Thịnh Hủ nói xong, dòng cảm xúc kích động bộc phát, giống như vừa mới luyện tập vất vả xong hít một hơi thật sâu, tựa như núi lửa phun trào bị dập tắt.
Lục Dung kiệm lời như vàng: “Không.”
Lục Dung bình thản hơn so với Thịnh Hủ nghĩ, điều này càng khiến sự ghen ghét đố kị của y hừng hực.
Đối với y mà nói, thái độ của Lục Dung như vậy giống như đang đứng trên cao xem kịch vui, còn y thì giống như một thằng hề: “Cậu vừa nói câu đầu tiên là tôi đã ngắt điện thoại rồi, câu sau đó cậu ấy không nghe được đâu.
Nhiều năm qua người như cậu vẫn quen thói nói năng tùy tiện, làm tổn thương người khác.”
Thịnh Hủ nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện: Liên quan quái gì đến cậu?
Lục Dung nói tiếp: “Cậu quen Thẩm Vấn Thu từ nhỏ, cậu ấy là người thế nào cậu là người rõ nhất, cậu ấy không phải người sẽ làm những chuyện bán thân như thế, mối quan hệ của chúng tôi không hề đê hèn như cậu nghĩ.
Mặc dù trước đây tôi thích cậu ấy nhưng bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè ở cùng một chỗ.”
Thịnh Hủ càng trở nên kích động, máu nóng dồn lên não, sau đó ngay cả những lời gay gắt nhất cũng đã trực chờ ở đầu lưỡi, nhưng lại như đang né tránh điều gì nên y gắng gượng nuốt ngược về, cảm giác nuốt lưỡi dao không hề dễ chịu.
Điện thoại di động rung lên.
Lục Dung cúi đầu đọc tin nhắn vừa nhận được, ngẩng đầu lên, nói: “Cậu ấy nói không cần tôi trả hộ, còn hỏi cậu có muốn ăn cơm cùng nhau không?”
Thịnh Hủ cười thân thiện, nói: “Tôi vừa mắng hai người mà còn được mời ăn tối sao? Đâu có mặt dày thế được?”
“Cậu không muốn đi có thể không đi.” Lục Dung nghĩ ngợi chốc lát, thận trọng nói: “Tôi từng đọc giấy ghi nợ của Tiểu Mị rồi, cậu cho cậu ấy vay tiền nhưng không lấy thêm bất kỳ phần lãi nào, tôi nghĩ hai người nhất định vẫn là bạn bè.”
Tiền bạc không thể thay thế tình cảm, nhưng đôi lúc tiền bạc lại thể hiện được tình cảm.
Thịnh Hủ không thừa nhận cũng không chối, cáu bẳn nói: “Mẹ kiếp, dựa vào cái gì lúc nào cậu cũng như người đứng trên cao nói chuyện với tôi… Cứ như cậu đối xử với Thẩm Vấn Thu tốt lắm vậy, hài hước quá.
Lúc gia đình Thẩm Vấn Thu phá sản là tôi chìa tay giúp hắn, cậu ngay cả bóng dáng cũng chưa từng xuất hiện.
Đã nhiều năm trôi qua rồi đột nhiên lại đòi sửa mái nhà dột sao…?”
Lục Dung bị đâm trúng tim, nhất thời không trả lời được: “…”
Cuối cùng Thịnh Hủ cũng thấy dễ chịu hơn, y quan sát cánh tay trái của Lục Dung: “Cậu lắp tay giả khi nào thế? Nhìn cứ như thật, bây giờ trông cậu giống một người khỏe mạnh hoàn chỉnh, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện cậu là người khuyết tật.”
Đã rất nhiều năm Lục Dung không bị ai sỉ nhục, bây giờ bất thình lình nghe vậy không khỏi ngây ngẩn.
Thẩm Vấn Thu lại nhắn tin tới, vì thế điện thoại di động rung không ngừng:
Thịnh Hủ đến tìm tôi, dẫn cậu ta về nhà cậu có phải không tiện lắm không?
Nếu không thì để tôi xuống, tôi nói chuyện với cậu ta.
Cậu ta là chủ nợ của tôi, tôi nợ bao nhiêu tiền thì vốn dĩ phải tự trả, tôi còn né tránh như vậy thì kì quá…
Có phải cậu bị cậu ta mắng vì tôi không?
Tôi thay giày xuống nhà đây.
Lục Dung ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hủ, nói: “Cậu không đến nhà tôi sao? Cậu ấy nói sẽ xuống dưới tìm cậu.”
Thịnh Hủ đứng lên: “Đi, tại sao lại không đi? Tưởng tôi sợ hai người chắc?”
Vì vậy Lục Dung trả lời: Không cần, tôi dẫn cậu ta về.
Mấy phút sau, Lục Dung dẫn người bạn cùng lớp thứ hai về nhà ôn chuyện cũ.
Thấy Thẩm Vấn Thu, lúc này sắc mặt Thịnh Hủ mới vui vẻ hơn, có lẽ đã từng thốt ra lời ác độc nhất, đối mặt với Thẩm Vấn Thu – người không biết gì cả, trái lại còn tỏ ra gượng gạo hơi áy náy, câu đầu tiên y nói khi thấy hắn là: “Mày vừa thấy tao thì tránh làm gì?”
Thẩm Vấn Thu cười gượng: “Con nợ đương nhiên sẽ trốn chủ nợ rồi, tao hành động theo bản năng đã quen, nợ mày bao nhiêu tiền như thế, tao chột dạ.
Ha ha.”
Thịnh Hủ không coi mình là người ngoài, cố ý không đổi giày định đi vào nhà, giẫm lên sàn nhà ra mấy dấu chân bẩn, muốn đi thẳng vào phòng bếp: “Làm món gì đấy?”
Thẩm Vấn Thu luôn miệng gọi y lại: “Mày thay dép trước đi.”
Vừa rồi, hắn thành thạo tìm trong tủ giày đôi dép mới cho Thịnh Hủ.
Y khẽ giọng hỏi nhỏ: “Lúc mày ở nhà tao chưa từng giữ vệ sinh thế này.”
Thịnh Hủ bứt rứt, khó chịu bổ sung thêm: “Càng chưa thấy mày nấu nướng bao giờ.”
“Tóc cũng cắt rồi.
Ha ha, trở về hình dạng con người từ bao giờ đấy?”
Thẩm Vấn Thu không trả lời, Lục Dung đáp thay hắn: “Lúc cậu ấy vừa vào ở nhà tôi thì chưa cắt, gần đây mới cắt.
Tay nghề Tiểu Mị rất tốt, cậu ấy nấu cơm dựa theo công thức học trên mạng, học một lần là làm theo được ngay, cậu nếm thử xem sao.”
Thịnh Hủ tức đến lệch cả mũi.
Trái lại Lục Dung không phải không nhận ra bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn, anh bối rối.
Lúc này, đúng lúc âm thanh “tích tích” vang lên báo nồi cơm điện đã nấu xong cơm.
Cắt đứt câu chuyện cũ không hề vui vẻ giữa bọn họ.
Thẩm Vấn Thu nghĩ thầm trong đầu: Nấu ít cơm quá.
Vừa rồi khi hắn lên nhà, tâm trạng hoảng hốt không yên, cũng không ngờ Thịnh Hủ sẽ đến nhà ăn tối cùng nên vừa rồi dựa vào bản năng nấu phần cơm cho hai người ăn như bình thường.
Thịnh Hủ không có lòng dạ nào ăn cơm, ăn cục tức no rồi, soi mói bàn thức ăn này, khó mà nuốt trôi được nhưng vẫn bưng bát cơm lên và vội vài miếng, hỏi: “Mày ở chỗ Lục Dung trở nên đảm đang thế này từ bao giờ thế?”
Thẩm Vấn Thu đỏ mặt: “Không phải… Mày nói cái gì vậy? Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói mày không sợ phun cơm ra sao?”
“Đợi ăn xong lát tao sẽ nói chuyện tử tế vụ nợ tiền mày.”
Lúc trước, sau khi sắp xếp các khoản nợ, hắn đã suy nghĩ kỹ về thứ tự trả nợ nhưng mất một lúc vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn cảm thấy mình giống như Ngu Công dời núi(*).
(*) Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình.
Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn.
Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, thì đời con, đời cháu… ông sẽ hoàn thành.
Sau đó hắn liên lạc lại với từng chủ nợ, cuối cùng mới liên lạc với Thịnh Hủ hai hôm trước.
Không ngờ hôm nay Thịnh Hủ không báo trước đã hạ phàm từ trên trời xuống đến tìm hắn.
Thịnh Hủ không nghe lời hắn, chẳng những không im miệng mà còn truy hỏi cặn kẽ: “Nói gì nào? Giải thích tại sao Lục Dung chịu giúp mày trả nợ à?”
“Lúc ở quán cà phê ngay cả chi phiếu Lục Dung cũng rút ra rồi, suýt chút nữa thì viết thẳng cho tao đấy, ha ha, rất có tiền.”
Lục Dung nói: “À bây giờ cũng có thể.”
Thịnh Hủ quay sang anh: “Tôi không nói chuyện với cậu, tôi đang nói với Thẩm Vấn Thu.”
Lục Dung nhắc nhở: “Cậu nói chuyện rất không có logic.”
Thẩm Vấn Thu cảm thấy áy náy với người bạn thuở nhỏ, bị y trách mắng không dám lên tiếng.
Mặc dù bọn họ đều là con nhà có điều kiện nhưng có được số tiền lớn như vậy từ Thịnh Hủ cũng không phải chuyện dễ.
Hơn nữa năm ấy bọn họ vừa mới tốt nghiệp chưa đến hai năm, bình thường cha mẹ chỉ cho tiền tiêu vặt, khoản tiền lớn làm gì có, Thịnh Hủ phải đi tìm ba y vay tiền cho hắn.
Sau đó có khoảng thời gian hắn từng ngủ trên ghế sô pha nhà Thịnh Hủ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trải qua cuộc sống tạm bợ không khác gì một kẻ lang thang.
Có một đêm hắn mơ màng tỉnh lại, cứ cảm thấy cả người không thoải mái, mở mắt ra thì thấy Thịnh Hủ đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt u ám giống như gặp quỷ nhìn mình.
Sau đó hắn phát hiện ra, mỗi khi Thịnh Hủ ra ngoài sẽ khóa cửa lại.
Hắn không thể đi ra ngoài.
Thẩm Vấn Thu hỏi Thịnh Hủ tại sao lại khóa trái cửa, y tức giận nói: “Để mày không ra ngoài đánh bạc nữa chứ sao? Hay là để mày dẫn người khác về đây đánh bạc?”
Nói rất đúng, nhưng Thẩm Vấn Thu không thích.
Thật ra hồi đó Thẩm Vấn Thu muốn ra ngoài tìm thú vui, kìm nén ngột ngạt vô cùng, sau đó dứt khoát tìm được cơ hội chạy ra ngoài nhưng cũng biết bản thân không trả nổi tiền nên không làm nữa.
Hắn cam chịu rồi bỏ đi.
Từ đó hắn chưa gặp lại người bạn mà hắn từng thân thiết nhất nữa.
Bữa cơm này ăn không thấy thấy ngon.
Thẩm Vấn Thu cũng không ăn được.
Mặc dù hắn đã có ý định bắt đầu trả nợ nhưng thực tế, bây giờ hắn đã theo Lục Dung đến một thành phố khác.
Không cần ngày ngày đối mặt với các chủ nợ cũng là một hành động trốn tránh.
Thịnh Hủ còn thừa nửa bát cơm, ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực: “Được rồi, tao ăn no rồi.
Bây giờ có thể nói được chưa? Hiện tại mày ở nhà Lục Dung à? Cũng ở ghế sô pha?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Tao ở phòng cho khách.” Còn nói: “Bây giờ tao đang làm việc ở công ty của Lục Dung.”
Thịnh Hủ nhìn hắn chằm chằm, Thẩm Vấn Thu rất mất tự nhiên, cứ có cảm giác bản thân bị nhìn thấu.
Hắn đứng dậy: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Lục Dung không yên tâm hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”
Thịnh Hủ châm chọc anh: “Hay là cậu nhét luôn người vào bao tải giấu đi, đã bao nhiêu tuổi rồi, tưởng là trẻ con chắc? Muốn dính chung một chỗ? Có giống đàn ông không?”
Thẩm Vấn Thu kéo người rời khỏi, đi vào thang máy.
Cơn giận của Thịnh Hủ vẫn chưa tiêu, bầu không khí rất ngột ngạt, không ai nói gì.
Thẩm Vấn Thu nhìn số tầng dần dần tụt xuống, hơi thở đều đặn, nhẹ giọng nói: “Tiền tao sẽ từ từ trả mày, nhưng có thể gia hạn thêm chút thời gian cho tao không?”
Thịnh Hủ kêu la như sấm: “Thẩm Vấn Thu tao hỏi mày, tao ép nợ mày bao giờ? Mày không trả tao cũng chẳng sao cả, ông đây trả nổi!”
“Mày có coi tao là bạn bè không?”
“Mày bỏ đi mày quay về, mày tống bọn lão Ngô vào cục, mày nhảy sông tự vẫn, con mẹ nó mấy ngày trời tao mới biết được!”
“Mày dám đi chết mà không dám tới tìm tao sao?”
“Tinh.”
Cửa thang máy mở ra.
Thịnh Hủ sải bước ra ngoài, Thẩm Vấn Thu đi theo sau y.
Ra khỏi cao ốc, gió thu mát lạnh ập vào mặt, đầu óc Thịnh Hủ dần bình tĩnh lại, bỗng dưng y nói: “Bây giờ có phải mày cảm thấy rất xui xẻo không? Cảm thấy cuộc sống thế giới hai người của mày và Lục Dung quá hoàn hảo, đột nhiên nhảy ra một thằng là tao đây đến phá hỏng tâm trạng tốt của mày?”
“Mày muốn chết, mày không tìm tao, mày tìm cậu ta.
Ha ha.”
Thẩm Vấn Thu ngập ngừng nói: “…Mày biết mà.”
Cho dù không nói rõ, dù sao cũng là người từng trải qua thanh xuân bên nhau, lại còn là bạn bè nối khố từ nhỏ, Thẩm Vấn Thu tưởng rằng Thịnh Hủ hiểu được tình cảm thầm mến của hắn đối với Lục Dung.
Không ai có thể hiểu được.
Hồi cấp ba, nếu sự thật này bại lộ sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy quá hoang đường.
Hotboy Thẩm Vấn Thu gia cảnh ưu việt, năng lực học tập tốt lại đi yêu thầm cái tên Lục Dung tàn tật, tính tình thì âm trầm ít nói.
Thế nhưng từ tận đáy lòng, hắn cảm thấy bản thân không xứng với anh.
Thịnh Hủ hỏi lại: “Tao biết cái gì?” Trước mặt người bạn thời thơ ấu, Thẩm Vấn Thu lại chìm đắm trong sự đan xen của quá khứ và hiện tại.
Lời khước từ của Lục Dung trước khi hắn tự vẫn tựa như mới diễn ra ngày hôm qua, hắn nói: “Lục Dung chỉ giúp đỡ tao, cậu ấy vẫn luôn tốt bụng như thế, không thể để ai chết trước mặt mình.
Cậu ấy là người lương thiện, ngay cả con chó ven đường gặp được cũng tốn nhiều tiền cứu nó.
Tao chỉ đơn phương dựa dẫm vào cậu ấy thôi, cũng mười năm rồi, cậu ấy không còn thích tao từ lâu.”
“Bây giờ tao và cậu ấy…thật sự chỉ là quan hệ bạn bè, không có gì cả.
Thật đấy.”
“Tao không đến tìm mày là tao không tốt, nhưng lúc đó tao không còn suy nghĩ nào khác, tao chỉ muốn được gặp cậu ấy một lần.”
Thẩm Vấn Thu tự nói xong thì đưa ra lời thỉnh cầu với Thịnh Hủ: “Tao nhờ mày một chuyện, mày đừng tiết lộ những suy nghĩ đáng xấu hổ của tao với cậu ấy.”
“Mày đừng nói cho Lục Dung biết tao thích cậu ấy.”.