếng liền xuất ngoại đào tạo sâu, thế nhưng mà Nam Âm đâu, mang theo hình phạt được ghi lại, chắc chắn sẽ để lại vết nhơ sau này."

"Lâm Thiển thủ đoạn thật cao minh, không phải ngươi thường có thể hiểu thấu đáo."

...

Buổi chiều, Lâm Thiển được ân chuẩn để đường đường chính chính trở về nhà.

Một ngày không gặp như đã ba năm, đã vài ngày không thấy cô, mọi người nhìn Lâm Thiển ánh mắt cũng không giống nhau.

Đều giống như đang gặp quỷ.

Ngày đó Thiếu phu nhân nằm viện, lão gia cùng phu nhân ở nhà để đợi đại thiếu gia hơn nửa ngày, đại thiếu gia vừa về đến liền bị lão gia bao vây.

Đại phu nhân tận tình khuyên bảo khuyên đại thiếu gia ly hôn, lão gia cũng là ngôn từ sắc bén cảnh cáo lại cảnh cáo.

Lão phu nhân ngay từ đầu còn giúp Thiếu phu nhân nói mấy câu, nhưng bất đắc dĩ đại phu nhân hỏa lực quá mạnh, lại có lão gia làm chỗ dựa, lão nhân gia cuối cùng quyết định về nhà mặc kệ.

Mọi người đều biết là Thiếu phu nhân mang thau, đại thiếu gia mới ngỗ nghịch chaa mẹ muốn cưới nàng, hiện tại đứa bé không còn, Thiếu phu nhân lại không lấy Lão gia và đại phu nhân thích, tất cả mọi người coi là việc hôn sự này nhất định phải hủy.

Trọng yếu nhất chính là, cái này Thiếu phu nhân thế nào nhìn đều cùng đại thiếu gia không đáp a, không nói thân phận địa vị những này cứng rắn thể, liền nói hứng thú tư tưởng chờ những này thân mềm, hai người bọn họ cũng là chênh lệch rất xa.

Mấy ngày nay không thấy Thiếu phu nhân trở về, tất cả mọi người cho là bọn họ đã ly hôn rồi.

Ai ngờ rằng, Thiếu phu nhân đột nhiên quay trở lại, mọi người cũng là hai mắt nhìn nhau rất lâu.

"Khụ khụ khụ, " Quản gia ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở đám người hầu đang xì xào bàn tán chú ý, rồi mới lại cười mặt vẻ mặt nghênh đón nói với Lâm Thiển, "Thiếu phu nhân, thân thể đều tốt?"

Lâm Thiển hai chân nhảy lên, trực tiếp nhảy tới trước mặt hắn, cổ linh tinh quái nói: "Keng keng keng keng, đều được rồi ~~ "

Đám người hầu buồn cười, quản gia bất mãn quay đầu liếc họ.

Thấy thế, Lâm Thiển cười ha hả nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, tất cả mọi người đều là người một nhà, có gì phải câu nệ với nhau."

Quản gia lời còn chưa nói hết, Lâm Thiển dửng dưng hướng trên mặt đất ngồi xuống, "Ai u thịt của tôi a, đau quá, " cô híp một con mắt ngược lại quất lấy hơi lạnh, nhưng không chút nào ảnh hưởng động tác dép lê của mình, cô một bên cởi dây giày một bên nói, "Dây giày buộc quá chặt, có chút đau chân."

Quản gia: "..." Cái này còn thể thống gì, tôi nhất định phải nói cho đại thiếu gia biết!

Đám người hầu: "..."

"Thiếu phu nhân, ngài vừa mới xảy thai, không thể..."

Lâm Thiển ngắt lời nói: "Ai nha nha, vẫn là thoát thoải mái nhất, dù sao đều về đến nhà, tôi liền không mang."

"..." quản gia sợ ngây người, khom người hảo tâm nhắc nhở, "Thiếu phu nhân, thời tiết lạnh, bàn chân trực tiếp giẫm trên mặt đất gạch bên trên quá lạnh, ngài vừa mới xảy thai, rất dễ dàng cảm lạnh."

Lâm Thiển đứng người lên, một tay cầm đôi giày giày, một tay vuốt vuốt cái mông, cười nói: "Không có gì đáng ngại, các người cứ làm việc tiếp đi, tôi lên lầu ngủ một chút, thiếu gia về nhà nhớ báo cho tôi biết."

"..." Cái này sao có thể a, quản gia gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, "Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân..."

Lâm Thiển vừa đi vừa vung lấy giày trong tay, cũng vuốt vuốt giống như đang cầm đồ chơi. Đi tới cách tủ giày khoảng ba mét, đứng vững, cô vung lấy giày hướng tủ giày ném một cái, "Ba" một tiếng, giày chuẩn xác không sai lầm vứt xuống tủ giày bên trên.

"A ai vậy!" Lâm Thiển vỗ tay phát ra tiếng, nhảy cẫng nhảy dựng lên, "Ném thật đơn giản và chuẩn xác, còn có ai, còn có ai sao?!"

Quản gia: "..." Người tuổi trẻ trên thế giới tôi đều không hiểu.

Các người hầu khác: "..." Thiếu phu nhân chơi thật vui.

Trong khi ánh mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lâm Thiển hai tay che lấy cái mông, đi chân đất, vừa nhún nhảy trên mặt đất vừa đi lên lầu hai, cả một bộ dáng chẳng giống một thiếu nhữ chút nào.

"Quản gia, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Ông có thể nói cho chúng tôi biết được không, tránh khỏi chúng tôi trước mặt đại thiếu gia rơi vào mơ hồ."

Quản gia lắc đầu, "Lúc nãy, ta cũng thật không hiểu..."

Để quản gia cùng đám người hầu càng không hiểu chính là, buổi chiều có vài đám người tới, tất cả đều là đưa quần áo giày mũ cùng trang sức, phòng quần áo trên lầu hai nhét đầy, còn chỉnh ngay ngắn rõ ràng.

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đại thiếu gia mấy ngày trước đây phân phó bọn họ đem phòng giữ quần áo trên lầu hai quét dọn sạch sẽ, chính là muốn cho Thiếu phu nhân dùng.

Nhiều năm qua, phòng quần áo trên lầu hai đều là thùng rỗng to, phòng giữ quần áo bên trong đều là quần áo cũ của Cố Thành Kiêu, khá giống như người bảo thủ. Mà anh bình thường quần áo giặt xong, tất cả đều đặt ở tủ treo quần áo trong phòng ngủ chính, không gian dư xài, không cần thiết lại đi dùng phòng giữ quần áo.

Bây giờ vì để Lâm Thiển vui, anh nghe lời Cố Nam Hách, cố ý thuê một nhà thiết kế nổi tiếng, vì Lâm Thiển chọn mua tràn đầy một phòng quần áo đẹp và đắt tiền, mà đều là đồ giống với style của Lâm Thiển.

Vì muốn thấy niềm vui của cô, anh cũng suy nghĩ rất nhiều, xài hết tâm tư.

Đây hết thảy, khiến cho đám người hầu một câu cũng không dám nói, một câu Thiếu phu nhân không phải cũng không dám nhắc.

Lúc đầu nghĩ kỹ tốt nhất ngủ cho thật ngon, mới ngủ không bao lâu, liền bị tiếng vang sát vách đánh thức.

Cô còn tưởng rằng là Cố Thành Kiêu trở về, vuốt mắt mở cửa ra ngoài.

"A..., các người là ai vậy?" Đột nhiên như thế nhiều người xuất hiện ở lầu hai, hơn nữa còn là những gương mặt lạ, cô đúng là bị hù đến có chút sợ hãi.

Bất quá, đợi đến khi bọn họ nói ra lý do, Lâm Thiển mới là đường đường chính chính bị hù dọa, "Cái gì, các người nói là, những thứ này... Những thứ này... Còn có những thứ này... Lại thêm những cái kia... Tất cả đều là cho tôi?"

"Đúng vậy, Thiếu phu nhân, tất cả những thứ này đều là do đại thiếu gia vì ngài mà mua."

"..." Cố Thành Kiêu, trong đầu của anh, đến cùng là do nước vào, hay là cố tình sắp đặt? Tại sao muốn đối tốt với tôi như thế? Tôi có gì đáng giá để anh đối tốt với tôi như thế?


Để ủng hộ cho editor mọi người hãy like nhẹ một cái nha!

Cám ơn mọi người đã ghé đọc!