Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 56: Tôi nghĩ rằng tôi đã chết




"Lên xe, lề mề cái gì?!"Cố Thành Kiêu phẫn nộ tất cả đều viết lên mặt, nếu tại thời điểm anh không tức giận thì liền rất nghiêm túc,cả người tràn đầy tức giận, bộ dạng đơn giản chính là gặp phật, thấy thần giết thần.

Lâm Thiển khẽ run rẩy, đang muốn quay người lại, lại nghe thấy Sở Mục Phong mở miệng nói ra: "Dạ..."

Dạ! Vậy là sao?

Lâm Thiển ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Mục Phong ngoan ngoãn đi đến bên cạnh xe, hướng người bên trong xe Cố Thành Kiêu nói: "Chú Hai, chờ cháu một một chút được không?"

Chú chú chú....Chú Hai?

Lâm Thiển trong nháy mắt hóa đá.

"Không được!" Cố Thành Kiêu nhìn xem hai người, lửa giận bay thẳng đến đứa cháu nhỏ của mình, cũng bay thẳng Lâm Thiển, "Thời gian của ta đang gấp!"

"Vậy xe của con..."

"Bỏ vào cốp xe."

Sở Mục Phong cảm nhận được chú Hai đã nhẫn nại đã đến cực hạn, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, vừa rồi ở trước mặt Lâm Thiển ra vẻ khí phách hiện tại hình tượng quý công tử đều đổ sập, trước mặt Cố Thành Kiêu đang giận dữ, hắn thực sự chỉ là một đứa bé.

Hai chân Lâm Thiển như có quả tạ nặng ngàn cân, đập lên chân cô khiến cô không nhúc nhích được, cô chuyển động tròng mắt hướng người trong xe nhìn thoáng qua, bả vai nhỏ lắc một cái, xém chút bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Cô yêu cầu quan hệ của bọn họ không được tiết lộ ở trường học, được rồi, anh ta xác thực nói được thì làm được, không nhận cô, không gọi cô, không tìm cô.

Nhưng cái kia ánh mắt, rõ ràng chính là muốn ăn tươi nuốt sống cô nha!

Sở Mục Phong cả người cũng là ủ rũ cúi đầu, hắn gấp chiếc xe đạp và đặt nó vào cốp xe một cách dễ dàng, xong rồi hắn mới đi lên trước, thời điểm đi ngang qua cô thấp giọng nói một câu, "Mày suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời tao, tao chờ câu trả lời của mày."

"..." Cái chết của tao sẽ đến sớm nếu đồng ý với mày, mày có biết hay không?

Sở Mục Phong lên xe, Cố Thành Kiêu giẫm mạnh chân ga trực tiếp rời đi.

Lâm Thiển vẫn cứng đờ đứng tại chỗ, kính chắn gió phản chiếu phía trên cây ngô đồng, mà cô lại cảm nhận được đến từ Cố Thành Kiêu mười vạn bạo kích.

Cố Thành Kiêu chuyển xe động tác rất mạnh mà chính xác, chỉ hai giây liền trở về đường cái, anh nắm chặt tay lái, giẫm mạnh chân ga, xe tựa như tên rời cung, kêu một chút liền nghênh ngang rời đi, lưu lại một mình Lâm Thiển, chỉ có lá rụng rơi lả tả, cùng gió thu xào xạc.

Lâm Thiển sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vậy mà hai người này lại là chú cháu, cô cảm thấy khi trở về phải mua một chiếc quan tài.

Xe lái ra khỏi trường học, đi trên đường được một đoạn, Cố Thành Kiêu cuối cùng nhịn không được hỏi: "Con ở trường học không lo đọc sách, quan hệ gì với cô nữ sinh kia mà làm loạn trên sân trường vậy?"

Anh nghĩ anh quan tâm đến việc học tập của cháu trên cơ sở là một người chú và anh nghĩ rằng điều này là vô cùng bình thường.

"Cháu không có làm loạn, cháu thích cô gái đó, cháu là đang theo đuổi cô ấy" Sở Mục Phong mất hứng nói, mảy may không có chú ý cảm xúc của đối phương hiện giờ, dù sao chú Hai vẫn luôn nghiêm túc như thế, hắn cũng đã quen.

Cố Thành Kiêu tức giận đến mức ngay cả trong lúc đang lái xe, đều rõ ràng đi sai lệch một chút.

"Theo đuổi sao rồi?" Anh đè nén tất cả cảm xúc, nặng nề hỏi.

Bị hỏi chỗ đau, Sở Mục Phong càng thêm ủ rũ, lắc đầu nói: "Cô ấy cự tuyệt."

Cố Thành Kiêu thở dài một hơi.

"Nhưng cháu biết cô ấy chắc chắn cũng thích cháu."

Xe lại đi sai lệch một chút.

"Con bây giờ còn là học sinh, phải để việc học lên trên hết" nếu như Sở Mục Phong đủ cẩn thận, hoàn toàn có thể phát hiện Cố Thành Kiêu khuyên nhủ thanh âm run nhè nhẹ, "Cô gái đó đã cự tuyệt, vậy con phải giết chết ý niệm đó đi, đem lực chú ý đặt tất cả vào việc học tập."

Sở Mục Phong hoàn toàn không có lĩnh ngộ được chú Hai của mình nói cực kì có hàm súc cảnh cáo, cũng không có tâm tư để lĩnh ngộ, vẫn ở trên xe rầu rĩ không vui.

Cố Thành Kiêu gặp hắn không đáp lời, tức giận càng sâu hơn mấy phần, "Ta nói chuyện con có nghe hay không?"

"Chú Hai, con không thể tuỳ tiện liền từ bỏ như vậy, loại cảm giác này người không hiểu đâu."

"..." Cố Thành Kiêu lập tức nghẹn lời, lời này là đang cười nhạo anh, vẫn là đang cười nhạo anh sao?

"Cháu cùng với cô ấy từ lớp mười một khi bắt đầu vô năm học đã ngồi cùng bàn với nhau, cháu cũng là từ khi đó đã bắt đầu thích cô ấy, cô ấy cùng với những cô gái khác không giống nhau, điên điên khùng khùng, cũng rất đáng yêu." Sở Mục Phong hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức hồng phấn của chính mình, một chút cũng không có phát giác Cố Thành Kiêu gần như bão táp đầy mặt, "Bất quá khi đó cháu còn không hiểu, cũng không dám lộ ra là đang thích cô ấy, thẳng đến hôm nay cháu đã thổ lộ với cô ấy, cô ấy cứ cho là đầu óc của cháu có bệnh."

"..." Trọng tâm của câu là gì?!

"Cô ấy cùng với những cô gái khác thực sự không giống, sẽ không bởi vì gia thế của cháu mà cố ý tiếp cận cháu lấy lòng cháu, cô ấy thích một người chỉ vì thích, sẽ không bởi vì cái khác, đó là thứ đã hấp dẫn cháu, chú Hai, người có thể hiểu ý của cháu không?"

"..." Cố Thành Kiêu cực lực đè nén lửa giận, chỉ có tay lái có thể cảm nhận được đến từ chủ nhân gào thét, anh trầm thấp nói, "Không. Minh. Bạch."

"Người không rõ cũng bình thường, dù sao người rất ít tiếp xúc với người khác giới."

"..." Tay lái gần như bị anh ta đập vỡ.

Sở Mục Phong giống như đang rất quyết tâm, và nói: "Ta sẽ không từ bỏ, miễn là cô ấy cảm nhận được sự chân thành của ta, ta tin rằng cô ấy sẽ chấp nhận ta."

Một sự khẩn trương mãnh liệt, và trong nháy mắt, Cố Thành Kiêu điên cuồng đảo quanh tay lái, còn Sở Mục Phong không kịp phát hiện bất kỳ sự tình gì, "Phanh" một tiếng vang thật lớn, cả người mang xe đâm đầu vào trụ cầu.

Hormone tuyến thượng thận của Sở Mục Phong đột nhiên tăng vọt và tác động dữ dội khiến hắn chóng mặt.

Va chạm trong nháy mắt, Cố Thành Kiêu cũng mơ hồ một lát, trong xe các túi khí trong xe bật mở, kính chắn gió tiêu hết sạch, nhưng anh điều thứ nhất nghĩ tới vẫn là an nguy của Sở Mục Phong.

"Tiểu Phong, tỉnh, không có sao chứ? Tiểu Phong... Tiểu Phong... Tiểu Phong?"

Sở Mục Phong từ hoảng sợ trong vụ va chạm bên trong lấy lại tinh thần, hắn mở to mắt, chỉ cảm thấy hai mắt nhói nhói, ngực bị đè nén không thôi.

Cố Thành Kiêu lập tức cởi dây an toàn ra, mở túi khí kéo ra phía sau trước, "Tiểu Phong, Tiểu Phong?"

Chỉ thấy Sở Mục Phong sắc mặt tái nhợt, bờ môi khẽ run, hai mắt sung huyết, hô hấp dồn dập, cả người cũng không quá thích hợp, "Tiểu Phong, nghe được ta nói chuyện không?" Cố Thành Kiêu một bên gọi tên hắn, một bên kiểm tra đầu của hắn cùng sau lưng.

Sở Mục Phong phát ra mười phần thanh âm yếu ớt, "Nghe... Nghe được..."

Chỉ là yếu ớt, nhưng cũng không suy yếu.

Cố Thành Kiêu tạm thời thở dài một hơi, giúp hắn mở dây an toàn, lại đem túi khí trước ngực của hắn đẩy ra, "Thở sâu, hít một hơi thật sâu... Có tốt hơn không?"

Sở Mục Phong cảm giác tốt lên rất nhiều, nguyên lai vừa rồi bị túi khí đè nén hắn cho là mình sắp ngỏm rồi.

Hắn hô to ra một hơi, lại tham lam dùng sức hút lấy không khí mới mẻ, chưa tỉnh hồn, "Chú Hai, con cứ nghĩ là con đã chết rồi."

Cố Thành Kiêu vui mừng sờ lên đầu của hắn, nói: "Cháu như vậy sao có thể dễ dàng chết?"

"Ô, đại nạn không chết tất sau có phúc, cháu nhất định có thể theo đuổi được Lâm Thiển."

"....."

Phía ngoài tiếng còi cảnh sát từ xa tới gần, cảnh sát giao thông khẩn trương gõ cửa sổ hỏi thăm, "Người ở bên trong có sao không?"

Cố Thành Kiêu ổn định lại tâm thần, mở cửa xuống xe, "Cháu của tôi bị một vết thương nhỏ, hẳn không có trở ngại gì, xe buýt của trường có trước mặt có sao không?"

Cùng Cố Thành Kiêu đồng thời phát sinh tai nạn xe cộ, còn có xe buýt của một trường học, nếu như Cố Thành Kiêu không kịp thời phát hiện dị thường, không có kịp thời quay đầu xe, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.