Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 52: Tôi không đói (2)




Bà nội nhìn thấy bộ dạng này của cô, còn tưởng rằng cô quá mức đau buồn, tận tình khuyên bảo an ủi "Thiển nha đầu, đừng quá đau buồn, đứa bé đã không còn, đừng vì đau buồn mà tổn hại thân thể. Thiển, con yên tâm, có bà nội ở đây ai cũng đừng nghĩ khi dễ con được, ai cũng không được đuổi con khỏi Cố gia."

Ở bên cạnh Cố Thành Kiêu liên tục an ủi, bà nội cũng đồng ý đi về nhà trước, trong phòng bệnh lại tiếp tục yên tĩnh.

Lâm Thiển ngủ mê suốt cả một đêm hiện giờ đã hết buồn ngủ, cô len lén dùng ánh mắt nhìn trộm Cố Thành Kiêu, chỉ thấy anh ngồi trên ghế sô pha dựa vào tường, mắt nhắm lại, không biết là ngủ bù hay nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Thiển chậm rãi ngồi dậy, thân thể giống như máy móc lâu đã lâu năm chưa hoạt động, hiện tại cử động một chút vô cùng khó khăn.

Nhưng cũng may còn có thể cử động, chính cô cũng bội phục mình mạng lớn.

Cố Thành Kiêu là người có bao nhiêu cảnh giác, do gió thổi vô nên nhắm mắt, thấy được cô chật vật ngồi ở mép giường, có ý muốn đứng dậy, anh nhanh chóng tới dìu cô.

"Đã thành ra như vậy, còn muốn gây chuyện giống con thiêu thân sao? Cô không thể an tĩnh nàm trên giường à?"

Lâm Thiển bất đắc dĩ cười khổ "Tôi muốn giải quyết nổi buồn."

"Nói tiếng người!"

"Tôi muốn đi vệ sinh."

"..." Cố Thành Kiêu lúng túng một trận, mắt trợn lên liếc cô, rồi động tác nhanh nhẹn ôm ngang cô lên.

"A, anh đang làm gì vậy?"

Cố Thành Kiêu cúi xuống nhìn cô, chất vấn "Tôi đối với cô có thể làm gì?"

"Anh đối với tôi có rất nhiều chuyện, anh đừng tưởng rằng anh trộm hôn tôi mà tôi không biết."

"...."

Lời này khiến Cố Thành Kiêu như sét đánh ngang tai, thân thể cao lớn dừng lại, liền cứng ngắc đứng yên một chỗ.

Cảm giác kia, giống như khi còn nhỏ làm việc xấu, tự cho là giấu rất giỏi, kỳ thật sớm đã bị người khác biết.

"Nhưng mà, sóng to gió lớn thế nào Cố Thành Kiêu cũng từng trải qua rồi, chút chuyện nhỏ này không làm khó được anh, chỉ lúng túng hai giây liền đi qua.

"Yên tâm, tôi không đói tới mức ăn lộn đâu." Anh vừa nói vừa ôm cô vào toilet của phòng bệnh, rồi lịch sự ra ngoài đứng chờ cô.

Lâm Thiển còn đang suy nghĩ ý nghĩ câu nói của anh, liếc mắt nhìn thấy mình trong gương, lớn tiếng hét to "A!".

Khó trách anh nói những lời đó, bộ dạng hiện tại của cô so với quỷ còn xấu hơn, chính cô còn thấy sợ, nói chi là anh.

Cây muốn vỏ, người muốn chặt, mặc dù Lâm Thiển bình thường sống rất tùy hứng, nhưng mặt mũi vẫn là nên có, cô nhìn mình trong gương, càng xem càng tức giận.

Năm phút sau, vẫn chưa có tiếng xả nước, cửa đã mở "Cái tên t*ng trùng lên não Uông Dương ở phòng bệnh số mấy? Lão tử muốn tìm hắn tính sổ!"