Trong túi Thẩm Vấn Thu một xu một cắc cũng không có, đừng nói đến tiền, ngay cả quần áo hắn mặc trên người, đôi giày hắn đi dưới chân đều là do Lục Dung mua cho.
Đi chưa được mấy bước hắn đã ngẩn ra.
Trước đây hắn không sống ở thành phố H, cũng chưa bao giờ ra ngoài, hoàn toàn không biết đường.
Hắn chỉ đành men theo lề đường, không có mục đích đi về phía trước.
Hình như đây là một khu phố này lâu đời, đang được xây dựng lại gì đó, bên trái là các vách ngăn thi công màu xanh da trời được dựng lên, bên phải là những cửa hàng cũ.
Buổi tối không thi công, con đường vắng vẻ tĩnh lặng.
Trên con đường hẹp không có xe cộ đi qua, cũng không có người, một mình hắn lẻ loi đi bộ trên con đường hoang vắng.
Giờ này các cửa hàng đã lần lượt dọn dẹp, khóa kỹ cửa sắt.
Hắn nhìn lướt qua, cũng chỉ còn một tiệm tạp hóa vẫn còn mở, trên cửa kính dán lác đác mấy dòng chữ “Thuốc lá”, “Rượu bia”, “Nạp điện thoại”.
Có lẽ là một cửa hàng gia đình, phong cách sửa sang trông giống như mười năm trước.
Thẩm Vấn Thu dừng bước, không khỏi ngẩn người ra.
Tiếng ve kêu ồn ào bên tai, kéo theo suy nghĩ của hắn quay trở về mùa hè mười hai năm trước———-
Huấn luyện quân sự nóng muốn chết.
Mọi người tản ra lao nhanh xuống căng tin trong trường mua nước lạnh uống.
Thẩm Vấn Thu để ý Lục Dung chưa bao giờ mua nước và đồ ăn vặt, lúc nào cũng mang theo một cái ly giữ nhiệt cũ đã tróc cả lớp sơn bên ngoài, sử dụng nước đun sôi để nguội miễn phí của trường.
Hai người nhanh chóng kết bạn, Thẩm Vấn Thu làm quen với những bạn cùng lớp cũng nhanh hơn, không đến mấy ngày sau đã dần lập được nhóm nhỏ, lấy Thẩm Vấn Thu làm trung tâm.
Lục Dung cũng ở trong đó, nhưng do bị Thẩm Vấn Thu tiện thể kéo theo vào, quan hệ giữa mọi người rất bình thường.
Lúc mọi người cùng nhau xuống căng tin, Lục Dung cũng sẽ đi theo sau Thẩm Vấn Thu, người khác mua, anh không mua.
Bản thân anh dường như cũng không cảm thấy mất tự nhiên, nhìn người khác ăn uống cũng không hề thèm thuồng, còn Thẩm Vấn Thu lại thấy không quen.
Đương nhiên Thẩm Vấn Thu không thiếu chút tiền đó, hắn sẵn sàng mời Lục Dung, nhưng nếu chỉ mời một mình Lục Dung thì lại giống như đối đãi đặc biệt dành cho anh.
Thẩm Vấn Thu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mời tất cả mọi người, như vậy bí mật muốn mời Lục Dung cũng sẽ không quá rõ ràng.
Lục Dung đối xử với hắn quá tốt, Thẩm Vấn Thu luôn muốn báo đáp Lục Dung.
Thẩm Vấn Thu được nuông chiều từ bé, không thạo việc nhà, mỗi sáng mỗi tối anh đều lặng lẽ giúp hắn dọn dẹp lại giường chiếu, còn giặt quần áo giúp hắn.
Thẩm Vấn Thu từ chối, bởi vì như thế giống như hắn bỏ tiền ra thuê một gã sai vặt vậy, hắn âm thầm nói với Lục Dung: “Ba tôi chỉ nói đùa thôi, cậu không cần đặc biệt chăm sóc tôi đâu.”
Lục Dung nói: “Không sao, tôi thấy cậu chưa quen, cái áo cậu giặt lần trước vẫn bẩn.
Hay là để tôi giặt giúp cậu sẽ sạch hơn đấy.”
Một kẻ đầy đủ hai tay như hắn lại không thành thạo việc nhà bằng một người chỉ còn một tay, chuyện này là sao?
Thẩm Vấn Thu xấu hổ buồn bực.
Hắn là một cậu ấm hàng thật giá thật, nhưng lại bị người ta phát hiện ra mình yếu ớt nên cảm thấy rất mất mặt, dù sao cũng là con trai, sĩ diện lắm.
Nhưng hắn hiểu trong lòng, Lục Dung thật sự đối xử tốt với hắn, vậy nên hắn đón nhận lòng tốt này, không thể lờ đi được.
Nếu không hắn coi người ta là gì? Người hầu à? Gã sai vặt? Bây giờ là thời đại nào rồi chứ.
Lục Dung hơi do dự rồi nói với hắn: “Tiểu Mị, cậu đừng động một tí là mời bạn.
Mặc dù cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt nhưng nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ luôn ồn ào bắt cậu phải mời tiếp.
Như vậy không hay lắm.”
“Cậu vừa hiền lành vừa đáng yêu, cho dù không tốn tiền mời bạn, mọi người vẫn sẽ rất thích kết bạn với cậu.”
Lúc ấy Thẩm Vấn Thu cứng đờ, sắc mặt biến đổi.
Nghe lời Lục Dung nói, thật giống như hắn là một kẻ ngu ngốc tiêu tiền như nước vậy.
Vì tôi muốn quan tâm cậu mà! Nhưng lời trong lòng không thể nói ra được, Thẩm Vấn Thu khịt mũi ừ một tiếng, sầm mặt bỏ đi.
Mẹ kiếp, đúng là không hiểu lòng tốt của nhau.
Thẩm Vấn Thu oan ức đi lấy đầy chai sữa.
Lúc còn đi học, ở trong trường, nhìn qua sẽ tưởng như tất cả những bạn cùng lớp đều bình đẳng như vậy, đều mặc bộ đồng phục giống nhau, cùng nhau học các tiết học.
Nhưng rồi dần dần sẽ phát hiện ra, chênh lệch gia cảnh lớn, chênh lệch cách tiêu xài lớn rất khó để kết bạn.
Thẩm Vấn Thu không muốn Lục Dung phải mỉm cười sống khổ sở qua ngày nữa, nhưng nếu gián tiếp trực tiếp đưa tiền cho Lục Dung thì lại giống như làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, cũng không thể để Lục Dung tiêu xài mát tay theo hắn được.
Làm thế nào để cân bằng những chuyện này? Hoặc là hắn tự chịu oan ức, hoặc là Lục Dung phải đặt lòng tự trọng xuống.
Hắn nghĩ, có phải hắn không thích hợp làm bạn thân với Lục Dung không? Có lẽ làm bạn xã giao bình thường thì vẫn có thể.
Đừng quan tâm nhiều đến Lục Dung nữa là tốt rồi.
Sau đó mấy ngày liền Thẩm Vấn Thu không nói chuyện với Lục Dung, cũng không ngu ngốc xài tiền lung tung để mời bạn bè.
Nửa đêm hắn nhìn thấy Lục Dung bật đèn pin trong chăn không biết làm gì, cũng không hỏi, muốn quan hệ của hắn với Lục Dung từ từ phai nhạt.
Đảo mắt một cái đã đến ngày huấn luyện quân sự cuối cùng.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, dù sao hắn cũng không ở nội trú, cảm giác phụ thuộc vào Lục Dung này của hắn hẳn là tương tự xuất phát từ hiệu ứng vịt con(*), sau này không gặp nhau hàng ngày nữa thì sẽ không còn cảm giác này.
(*) Hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó.
Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.
Kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, giáo viên dặn dò một vài công việc cần chú ý sau khi tựu trường, sau đó tan họp, trở về phòng.
Thẩm Vấn Thu cảm giác Lục Dung đi theo sau lưng hắn, về đến phòng, hắn ngồi xuống giường thay giày, Lục Dung đi đến bên cạnh hắn.
Dáng người Lục Dung quá cao, phải hơi cúi người xuống để nói với hắn: “Tiểu Mị, có phải sau khi tựu trường cậu sẽ không nội trú ở trường phải không?”
Thẩm Vấn Thu buồn bực: “Không biết.”
Lục Dung không hỏi nữa, nói: “Tôi có thứ muốn tặng cho cậu.”
Thẩm Vấn Thu ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Dung chìa tay ra, trong lòng bàn tay có một con cừu nhỏ được bện bằng lá tre, tròn vo, trông cực kỳ dễ thương.
Thẩm Vấn Thu bị thứ đồ chơi đáng yêu này thu hút, ánh mắt sáng lên, mắt chớp chớp, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được.
Từ nhỏ hắn chỉ thích mấy thứ đồ chơi nhồi bông hình cừu nhỏ dê nhỏ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nhận đồ thủ công tự làm.
Thẩm Vấn Thu nhìn Lục Dung, Lục Dung cũng nhìn hắn.
Thẩm Vấn Thu nhận lấy con cừu nhỏ, hỏi: “Mấy buổi đêm liền cậu lén lút trong chăn là vì bện cái này à? Tôi còn tưởng cậu đang ôn tập sớm.”
Sau đó hắn mới phát hiện ra Lục Dung chưa bao giờ học khuya, cũng không học thêm, xem sách giáo khoa của anh là biết ngay.
Ngay cả cách bện đồ chơi cũng là anh tự học, hoàn toàn không được ai dạy.
Lục Dung mỉm cười: “Cậu thích là tốt rồi.”
Buổi chiều.
Ba đến đón hắn về nhà.
Thẩm Vấn Thu đan tay vào nhau, thời tiết nóng bức, lòng bàn tay bị nóng đổ mồ hôi, hắn len lén nghịch chú cừu nhỏ, lẩm bẩm nói: “Ba ơi, con, con cảm thấy nội trú vô cùng tốt, con muốn ở nội trú có được không?”
Hắn sợ giấu đầu hở đuôi, bổ sung thêm: “Con cảm thấy ở nội trú cũng không bất tiện lắm, hơn nữa buổi sáng còn có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Hắn nghĩ, Lục Dung trầm lặng cô độc như vậy, nếu ngay cả hắn cũng không làm bạn với Lục Dung, chẳng phải anh sẽ bị cô lập ngay trong cuộc sống học đường sao? Vậy thì đáng thương quá! Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Đối với hắn mà nói, điều này dễ dàng như trở bàn tay.
Bởi vì có Lục Dung, hắn ở ký túc xá của trường cũng sẽ thoải mái hơn.
Ba hắn mỉm cười: “Ôi chao, Tiểu Mị nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, chủ động muốn sống tự lập, xem ra huấn luyện quân sự xong rất hiệu quả! Ngoại trú mới cần đặc biệt xin phép, nội trú thì không cần, đương nhiên là được.”
…
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hắn chỉ biết chỉ tay năm ngón, tự mình đa tình.
“Ầy.”
Thẩm Vấn Thu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm không trăng không sao, thở dài một hơi cảm thán.
Khi hồi tưởng lại vẫn thấy rất lúng túng, thật sự muốn thủ tiêu cái sự kiêu ngạo ngớ ngẩn thuở còn trẻ trâu.
“Thẩm Vấn Thu!”
Một giọng nói ngập tràn sự tức giận đang gọi hắn.
Thẩm Vấn Thu quay đầu theo hướng phát ra tiếng gọi, thấy Lục Dung ở bên kia đường.
Hắn vội vàng xoay người, không nói gì, bước nhanh theo hướng ngược lại, càng đi càng nhanh, giống như muốn chạy.
Trái tim hắn đập dồn dập theo tiếng bước chân đang ngày càng tới gần sau lưng của Lục Dung.
Bàn tay ngăm đen to lớn của Lục Dung túm lấy bả vai Thẩm Vấn Thu từ phía sau, lòng bàn tay rất nóng, lực đạo không khống chế được, gắng gượng ghìm xuống để giữ được hắn.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy bản thân giống như một con dã thú to lớn bị quật ngã bắt được, chỉ còn thiếu chưa gầm gừ trong cổ họng.
Lục Dung thở hồng hộc, đôi mắt sáng dọa người, tức giận nóng nảy nhìn hắn chằm chằm: “Cậu đi đâu thế?”
Trong lòng Thẩm Vấn Thu hồi hộp, hắn tỏ vẻ đùa cợt mỉm cười vô lại: “Cậu làm gì vậy? Tôi chỉ đi dạo thôi mà.”
“Cậu đừng túm tôi nữa.
Xương tôi sắp bị cậu bóp nát rồi.”
Lục Dung hít sâu, sau đó dần ổn định nhịp thở, từ từ buông tay ra, nói: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý.
Khiến cậu đau sao?… Cậu không nói một tiếng, tôi còn tưởng cậu cứ thế mà bỏ đi.”
“Bây giờ cậu không có công việc, không có chỗ ở, có thể đi đâu đây? Tôi rất lo lắng.”
Hai người không ai nhắc đến nội dung tin nhắn WeChat, tự hiểu trong lòng bỏ qua.
Thẩm Vấn Thu theo Lục Dung trở về.
Thẩm Vấn Thu vốn muốn nói, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Hắn nên giải thích điều gì? Hắn vốn là một kẻ tệ hại như thế, giải thích bản thân không phải người xấu sao? Hay là khẳng định với Lục Dung mình không tệ đến mức vậy? Vô nghĩa.
Gió đêm tạt vào mặt.
Bỗng nhiên, Thẩm Vấn Thu ý thức được một chuyện, hắn không nên tìm tới Lục Dung.
Lục Dung quá thiện lương, lại dễ mềm lòng, đi ngang qua thấy con chó con lưu lạc cũng không đành lòng.
Nếu hắn vẫn để lại một chút ấn tượng tốt đẹp trong lòng Lục Dung, sau đó đi tự sát… Nhất định Lục Dung sẽ đau lòng vì hắn.
Vốn dĩ trên thế giới này đừng nên có ai rơi nước mắt vì hắn.
Tất cả là do hắn tự chuốc lấy.
Còn không bằng cứ để Lục Dung cho rằng hắn là một kẻ khốn nạn như vậy.
Đúng, phải để Lục Dung thất vọng về hắn! Đến lúc đó cho dù có nghe được tin hắn chết, Lục Dung cũng chỉ cảm khái một câu: “Đáng đời!” Cực kỳ ổn, Thẩm Vấn Thu nghĩ thông suốt kế hoạch, âm thầm quyết định.
Trên đường về, ở ngã tư đường bị kẹt xe, phải chờ đèn xanh đèn đỏ.
Đôi tay Lục Dung cầm tay lái, ngón tay cong lại gõ nhẹ.
Bất thình lình, Lục Dung nói: “Xin lỗi, mười năm qua không đến gặp cậu.”
“Không sao.” Thẩm Vấn Thu đáp: “Ban đầu là tôi cảnh cáo cậu đừng đến tìm tôi, tôi sa đọa thành như bây giờ cũng không liên quan gì đến cậu cả.”
Có lẽ thật sự quá nhàm chán, Thẩm Vấn Thu hỏi chuyện mình vẫn luôn muốn hỏi: “Lục Dung, cậu đã nghe đến chuyện về tôi trong những năm gần đây chưa?”
Hắn biết rõ câu trả lời, nhưng trái tim vẫn cứ tự tiện đập thình thịch thình thịch liên hồi, thấp thỏm bất an chờ đợi câu trả lời của Lục Dung.
Sau đó hắn nghe thấy Lục Dung nói: “Chưa.”
Giống như bị một khối đá nặng trịch nện xuống, hoặc là bị một phát súng kết liễu.
Thẩm Vấn Thu biết Lục Dung là một người tốt bụng và cũng rất cứng đầu.
Lục Dung chưa bao giờ nói dối.
Nhưng hắn lại là một kẻ nói dối điêu luyện, hắn quay đầu sang một bên, nói: “Tôi cũng thế.”.