Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 19: Không ai từng đối xử với cô như thế này(2)




Để bầu không khí thêm sinh động, Cố Thành Kiêu trực tiếp dừng lại ở một cửa tiệm thịt nướng, anh muốn mượn bầu không khí ăn thịt để làm quen với Lâm Thiển một chút, cũng định hỏi sao cô hôm qua lại nằm trên giường của hắn.

Trong cửa hàng không lạnh, ngược lại còn có chút nóng, Lâm Thiển cởi áo khoác, cẩn thận để bên ghế trống.

Tại thời điểm chọn món, Cố Thành Kiêu "Cô trên mặt có vết thương, không nên ăn cay, chúng ta hãy gọi những món đơn giản."

Lâm Thiển gật đầu, khéo léo nói "Được, tôi ăn gì cũng được."

Cố Thành Kiêu gạch rất nhiều món, gạch xong trực tiếp hạ đơn.

Hiện giờ đã 8 giờ, Lâm Thiển đói đến mức ngực dán ra tới sau lưng, đồ ăn rất nhanh liền có, đầy cả một bàn.

Cố Thành Kiêu nhìn hai con mắt cô nhìn chằm chằm thịt, liền "Đừng nóng lòng, rất nhanh liền mở."

Lâm Thiển đói đến mức gặm gặm đũa, nhìn miếng thịt nóng hổi run run trên đĩa sắt, chỗ nào nhịn được, cô không kịp đợi hướng phía trước một chút, một trận khói bốc lên, xông đến mũi nàng khiến mũi nàng ngứa, nhịn không được nàng "Hắt xì" một tiếng, hướng nồi thịt ba chỉ hắt xì một cái.

Lâm Thiển trong nháy mắt hóa đá, Cố Thành Kiêu đồng dạng ngồi bên kia cũng hóa đá.

Bên dưới chiếc mũi thanh tú là nước mũi trong suốt chảy, hai giọt nước treo trên môi, có vô số giọt nước nhỏ rơi vào bên trong thịt bên trên.

Mang theo thịt ba chỉ khô vàng xì xì xì vang lên không ngừng, thừa dịp Cố Thành Kiêu chưa nói, Lâm Thiển lập tức cúi đầu, một bên rút giấy chùi nước mũi, một bên cầm đũa gắp thịt "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, những miếng này tôi ăn, anh nướng cái khác đi."

Cố Thành Kiêu lại cười cười "Không có việc gì, ăn đi, nhét đầy bao tử mới là việc quan trọng."

Ăn thịt nướng là cả một quá trình thoải mái khó có thể hình dung?! Lâm Thiển căn bản không cần nướng, nhiệm vụ của cô chính là ăn ăn ăn, Cố Thành Kiêu chu đáo đến nỗi ngay cả nước sốt đều lấy cho cô.

Cho tới bây giờ, Lâm Thiển chỉ biết Cố Thành Kiêu là một quân nhân, trong nội tâm cô âm thầm suy nghĩ, trước thoát hang hổ, sự tình sau này tính sau, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng.

Tạm thời không để cho một nhà chú từ trên xuống dưới khi dễ cô, để công ty của mình vượt qua nguy cơ, không tiếc đem cô đêm đầu bán cho một lão già, cô không cách nào tiếp tục cùng bọn hắn sống chung một nhà.

Nay vốn dĩ trở về, cô muốn cùng gia đình chú đoạn tuyệt quan hệ, đêm đầu của cô coi như báo đáp công nuôi dưỡng những năm trước đây, sau này có chuyện gì cũng không liên quan đến nhau.

Lại không nghĩ, gặp Cố đại thiếu

Cố Thành Kiêu nhìn cô ăn đến hăng say, một tia u ám cũng dần dần có sinh khí, anh liền tùy tiện hỏi "Vết thương trên mặt cô là bị ai đánh?"

Lâm Thiển kiên trì nói dối "Thật sự là té, do tôi không cẩn thận nên té, ha ha."

Cố Thành Kiêu không để ý đến câu trả lời của cô, tiếp tục "Ngoại trừ mặt, những bộ phận khác có tổn thương không?"

Anh tối hôm qua cũng từng tổn thương cô, chỉ vào bàn thịt bò kho tương "Nướng hết cái này."

Cố Thành Kiêu coi như thôi, kẹp một miếng thịt bò kho tương lên lên tấm nướng bằng sắt, lại "Ăn xong đi bệnh biện kiểm tra?"

"Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại."

Nhìn nàng linh hoạt, hỏi "Cô thường xuyên bị thương?"

Lâm Thiển dừng lại, có chút cảnh giác, động tác cũng câu nệ rất nhiều.

"Được rồi, cô không muốn ta cũng không ép cô, nhanh ăn đi."

Có thể là do quá đói, Lâm Thiển chỉ chuyên tâm ăn, không để ý Cố Thành Kiêu chỉ giúp mình nướng chứ chưa hề ăn một miếng.