Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 38: Cô ta là một chuyện cười (2)




Hai chị em cười mãi cho đến khi ra tới cổng trường, họ chia tay nhau mỗi người một hướng trở về nhà. Lúc này, trời đã có chút tối.

Lâm Thiển chuẩn bị đi đến trạm xe lửa, phía sau một chiếc xe Porsche Cayenne chậm rãi đuổi theo, liền dừng trước mặt cô.

"Thiếu phu nhân" tài xế gọi cô lại, dừng xe, mở cửa, xuống xe mời cô "Thiếu phu nhân, mời lên xe, tôi tới đón ngài về."

Lâm Thiển khẽ giật mình, đây là chiếc xe buổi sáng đưa cô tới, người này hồi sáng cũng là tài xế trở cô đi, Cố gia thật lo cho cô nha, cô nghĩ thầm.

"Cám ơn anh, tôi đang lo tìm không được đường về nhà, tôi còn chưa quen lắm."

"Thiếu phu nhân không cần khách khí, đây đều là việc của tôi. Thiếu phu nhân mời lên xe."

Lâm Thiển tiến lên một bước, chuẩn bị nhấc chân, quay đầu cười đề nghị "Tôi muốn cám ơn anh, hay là chúng ta đi ăn lẩu đi."

"Không dám, Thiếu phu nhân, đại thiếu gia còn chờ ngài về ăn cơm ạ."

Lâm Thiển chợt rùng mình, câu nói này nghe có chút kinh dị, cô cười cười nói "Vâng" sau đó an vị đi vào trong xe.

Căn bản cô chính là một dã nha đầu, đi tới đi lui đều không ai quản, đột nhiên trong vòng một đêm, đi tới đi lui cũng có xe đón, về nhà thì có một đám người hầu hạ, chuyện này ngay cả mơ cô cũng không dám nghĩ tới.

Bởi vì cái gọi là vô công bất thụ lộc ( nghĩa là:không có công không nhận được lộc, ta để theo nguyên tác đọc sẽ hay hơn), cô vô duyên vô cớ hưởng được loại đãi ngộ không bình thường này, trong trái tim cô lúc này không chút nào an tâm được.

Xe cứ đi thẳng, Lâm Thiển nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng nhớ tuyến đường đi.

Càng đi về phía trước, cô càng kinh sợ, gia đình giàu có, đây là khu vực giàu nhất thành phố, mỗi căn đều là tấc đất tấc vàng, tượng trưng cho tài phú, mà càng là tượng trưng cho quyền thế, cũng là nơi dân chúng tầm thường mong muốn nhất.

Đây không phải là chổ ở của Phượng Hoàng sao, mình là một con chim sẻ, coi như bay lên đầu cành, cũng không thể trở thành Phượng Hoàng.

Xe lái vào đây cần phải kiểm tra, phía trước có một bà lão tóc trắng ung dung đi, cẩn thận giảm tốc độ xe lại.

Ngay lúc xe đi ngang bà lão, cửa xe đột nhiên "Phanh" một tiếng, Lâm Thiển tận mắt thấy bà lão bên đường ngã xuống.

"Dừng xe!" Cô theo bản năng hô to một tiếng, một bên tháo dây an toàn ra, một bên "Tôi xuống xem thử."

Tài xế không yên lòng, nhắc nhở một câu "Xe của chúng ta không đụng phải bà ấy, hiện tại người giả bị đụng là người già rất nhiều."

"Đã không có đụng phải, anh lo lắng làm gì, tôi đi xuống xem một chút."

Lâm Thiển xuống xe, chỉ thấy bà lão té nhào vào đuôi xe.

Có lẽ không nghĩ tới tốc độ của người trong xe nhanh thế nào, bà lão mắt thấy xe có chút xa, nên đi lại gần bánh xe phía sau, cả người còn xém chui xuống dưới gầm xe, thấy có người từ trên xe bước xuống, bà ấy nhanh chóng kêu rên "Ai ui, bộ xương già này....không sống nổi qua hôm nay...."

Lâm Thiển nhìn thấy rõ ràng bộ dạng giảo hoạt tinh vi của bà lão đó, nhưng cũng không định vạch trần bà ấy.

"Bà bà, người thấy thế nào rồi?"

Bà lão há miệng run rẩy chỉ vào chiếc xe sang trọng của bọn cô "Cô gái, con có mắt không nhìn thấy sao?"

Lâm Thiển giả ngốc "A? Nhìn thấy cái gì ạ?"

Bà lão vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống "Xe của các người đụng vào tôi, bộ xương già này của tôi sợ sống không nổi qua hôm nay."

Lâm Thiển ngồi xổm người, cười cười nói "Bà bà, xe của tụi con đi phía trước, cũng không thể nào đụng người ở phía sau được."

Bà lão mặc dù đầu đầy tóc bạc, nhưng mi thanh thục tú, tinh thần khỏe mạnh, cái gọi là đẹp lão chính là giống bà ấy nha.

Trọng điểm là, lần đầu tiên Lâm Thiển thấy bà lão này, lại nhớ người tới bà của mình.

"Tôi đang yên đang lành bước đi, là xe của các người lái qua, gió thổi tới khiến tôi run rẩy rồi té, xe các người phải chịu trách nhiệm, cũng là các người phải chịu trách nhiệm."

Rõ ràng là người giả bị đụng, nhưng Lâm Thiển không có vạch trần, còn cười vui nói "Vâng, trách nhiệm thuộc về con, con nhận, bà bà, con đưa người đi bệnh viện kiểm tra chút?"

Bà lão khoát khoát tay "Tôi không đi bệnh viện, mấy bệnh viện đó, đi liền không ra được."

"Vậy người muốn thế nào?"

"Cô gái, tôi muốn đi lên tới phía trước, cô có thể chở tôi đi một đoạn?"

"Người muốn đi tới phía trước? Nhưng người hồi nãy rõ ràng từ phía trước đi xuống mà?"

Bà lão ấp úng không nói nên lời, Lâm Thiển cười một tiếng, sảng khoái đáp ứng "Được bà bà, người muốn đi đâu con đưa người đi."

"Thật?"

"Thật ạ."

"Ai ui, quá tốt rồi, cám ơn cô, cô gái."

"Con gọi là Lâm Thiển, bà bà, con đỡ bà đứng lên."

"À, được Thiển."

Lâm Thiển đỡ bà lão đứng lên, lái xe thấy thế, nhịn không được ngăn lại, "Thiếu phu nhân, bà ấy rõ ràng lừa chúng ta, người thế nào..."

"Lừa liền lừa đi, chúng ta sao lại đi so đo với một bà lão làm gì."

"Người...."

"Đi thôi tài xế, chúng ta trước tiên đem trở bà đến nơi bà muốn" Lâm Thiển cẩn thận đỡ bà lão lên xe "Bà bà, người cẩn thận, chậm một chút, chậm một chút."