Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 40: Anh ta chính là một người ngốc nhiều tiền (2)




Lâm Thiển vịn bà lão vào nhà, quản gia lén lau mồ hôi trên trán, ổn định lại tâm trạng mới đi theo vào.

Tài xế dừng xe chạy theo quản gia nói nhỏ vào câu, quản gia giống như "Ta đã biết anh có nhiều chuyện muốn nói", để tài xế đi xuống.

Trong phòng khách đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú, bà lão cười hỏi "Ui, vừa đúng lúc ăn cơm hả?"

Lâm Thiển "Cũng không phải, bà bà, cùng ngồi xuống ăn đi, mời ngồi, mời ngời."

"Cái này......như vậy không được đâu" lão bà bà giả bộ lo lắng "Bắt người nương tay, ăn người miệng ngắn, ta ăn bữa cơm này tên họ Cố kia sẽ không giựt nợ ta chứ."

"Sẽ không, người nghĩ người như anh ta sao lại quỵt nợ sao?"

"Hừ, người càng giàu càng keo kiệt."

"Bà bà, Cố Thành Kiêu làm gì sao lại thiếu tiền của người?"

Bà lão kẹp một miếng thịt kho tàu ăn, cũng mặc kệ ông quản gia cùng bọn người làm đang lo lắng đầu đổ đầy mồ hôi, cô ăn thảnh thơi vô cùng"Hắn câu dẫn vợ của cháu ta, cháu của ta lúc đầu cùng vợ nó ân ân ái ái, cháu dâu thấy hắn liền muốn cùng cháu ta ly hôn, còn muốn cháu ta đưa 100.000 nhân dân tệ làm phí tổn thất tin thần, con thấy tiền này có nên đòi từ Cố Thành Kiêu?"

Lâm Thiển kinh ngạc đến chỉ muốn cười "Ha ha ha, còn có chuyện này, nên, hắn nên trả tiền, ai bảo hắn câu dẫn phụ nữ có chồng, còn phá hoại hôn nhân của người khác, theo con thấy hắn nên đưa ra 2 phần."

Quản gia "....."

Bọn người làm"....."

Lâm Thiển là người thích xem náo nhiệt không sợ phiền phức nhiều, hỏi "Bà bà, vậy cháu trai bà có ly hôn không?"

"Không có đâu, chờ hắn đưa tiền."

"A, có phải là muốn hắn phụ trách cháu dâu người, không thể hại người ta ly dị rồi phủi mông bỏ đi, bà bà, người nên kêu cháu dâu người tìm Cố Thành Kiêu, ha ha, như vậy liền có chuyện đặc sắc."

Lão bà bà "....."

Ông quản gia cùng bọn người làm "......"

Bà lão nhịn không được tò mò hỏi "Thiển, ta nghe bọn họ gọi con là Thiếu phu nhân, vậy con là....."

Lâm Thiển cười cười, một bộ dáng không sợ hãi "Bà bà, không dối gì bà, Cố Thành Kiêu chính là chồng của con, ai, sớm biết hắn tam quan bất chính đạo đức bại hoại, con khẳng định không gả cho hắn."

Bà lão cười 2 lần, cảm thấy trò đùa này có chút lớn, thế là liền giúp Cố Thành Kiêu giải thích "Đều là do cháu dâu ta lẳng lơ, trách không được Cố Thành Kiêu....Đúng rồi, sao hắn có thể bức con gả cho hắn?"

"Cũng không phải, đao để lên cổ con bức con gả, loại chuyện này hắn ta làm được."

Lão bà bà "...."

Quản gia cùng bọn người làm"....."

Người vừa bước từ lầu hai xuống Cố Thành Kiêu "......."

"Đại thiếu gia tốt."

Cố Thành Kiêu gật đầu nhẹ, có chút bất đắc dĩ hô "Bà, sao người không nói con biết mà lại tự chạy tới đây?"

Cái gì? Bà? Lâm Thiển kin ngạc trợn mắt nhìn Cố Thành Kiêu, lại nhìn bà lão "Bà anh?"

Cô đương nhiên biết bà lão là người giả bị đụng, cũng biết nãy giờ bà nói dối, cô chỉ nghĩ tđầu óc bà có vấn đề đôi chút, lại cảm thấy bà lão vô cùng thú vị, ai có thể nghĩ đến bà ấy chính là bà của Cố Thành Kiêu.

Lâm Thiển quay đầu nhìn thoáng qua quản gia, nói thầm "Ông tại sao lại không nói cho tôi biết?"

Quản gia bày vẻ mặt vô tội, sợ hãi lắc đầu.

Bà lão cười "Không phải con thích thịt kho tàu sao, Thiển, lại ăn một miếng đi."

Nhìn qua Cố Thành Kiêu vẻ mặt hỉ nộ không rõ ràng, Lâm Thiển nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu, rụt vai, không rên một tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô vừa rồi nói xấu hắn cho bà nghe không ít, liền biết sau lưng không thể dị nghị người khác, aii.

Cố Thành Kiêu không vội không chậm đi đến, ngồi vào bàn, nghiêm mặt nói "Bà, bác sĩ nói người chỉ có thể ăn thanh đạm, thịt kho tàu ăn ít một chút."

Hừ hừ, trực tiếp cuối đầu coi như mình không có sai.

"Ở nước ngoài có người bạn của ta uống cả Cocacola, bác sĩ khuyên bà ấy uống ít thôi, kết quả bác sĩ kia qua đời trước, bà lão kia còn sống thật tốt" Bà lão lại kẹp một miếng thịt ăn, "Ta khó khăn lắm mới đến được nhà con, ăn của con có một miếng thịt kho tàu."

Cố Thành Kiêu "....."

Lâm Thiển nhất thời nhịn không được, "Phốc phốc" cười ra tiếng, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Cố Thành Kiêu ở phía sau, cô lập tức che miệng lại, ngoan ngoãn cúi đầu.

Bà lão lôi kéo Lâm Thiển "Thiển, con đứng đấy làm gì, ngồi xuống đi."

"Bà,....con không dám..."

"Con gọi ta một tiếng bà, ta liền bảo kê cho con, ngồi xuống đi, ở trước mặt ta tiểu tử đó không dám khi dễ con đâu."

Lâm Thiển nhanh mồm nhanh miệng "Chỉ là sau lưng người anh ta muốn quất roi đánh con."

"....."vẻ mặt Cố Thành Kiêu trong nháy mắt tái đi.