Đêm khuya.
Bốn giờ sáng.
Làn gió mùa hè nóng ran bị hơi lạnh của màn đêm buông xuống hạ nhiệt, phả vào mặt.
Thẩm Vấn Thu vô cùng tỉnh táo, không hề cảm thấy buồn ngủ, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Trốn đi, trốn càng xa càng tốt, chạy đến nơi Lục Dung không thể tìm được.
Thẩm Vấn Thu thất thểu đi bên lề đường, hắn muốn tìm một nơi phù hợp nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy, vì vậy cứ đi lang thang ven đường, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi.
Hắn không thể quay về.
Thẩm Vấn Thu muốn hút thuốc, lần mò trong túi nhưng chỉ có một bao thuốc rỗng, còn lại chẳng có gì, vì vậy tiện tay vứt vào thùng rác ven đường.
Trong túi còn dư mấy tờ tiền giấy đã nhăn nhúm cùng mấy đồng xu, không còn bao nhiêu, mấy chục đồng, hắn chẳng bận tâm lắm.
Đi một đoạn đường thấy có một ông lão đang kéo một chiếc xe đẩy ra, trên đó treo biển hiệu bán khoai lang nướng, đang chuẩn bị mở cửa buôn bán, muốn kiếm tiền từ bữa ăn sáng của những người dậy sớm đi làm đợt đầu tiên trong ngày.
Thẩm Vấn Thu đi tới, hỏi: “Khoai lang bán thế nào?”
Ông lão nói: “Hai đồng một củ.”
Thẩm Vấn Thu gật đầu, chờ ở ven đường: “Cho cháu một củ đi.”
Ông lão dọn dẹp quầy hàng: “Được, chờ chút.”
Thẩm Vấn Thu câu được câu chăng tán gẫu với ông lão.
“Sao ông lại bán khoai lang đỏ? Làm ăn khá lắm à?”
“Tiết trời chuyển lạnh, sắp lập thu(*) rồi.
Buôn bán cũng được lắm.”
Thẩm Vấn Thu mờ mịt, đã lập thu rồi sao?
(*) Ngày 7, 8, 9 tháng 9.
Mùa hè đã trôi qua rồi.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu? Ông có biết lịch âm không?”
“Lịch âm hả, ngày 29 tháng 6.”
“Vâng.”
Mùi thơm nức mũi bốc lên, Thẩm Vấn Thu nhận lấy túi giấy bọc khoai lang đỏ, nóng bỏng tay.
Hắn dè dặt bóc vỏ ngoài, hà hơi, xuýt xoa cắn một miếng, bật cười vì độ ngọt của khoai: “Ngọt quá!”
Thẩm Vấn Thu móc hết tiền lẻ trong túi tiền ra, đặt trên xe đẩy, không chờ đối phương hỏi đã nói trước: “Biếu ông tất, trông ông vất vả quá.
Dù sao cháu cũng không cần dùng.”
“Hả?”
Nói xong, Thẩm Vấn Thu liền xoay người, vui vẻ ăn khoai lang đỏ rời đi.
Thẩm Vấn Thu ăn no, có sức lực hơn bèn mất hơn một tiếng đi bộ về khu nhà mình ở trước đây.
Đợi trước cửa mấy phút, có đứa bé đi xe trượt ra ngoài, cửa vừa mở, hắn vội vàng nhân cơ hội lẻn vào trong.
Thẩm Vấn Thu muốn đi xem nhà cũ của hắn, lúc trước nghe nói vì bọn họ là chủ cũ làm ăn phá sản, bị người ta nói phong thủy không tốt nên vẫn chưa bán được, còn tưởng sẽ gặp lại cảnh tượng hoang vu quạnh quẽ.
Nhưng lúc hắn đến phát hiện ra hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn, thế mà bán được rồi! Căn nhà của hắn đã có chủ nhân mới chuyển vào ở, sân được tân trang lại, xanh um tươi tốt, xa xa có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trong sửa sang thế nào qua ô cửa sổ lớn.
Vị trí căn nhà thì vẫn vậy nhưng bên trong đã được thay đổi hoàn toàn.
Đây không còn là nhà của hắn nữa.
Hàng rào sắt đen chạm khắc được bao phủ bởi hoa hồng leo Rosa ‘Eden(*), Thẩm Vấn Thu rón rén lại gần, nhòm qua khe hở khóm hoa nhìn vào trong, có một cô bé đang chơi xích đu, hát ca:
“Xích đu xích đu thật cao, đung đưa đung đưa qua ngọn cây.
Ngọn cây gật đầu mỉm cười, khen em là bé cưng dũng cảm…”
Tên khác là ‘Pierre de Ronsard’, ‘MEIviolin’, ‘Eden Rose 85, là hoa hồng leo của Pháp có màu hồng và trắng nhạt.
Chiếc xích đu kia là đồ cũ.
Khi hắn còn đi vườn trẻ, có lần vẽ tranh đạt được giải nhất của cuộc thi, ba mẹ hỏi hắn muốn thưởng gì, hắn nói muốn ba làm cho hắn một chiếc xích đu ở trong sân.
Mấy ngày sau ba hắn tìm người tới lắp cho hắn một chiếc xích đu, là xích đu cỡ lớn, cả nhà ba người bọn họ cùng nhau ngồi lên trên cũng được.
Hắn nhìn thấy cô bé tựa như thấy bản thân mình khi còn tấm bé, không buồn không lo, trong lúc nhất thời nhìn đến say mê.
Hắn cười vì được lây sự sung sướng hạnh phúc của đứa bé, lại khổ sở vì tiếng cười ấy chẳng liên quan gì đến mình.
Cô bé đang chơi, nghi ngờ quay sang hướng của hắn, nhìn thấy hắn.
Cô bé nhảy bịch cái khỏi xích đu, chạy vào trong nhà, giọng trẻ con hét to một tiếng: “Mẹ ơi! Bên ngoài có một chú kỳ lạ đang nhìn con!”
Thẩm Vấn Thu bị dọa sợ hết hồn, hắn giống như tên ăn trộm bị người ta phát hiện, co chân chạy mất dạng khỏi căn nhà kia.
Chạy chậm dần dần biến thành chạy nhanh, hắn chạy càng nhanh hơn, đâm đầu vào gió càng ngày càng mãnh liệt, dường như có thể hong khô sự ướt át đang dâng lên trong con ngươi.
Thẩm Vấn Thu rời khỏi khu nhà, dọc theo con đường không ngừng chạy về phía trước, không quan tâm phương hướng ra sao.
Hắn nhớ tới dáng vẻ ngày hôm qua Lục Dung ngồi đánh bạc trên bàn, vô cùng sâu sắc tỉnh ngộ cuộc sống của bản thân mấy năm qua đã sa ngã đến mức nào.
Khi còn ở thành phố H, để trốn tránh cuộc sống trước đây, hắn bịt tai giả điếc giả mù, tê liệt dối gạt bản thân sống những ngày tháng tốt đẹp.
Bây giờ quay trở về, không còn cách nào né tránh được nữa, tất cả sự thất bại và sa đọa không thể nào trốn tránh được lần lượt quất vào mặt hắn, khiến hắn nhìn thấy rõ ràng bản thân là đồ cặn bã của xã hội đến thế nào.
Ngay cả tấm màn hòa bình giả dối chắn giữa hắn và Lục Dung cũng bị tàn nhẫn xé rách.
Bọn họ đã không còn là người cùng một đường từ lâu rồi.
Hắn của bây giờ hối hận hơn bao giờ hết.
Tại sao hắn cứ luôn nhớ số điện thoại của Lục Dung? Tại sao hắn lại muốn cảnh sát gọi điện cho Lục Dung? Tại sao hắn không từ chối sự giúp đỡ của Lục Dung? Tại sao hắn cứ ở lại không đi?
Đến tột cùng Lục Dung đã đối xử với hắn như thế nào? Tại sao cuối cùng hắn phải quay trở lại trước mặt Lục Dung? Nếu không xuất hiện, Lục Dung cũng sẽ không biết hắn đã biến thành như vậy.
Còn không bằng âm thầm chết đi, ít nhất trong ký ức của Lục Dung, anh vẫn có thể cất giữ được hình ảnh tốt đẹp cuối cùng của hắn.
Lục Dung có lẽ còn chút vương vấn tình cảm với một Thẩm Vấn Thu sạch sẽ của trước đây, còn đối với hắn của hiện tại anh quá thất vọng phải không? Ngay cả chính hắn cũng chán ghét bản thân mình thì còn ai sẽ thích hắn đây?
Thẩm Vấn Thu chạy vào công viên ở gần đấy.
Trước đây hắn thường xuyên dắt chó đi dạo ở nơi này, cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần dắt Kem tản bộ cùng Lục Dung, tán gẫu nói cười.
Hắn không biết mình chạy bao lâu, tâm trạng đau đớn và hụt hẫng bị gió chặn lại trong lồng ngực, chạy, chạy, chạy đến cuối công viên, chạy lên một cây cầu lớn, chạy đến khi sức tàn lực kiệt không thể chạy nổi nữa, thở gấp không ra hơi mới dừng lại.
Hai bắp chân phát run, ngay cả đứng cũng không vững.
Thẩm Vấn Thu đè ngực, từ từ ngồi xổm xuống, tầm mắt mơ hồ nhìn nền xi măng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt rơi xuống hòa với cát bụi, thấm nhòe ra từng chấm tròn nhỏ.
Hắn quỵ xuống đất, trong lòng và sinh lý cơ thể đều muốn nôn ra đây, không ngừng ho và nôn khan.
Hắn thật sự muốn phun ra thứ linh hồn dơ bẩn của chính mình.
Nhưng không được.
Một đôi giày da nam giới màu nâu đậm xuất hiện trong tầm mắt thấp hèn của hắn, Thẩm Vấn Thu nhìn lên, ánh mắt chỉ dừng lại ở bên cạnh gấu quần thẳng thớm, nhìn thấy bàn tay dày rộng thô ráp kia, không cần ngẩng đầu nhìn lên nữa.
“Thẩm Vấn Thu, cậu đứng lên đi.” Lục Dung nói: “Tôi không đỡ cậu, cậu tự đứng lên đi.”
Vài phút trôi qua, Thẩm Vấn Thu mới chống tay xuống đất, run lẩy bẩy bò dậy từ dưới đất, đứng, nhưng đứng không thẳng nổi, đứng cũng không vững, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Gió lớn quá.
Thẩm Vấn Thu cảm giác mình sắp bị thổi lung lay, không còn sức nữa rồi.
Hắn chỉ đứng một lúc, sau đó mặc kệ Lục Dung, đặt mông ngồi dưới đất, giống như một tên ăn mày, ngẩng đầu nhìn Lục Dung.
Hắn đã không còn đường lui, không còn chốn dung thân, thân xác giống như bị khoét sạch, chết lặng bình tĩnh nhìn thẳng Lục Dung, miệng và dây thanh quản động đậy, cố gắng làm ra được giọng điệu ác độc nhất: “Mẹ kiếp, kiểu gì cậu cũng muốn đến rồi cười nhạo tôi sao? Chẳng phải tôi đã để lại giấy bảo cậu đừng tìm tôi nữa sao? Coi như tôi đang cầu xin cậu đấy, đại ca, sao cậu cứ như âm hồn không tiêu tán vậy? Bởi vì tôi hỏi cậu vay tiền sao? Có mấy nghìn thôi, cậu làm từ thiện hào phóng lắm mà, cậu quan tâm chút tiền đó sao?”
Hôm qua Lục Dung lái xe rất lâu, vừa xuống xe đã bị kéo đến sòng bạc, lại vừa ra khỏi đồn cảnh sát, hơn ba mươi tiếng rồi anh chưa được chợp mắt, cũng không còn chỉn chu nữa.
Đôi mắt anh đỏ lừ, tóc tai rối tung, Lục Dung cứ nhìn chằm chằm Thẩm Vấn Thu.
Tay giả vẫn chưa được tháo ra, đeo quá lâu nên mặt cắt phần tay cụt đã nhoi nhói đau nhức.
Lần này lời nói ích kỷ cay nghiệt của Thẩm Vấn Thu giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào ngực anh, máu tươi đầm đìa.
Bóc đi lớp mặt nạ ngụy trang, chẳng lẽ đây mới thật sự là dáng vẻ Thẩm Vấn Thu của hiện tại sao? Một người đàn ông trẻ tuổi vô lại, lời lẽ sắc bén, cả người toát ra sự tàn độc bất cần đời.
Lục Dung: “Cậu muốn làm gì?”
Thẩm Vấn Thu: “Chuyện của cậu à? Cậu là gì của tôi nào? Cậu quên chúng ta đã tuyệt giao mười năm rồi sao?”
Lục Dung: “Tôi lo lắng cho cậu…”
Thẩm Vấn Thu nhìn anh như nhìn kẻ thù: “Tôi cần cậu lo lắng sao? Cậu đừng tưởng rằng chứa chấp tôi mấy ngày đã có tư cách quản tôi.
Bao đồng thật đấy! Con mẹ nó, phiền phức muốn chết.
Cậu còn mặt mũi nói lo lắng cho tôi, cậu hại chết ông đây rồi có biết không? Cậu không phải muốn đi đánh bạc thật, cậu phải nói với tôi chứ? Tôi báo cảnh sát là đã đắc tội với tất cả chúng nó rồi, lần này tôi xong thật rồi!”
Lòng Lục Dung như có lửa đốt, hết lần này tới lần khác anh muốn mở miệng, cực kỳ bực bội nhưng không nghĩ ra nên đáp lại thế nào.
Rõ ràng Thẩm Vấn Thu ở ngay trước mặt anh, không hề nhúc nhích nhưng anh có ảo giác Thẩm Vấn Thu đã đi rất xa rồi, khiến anh áp sát lên trước theo bản năng.
Thẩm Vấn Thu cũng có cảm giác mình sắp bị bắt lại, điều này khiến tim hắn không khỏi đập rộn cả lên.
Hắn đột ngột đứng bật dậy, dùng hết sức lực đẩy Lục Dung ra.
Nhưng Lục Dung cao lớn rắn chắc hơn hắn nhiều, giống như một tòa tháp sắt, hắn đẩy anh hoàn toàn vô dụng: “Cậu cút ngay! Cậu cút ngay cho tôi!”
“Con mẹ nó cậu bị điên à?”
Lục Dung không nghĩ ra gì khác, chỉ có thể cáu kỉnh nói: “Tiểu Mị, cậu bình tĩnh đã, cậu bình tĩnh lại, tôi đưa cậu về.”
Thẩm Vấn Thu nghe được tên gọi này hoàn toàn sụp đổ, dây cung cuối cùng trong lòng đứt phụt, trong nháy mắt nước mắt như vỡ đê điên cuồng tràn ra: “Có đáng ghét không hả? Tiểu Mị? Còn Tiểu Mị cái gì nữa? Mẹ kiếp đã là chuyện của mười năm trước rồi!”
“Lục Dung, rốt cuộc cậu còn tơ tưởng không quên tôi của mười năm trước bao nhiêu? Đừng ngu ngốc nữa! Con mẹ nó cậu mau mở mắt ra nhìn đi, tôi của bây giờ đã quá khốn nạn rồi! Tôi và ‘Tiểu Mị’ không còn là một người nữa!”
Lục Dung không nói gì, giống như ai cũng không thể cạy miệng anh ra được.
Thẩm Vấn Thu trợn mắt nhìn anh, yên tĩnh rơi nước mắt, khóc xong rồi thì khôi phục lại sự bình tĩnh.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy bản thân ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, khó trách rơi đến bước đường cùng ngày hôm nay.
Lục Dung có đối xử tốt với hắn không? Lục Dung đang xuyên thấu qua hắn, đối xử tốt với hắn của mười năm trước.
Hắn cũng thích bản thân mình của mười năm trước, ai mà không thích chứ?
Nhưng điều khiến hắn đau khổ chính là thời gian vĩnh viễn không thể nào chảy ngược, hắn không quay trở lại được nữa.
Hắn còn nghĩ không thể gây thêm phiền toái cho Lục Dung, không gây thêm phiền toái cho người khác, chỉ là sợ chết mà thôi.
Thật hèn nhát, đều phải chết, sau khi chết đầu xuôi đuôi lọt, cần gì phải quan tâm chuyện phía sau nữa?
Lục Dung nghiêm mặt, cực kỳ cố chấp nói: “Tôi không nghĩ thế.
Cậu là Thẩm Vấn Thu, Thẩm Vấn Thu chính là Thẩm Vấn Thu.”
Điên thật rồi.
Thẩm Vấn Thu nghĩ.
Thật ra hôm nay là sinh nhật hắn, sinh nhật lần thứ hai mươi chín.
Hắn sinh sau khi lập thu, cho nên ba mẹ hắn đặt tên hắn là Vấn Thu.
Hắn cố ý chọn ngày hôm nay để chấm dứt sinh mạng của mình.
Không biết chuyện gì xảy ra, bỗng dưng hắn nhớ lại sinh nhật mười sáu tuổi năm ấy, hắn mời bạn cùng lớp đến nhà dự sinh nhật, mọi người tặng cho hắn một đống quà cáp.
Lục Dung cũng tặng, là một chiếc mô hình máy bay.
Có người bóc quà ra, hỏi: “Lục Dung, nghe nói cậu thích nhặt đồ trong bãi rác, chẳng lẽ thứ này cậu nhặt được lau sạch rồi không lấy nữa? Nhưng mà nhìn trông mới thật đấy, cứ như đồ mới tinh vậy.”
Thẩm Vấn Thu rất lúng túng, thật ra hắn hoàn toàn không quan tâm Lục Dung có tặng đồ mới hay không, đối với hắn mà nói, tự làm càng có ý nghĩa hơn, giống như Lục Dung đã tết con cừu nhỏ bằng lá tre vì hắn vậy.
Hắn đang định hòa hoãn thì nghe thấy Lục Dung nói: “Là mới đấy.
Tôi mới mua.”
Có người hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lục Dung hơi do dự rồi đáp: “Tám trăm đồng.”
Sau đó Thẩm Vấn Thu âm thầm kéo anh hỏi: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
Lục Dung nói: “Tôi dùng tiền tiêu vặt.
Bình thường tôi không tiêu tiền, cũng tiết kiệm được một khoản.”
Thẩm Vấn Thu biết tiền sinh hoạt ở trường một tháng của anh mới chỉ khoảng 100 đồng, nói: “Quá tốn kém rồi.
Hay là cậu nhận lại đi, không đáng đâu, không bằng cậu tặng cho tôi thứ khác.”
Lục Dung đỏ mặt, ánh mắt bối rối nhìn hắn đăm đăm, kìm nén mãi mới lắp bắp nói: “Đáng mà.
Tiểu Mị, đáng mà, cậu nhận đi.
Chẳng phải cậu rất thích sao? Coi như xài hết tất cả tiền của tôi cũng đáng giá.”
“Là tự bản thân tôi nguyện ý.”
Chính là vào lúc đó.
Thẩm Vấn Thu đột nhiên nhận ra, có phải Lục Dung thích hắn rồi không?
Khi hắn dọn ra khỏi nhà, không mang bao nhiêu hành lý, những vật đáng tiền có thể bán được hắn đã bán cả rồi.
Hắn đóng gói chiếc mô hình máy bay, cuốn nhật ký thời niên thiếu của mình, thư tình và cả album ảnh lại định mang đi nhưng không ngờ bọc hàng ngay ngắn lại bị đơn vị vận chuyển thất lạc.
Sau đó không tìm được lại nữa.
Hắn nghĩ, có lẽ tất cả tình huống ở hiện tại đều có duyên được định trước cả rồi.
Nhưng mà, thật ra hắn muốn ngủ cùng Lục Dung một lần.
Nếu không đến chết vẫn còn là một tên trai tơ, nghĩ kiểu gì cũng thấy mất mặt quá.
Thẩm Vấn Thu lùi ra sau cách xa Lục Dung, dựa lên lan can sau lưng.
Hắn mỉm cười, cay nghiệt nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, Lục Dung, chẳng lẽ cậu vẫn còn thích tôi sao?”
Sắc mặt Lục Dung lạnh hơn, ngay cả ô cửa sổ giấy cuối cùng cũng bị chọc thủng, quả thực rất bối rối.
Xem kìa, bị Thẩm Vấn Thu phát hiện sẽ thành ra như vậy.
Thẩm Vấn Thu hỏi một cách trần trụi và thô tục: “Tổng giám đốc Lục, chẳng phải năm đó cậu thích tôi đến phát điên sao?”
“Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đang rất thiếu tiền, tôi túng quẫn lắm rồi, cậu còn muốn ngủ với tôi không? Chúng ta không làm bạn được nhưng tôi có thể ngủ cùng cậu.
Tám trăm một lần, muốn tôi không?”
Sau đó Thẩm Vấn Thu nhớ lại khi ấy, không nhớ rõ bản thân đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy dường như linh hồn của hắn đang bốc cháy, không thể kiểm soát nổi điều gì nữa.
Hắn trơ mắt nhìn khóe mắt chân mày Lục Dung ngập tràn lửa giận, giống như nghe được chuyện gì cực kỳ hoang đường.
Lục Dung nói: “Không muốn.”
Tốt.
Vậy hắn không còn tâm nguyện nào nữa.
Lời còn chưa nói.
Thẩm Vấn Thu xoay người, không hề do dự trèo qua lan can, nhảy xuống.
“Ùm.”.