———-“Mày đừng nói cho Lục Dung biết tao thích cậu ấy.”
Tuy bây giờ nói như vậy nhưng thật ra, hồi cấp ba Thẩm Vấn Thu vẫn rất bối rối.
Lúc ấy, cho dù có một cô gái đáng yêu nói chuyện với hắn vài câu, hắn vẫn sẽ cảm thấy không kiên nhẫn.
Thế nhưng mỗi khi ở bên cạnh Lục Dung, hắn lại cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, những người bạn thân từng chơi cùng đều bị hắn lãng quên.
Nhưng Thẩm Vấn Thu hoàn toàn không ý thức được bản thân đang mê muội, bạn bè xung quanh hắn thường xuyên tỏ ra bất mãn, hắn còn cảm thấy đối phương đang làm quá lên.
Sau lần hắn nói dối đến chơi với Lục Dung cuối tuần bị Thịnh Hủ phát hiện, Thẩm Vấn Thu thấp thỏm mấy ngày trời.
Tuần tiếp theo đến trường, hắn không khỏi lo lắng sẽ phải đón nhận những cái nhìn khác thường, nhưng thái độ của Thịnh Hủ như thể không xảy ra chuyện gì, thế giới vẫn đang hòa bình.
Ngược lại Thẩm Vấn Thu lại không chịu nổi, hỏi y: “Mày không kể cho bọn họ sao?”
Thịnh Hủ khó chịu hỏi ngược lại: “Trong lòng mày tao là cái loại bà tám lắm mồm thế hả? Mày cũng lạ thật đấy, sướng quá không chịu được lại đi tìm cái khổ à?”
Thẩm Vấn Thu bị châm chọc, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, giải thích: “Không phải đi nhặt phế liệu thật mà, Lục Dung giỏi lắm đó…”
Thịnh Hủ hoàn toàn không muốn nghe hắn nói: “Được rồi được rồi, không cần khen cậu ta trước mặt tao.
Bình thường tao để cậu ta chơi cùng là vì nể mặt mũi mày, tao không hợp với người như thế.
Cũng chỉ có mình mày thấy cậu ta hiền lành ngoan ngoãn, còn tao á, tao thấy cậu ta mới là kẻ lòng dạ thâm hiểm xấu xa nhất, ai cũng không gian xảo dối trá bằng cậu ta.”
Thẩm Vấn Thu nghe như vậy thì nhanh chóng tức giận: “Mày không thích cậu ấy thì thôi, cần gì phải nói khó nghe thế?”
Một đôi bạn tốt suýt chút nữa trở mặt, nóng nảy cãi nhau mấy ngày, phát động chiến tranh lạnh.
Cuối cùng vẫn là Lục Dung đứng ra, hỏi hắn: “Cãi nhau vì tôi à?”
Giống như lần này, sau mười năm vẫn thế.
Thẩm Vấn Thu tiễn Thịnh Hủ về, vì cuộc nói chuyện không vui nên đương nhiên sắc mặt hắn không vui nổi.
Hắn về nhà thì thấy Lục Dung đang chờ ở phòng khách, vừa thấy hắn về anh đứng bật dậy ngay lập tức, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, dáng vẻ muốn hỏi lại không dám, chỉ nói: “Cãi nhau à? Tại tôi nên hai người cãi nhau sao?” Thẩm Vấn Thu lắc đầu, nói: “Sao có thể đổ hết lỗi lên đầu cậu được? Cũng không hẳn là cãi nhau, tính tình Tiểu Hủ vẫn dở dở ương ương như thế, nó cho tôi vay bao nhiêu tiền cũng đổ xuống sông xuống biển hết cả, thật ra bên gia đình nó cũng gây áp lực.”
Nhưng vừa nhìn thấy Lục Dung, bên tai Thẩm Vấn Thu tựa như vang lên câu trả lời vừa rồi của Thịnh Hủ: “Mày vẫn tưởng người khác ngu sao? Cậu ta có năng lực chèo chống được cả một công ty lớn lại là một kẻ ngu sao? Trong lòng mày hiểu rất rõ, bây giờ lại không cho tao nói?”
Nhưng cậu ấy chưa từng để vào mắt, Thẩm Vấn Thu nghĩ, bản thân hắn ngay cả câu “Tám trăm một lần, muốn tôi không?” cũng dám nói ra rồi, cho dù sau đó lấp liếm thế nào, lý do vụng về kém chất lượng như thế làm gì có ai tin? Thật ra Lục Dung có hiểu không?
Thẩm Vấn Thu nhìn Lục Dung, khóe mắt chân mày Lục Dung dường như muốn nói lại thôi.
Thẩm Vấn Thu nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc bọn họ đã nói với nhau những gì ở quán cà phê? Lục Dung không nói dối nhưng anh sẽ giấu giếm.
Thịnh Hủ ít khi nói ra những lời thật lòng, y rất hay châm chọc mỉa mai, chẳng lẽ lúc ở quán cà phê đã vạch trần hắn rồi?
Khi Lục Dung cúp điện thoại, hình như hắn nghe thấy Thịnh Hủ chửi tục…
Mọi người luôn cảm thấy phức tạp với những người thích mình nhưng mình lại không thích họ, bởi vì không thể đáp trả phần tình cảm này nên họ cảm thấy nặng nề và lúng túng.
Nhưng nếu đối phương không có hành vi nào vượt quá giới hạn, thậm chí không yêu cầu sự hồi đáp, vậy thì chúng ta sẽ càng cảm thấy áy náy hơn, từ đó nảy sinh ý thức trách nhiệm vô hình.
Mà tình huống của hai người còn phức tạp hơn nhiều, Lục Dung đã tỏ tình sớm một bước, thế nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu.
Thẩm Vấn Thu gãi mũi: “Không sao đâu, Thịnh Hủ nói sau này rảnh lại đến, tính tình nó trẻ con đến làm loạn tí rồi thôi, cảm thấy tôi không coi nó là bạn thân.
Cái chính là mắng tôi lần trước nhảy sông sao không kể với nó, tại tôi thấy mất mặt quá mà.
Cậu nhìn tôi làm gì? Còn chuyện gì cần nói sao? Mặt tôi dính gì à?”
Lục Dung đặc giọng mũi, nói: “Tôi chỉ hi vọng cậu có thể kết giao với nhiều bạn hơn, những người bạn cho cậu vay tiền vào khoảng thời gian khó khăn nhất đều là những người thật tâm thật dạ, đáng trân trọng, chỉ vì chuyện này mà chia tay nhau thì đáng tiếc quá.”
“Là tôi có lỗi với người ta.” Thẩm Vấn Thu nói: “Mấy năm gần đây tôi quá đổ đốn nên mới khiến bọn họ chán ghét.
Trước đây, tôi thực sự nghĩ rằng mình không thể trả nổi, bây giờ ngay cả khi gặp lại thì mối quan hệ cũng đã có vết nứt, sẽ không ai muốn kết bạn với tôi một lần nữa… Nhưng có còn hơn không.”
Lục Dung ngắt lời hắn: “Đừng nghĩ nhiều, chẳng phải cậu nói muốn đọc sách sao? Cậu đọc trước đi, có gì không hiểu thì đánh dấu lại, đợi lát nữa tôi tổng hợp lại rồi giải thích cho cậu.
Còn cả tài liệu về thị trấn Y, ngày kia tôi và cậu cùng nhau đi mấy hôm, qua đó khảo sát thử.”
“Được, tôi tắm xong sẽ đọc sách.” Thẩm Vấn Thu gật đầu nói.
Lục Dung nhìn hắn vào phòng tắm giống như bước chân vào một thế giới khác, cánh cửa đóng lại tách bọn họ ra trong thời gian ngắn.
Anh cũng trở về phòng mình, cởi từng thứ trên người ra.
Napoleon từng nói, khi bạn cởi quần áo xuống cũng chính là khi tháo gỡ những phiền não.
Bình thường anh tán thành sâu sắc điều này nhưng hôm nay không giống thế.
Anh đã cố gắng hết sức để xoa dịu những cảm xúc khó chịu, tháo tay giả ra để khử độc sạch sẽ như mọi khi, làm xong tất cả những công việc bảo dưỡng.
Sau khi đã quen lắp tay giả, mỗi khi tháo ra cơ thể anh sẽ cảm thấy không được thoải mái.
“Dựa vào cái gì lúc nào cậu cũng như người đứng trên cao nói chuyện với tôi? Lúc gia đình Thẩm Vấn Thu phá sản là tôi chìa tay giúp hắn…”
Những lời Thịnh Hủ nói giống như những chiếc kim châm dài, lập tức chọc trúng những vết thương ẩn giấu đã mưng mủ.
Lục Dung không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này, thời điểm Thẩm Vấn Thu khó khăn nhất bất lực nhất anh đang làm gì? Anh nhớ rất rõ, lúc ấy mình đang ở nước ngoài khảo sát dự án kỹ thuật.
Anh biết khi đó mình không giúp được gì, nhưng nó hữu ích hay không là một chuyện, giúp hay không giúp lại là một chuyện khác.
Những năm qua đúng là anh không nghe đến chuyện của Thẩm Vấn Thu, tại sao không thẳng thắn đi hỏi mà ngoảnh mặt làm ngơ?
Nếu như anh đi tìm Thẩm Vấn Thu sớm hơn thì hắn sẽ không đến mức như ngày hôm nay… Cho dù Thẩm Vấn Thu có ghét anh, cho dù có bị mắng vài câu cũng sẽ không thể kéo dài đến tận bây giờ.
Cũng bởi vì anh hèn nhát, thật sự không dám đi hỏi chuyện của Thẩm Vấn Thu, tự bịt hai tai mình lại nên mới chậm chạp và ngốc nghếch như vậy.
Nếu không phải Thẩm Vấn Thu gọi điện nhờ anh, làm sao anh biết để giúp một tay được? Trước đây anh đã đi đâu vậy?
Thịnh Hủ nói không sai, anh không có tư cách bày ra thái độ của một người lương thiện.
Rõ ràng chỉ cần anh quan tâm nhiều hơn một chút, sớm hơn một chút, biết đâu chú Thẩm cũng sẽ không qua đời, Thẩm Vấn Thu càng không sa đọa đến mức này.
Lục Dung nghĩ, anh và Thẩm Vấn Thu vẫn nên là những người đi khác đường, sự mù quáng của anh đã biến thành tai hại.
Trong phòng tắm.
Thẩm Vấn Thu đứng dưới vòi hoa sen, ngửa cổ lên để mặc nước ấm rơi xuống mặt.
Bây giờ hắn có uống thuốc, có điều trị, cho dù bản thân hắn muốn trốn tránh thì Lục Dung vẫn sẽ giám sát đốc thúc hắn uống thuốc đúng giờ.
Trong lòng hắn thầm coi Lục Dung mới là thuốc của hắn, là người cứu vớt sinh mạng hắn.
Chỉ là phần tình cảm nhỏ nhoi này giống như kẹo râu rồng(*), mỏng manh và ngọt ngào, biết rõ sẽ tan ra trong miệng nhưng vẫn không nhịn được muốn nếm thử, chỉ cần một chút ngọt ngào ngắn ngủi như vậy, định lượng cố định của viên thuốc mỗi ngày cho phép hắn được tiếp thêm động lực để đối mặt với thế giới tàn khốc này.
(*) Món ăn vặt đường phố Trung Quốc.
Thật ích kỷ.
Hắn nghĩ.
Thẩm Vấn Thu tắm xong, đọc sách tài liệu một tiếng mới về phòng ngủ.
“Cốc cốc.” Lục Dung gõ cửa.
Đây là nhà của Lục Dung nhưng anh lại đi gõ cửa phòng của một kẻ đang ăn nhờ ở đậu nhà anh giống như ốc mượn hồn(*) là hắn.
Thẩm Vấn Thu suy nghĩ cứ cảm thấy chuyện này thật vô lý.
(*) Hay còn gọi là cua ẩn sĩ, là những con cua hoặc tôm có hình dạng kỳ dị, mượn vỏ ốc để làm nơi trú ẩn.
Lục Dung cầm thuốc và một ly nước, muốn qua nhìn tận mắt Thẩm Vấn Thu uống.
Mỗi tuần Thẩm Vấn Thu uống thuốc do Lục Dung giữ, để tránh việc hắn tâm trạng thất thường uống thuốc lung tung.
Nhưng có lúc Thẩm Vấn Thu sẽ nghi ngờ, ai mới là thư ký, cứ cảm thấy Lục Dung giống như ba hắn vậy, nhìn hắn uống thuốc xong còn không biết phiền dặn dò hắn đắp kín chăn, đang giao mùa nên dễ cảm lạnh, không cho phép hắn chơi điện thoại, nhìn hắn tắt điện thoại xong mới nói: “Ngủ ngon, Tiểu Mị.”
Thẩm Vấn Thu hoảng hốt cảm thấy mình biến thành một đứa con nít, hắn đáp lại: “Ngủ ngon, Đại Dung.”
Lục Dung tắt đèn rời đi, đóng kín cửa.
Thẩm Vấn Thu không ngủ, hắn quan sát gian phòng này, một nửa là vì không có tiền, một nửa vì hắn không có ý định muốn ở nhờ cả đời cho nên trừ đồ dùng cơ bản trong nhà ra, hắn không bài trí thêm bất cứ thứ gì.
Sao có thể mặt dày thế được? Lúc ở bệnh viện hắn đã nghĩ thế nào mà lại dám nói thế?
Miễn phí mới là sự xa xỉ nhất.
Vĩnh viễn, lâu dài mới là những thứ tạm bợ, không chắc chắn.
Hắn đã rất cố gắng để tỏ ra mình đã vui vẻ hơn nhưng Lục Dung vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí với hắn, bên cạnh luôn có một người như vậy ai sẽ thích đây?
Lục Dung xuất phát từ sự áy náy và trách nhiệm, nói chung chờ đến khi hắn tự đứng lên đi được, có phải Lục Dung sẽ yên tâm để cho hắn rời đi không?
Chẳng mấy chốc lại một ngày nữa trôi qua.
Thẩm Vấn Thu sắp xếp hành lý, cùng Lục Dung đến thị trấn Y.
Đầu tiên đi máy bay từ sân bay đến thành phố lớn gần nhất, sau đó đi ô tô.
Mười năm trước bọn họ cũng từng đến cùng nhau, lúc ấy vô cùng phiền toái.
Đất nước đang thay đổi từng ngày, giao thông bây giờ đã tiện hơn nhiều.
Thẩm Vấn Thu nhớ năm đó hai người bọn họ phải mất ba ngày mới đến nơi được.
…
Tới gần kỳ thi cuối kỳ năm lớp 10.
Mỗi ngày Thẩm Vấn Thu và Lục Dung đều dính lấy nhau, đương nhiên hắn phát hiện ra hình như anh càng ngày càng tiết kiệm hơn.
Trước đây anh ăn cả đồ chay lẫn đồ mặn trong nhà ăn, nhưng bây giờ anh chỉ ăn một phần đồ chay và lấy thêm cơm, hắn không biết anh bị làm sao.
Những phương diện khác càng không cần phải nói, khi hết giấy nháp ở trường, anh không mua thêm mà hỏi Thẩm Vấn Thu có cần nữa không, nếu không cần anh dùng lại những tờ giấy mà hắn đã dùng.
Thẩm Vấn Thu không hiểu hỏi anh: “Cậu tiết kiệm tiền hả? Tôi nhớ chú có cho cậu tiền sinh hoạt mà, cậu muốn mua sách vở tài liệu gì tôi mua giúp cậu, đừng khiến bản thân bị ốm.”
Lục Dung xấu hổ nói: “Không phải, tôi muốn tiết kiệm ít tiền làm lộ phí.”
Thẩm Vấn Thu hỏi: “Lộ phí? Phí đi đường gì thế? Cậu muốn đi đâu? Du lịch à?”
Lục Dung lắc đầu lia lịa, nói: “Không phải, tôi muốn đến thị trấn Y.
Tôi nghe một chú trong ngành nhắc đến, bảo nơi đó có rất nhiều nhà máy tái chế chất thải điện tử ở đó.
Tôi muốn tranh thủ thời gian nghỉ đông đến tận nơi xem thế nào.”
Thẩm Vấn Thu mở to hai mắt, không thèm cân nhắc: “Tôi cũng đi.
Cậu đưa tôi đi cùng đi.”
Lục Dung vẫn nhớ khi ấy dáng vẻ Thẩm Vấn Thu nói câu này thế nào, giống như một chú cún nhỏ đáng yêu dính người, ánh mắt sáng trong.
Mặt anh đỏ lên, nói ra lời từ chối.
“Nhưng mà tôi không có nhiều tiền, tôi định ngồi xe buýt và tàu hỏa.
Sẽ mệt lắm.”
“Tôi không sợ.”
“…Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Lúc ấy Lục Dung chưa đi xa bao giờ nên không biết mua vé, chậm chân nên phải xếp hàng rất lâu chỉ để mua được hai tấm vé.
Sau đó anh mới biết ban đầu Thẩm Vấn Thu đã đặt trước vé đi du lịch nước ngoài, đi công viên giải trí, kết quả hắn lại bị “bắt cóc” lên một chuyến tàu hỏa chở đầy những người lao động nhập cư trở về với một chiếc balo nhỏ trên lưng.
Chỗ nào ở ga tàu hỏa cũng toàn người là người, đông đúc nên nỗi phải chen lấn nhau.
Thời đó điện thoại cục gạch Nokia còn thịnh hành, thời đại 2G nên tín hiệu rất kém.
Lục Dung sợ lạc mất anh chàng thiếu gia nên cứ đi một bước lại ngó sang xem Thẩm Vấn Thu còn ở đó không.
Thẩm Vấn Thu nhích lên một bước giữa đám đông, Lục Dung cảm nhận được một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy bàn tay mình, ẩm ướt kề sát.
Thẩm Vấn Thu theo sát anh, hỏi: “Hay là chúng ta nắm tay nhau đi, nếu không bị lạc mất tiêu.”.