Thư Tình Second-Hand

Chương 14: Vậy Là Lục Dung Quyết Tâm Muốn Tuyệt Giao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đương nhiên Thẩm Vấn Thu muốn đi, hắn đã muốn đến từ lâu rồi.
Trên danh nghĩa người thành lập công ty nhà Lục Dung là ba của anh, nhưng thật ra mùa hè năm hai người mười sáu tuổi, bọn họ đã cùng nhau cân nhắc rất nhiều thứ: tên công ty là bọn họ cùng nhau nghĩ, hạng mục độc quyền nòng cốt đầu tiên khi công ty thành lập cũng là hắn và Lục Dung cùng nhau nghiên cứu, khảo sát kĩ lưỡng các quy trình kĩ thuật cũng là hắn và Lục Dung cùng nhau làm, xin và xử lý các văn bản và thủ tục thành lập công ty cũng là hắn mời mấy chú người quen làm luật sư hỗ trợ mình; kho hàng nhỏ đầu tiên của công ty là do hắn và Lục Dung cùng nhau lùng sục rất nhiều nơi mới tìm được một chỗ phù hợp và tiện nghi.
Mặc dù số vốn của hắn không chiếm chút cổ phần nào nhưng hắn luôn cảm thấy công ty này giống như… giống như đứa con mà hắn và Lục Dung cùng nhau tạo nên vậy.
Lúc lên Đại học hắn vẫn luôn hỏi thăm chuyện về Lục Dung, những tạp chí và bài báo có bài viết của Lục Dung hắn cũng mua hết, cho dù đọc không hiểu, bởi vì ngành hắn học là quản trị kinh doanh, cho dù có phương hướng bổ túc thì vẫn thua xa với ngành mà Lục Dung học.

Mặc dù trường học và chuyên ngành khác nhau nhưng khi so sánh vẫn có sự chênh lệch, hắn không nhịn được muốn hỏi, nhưng chỉ có thể dò la được một ít số liệu công khai mà mọi người đều biết.
Sau khi vào Đại học hình như Lục Dung vẫn không có bạn bè mấy, hơn nữa hoàn toàn không sử dụng bất kỳ một tài khoản mạng xã hội nào cả, càng không liên lạc với những người bạn cấp ba.

Thẩm Vấn Thu không thể nào biết được cuộc sống riêng tư và tình trạng quan hệ cá nhân của anh.
Có lần hắn lên lướt trang web chính thức trường Đại học mà Lục Dung theo học, thấy trên đó đăng ảnh Lục Dung ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, làm nghiên cứu viên ở phòng nghiên cứu nước ngoài nào đó.

Trong hình, Lục Dung đứng giữa một tốp người, bọn họ đều mặc áo blouse trắng dài của nghiên cứu viên.

Thế mà anh đã cạo tóc để kiểu húi cua gọn gàng mát mẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nhìn vào ống kính mỉm cười, những người xung quanh ai cũng mang dáng vẻ thân thiết, tất cả bọn họ đều là những người cùng chung chí hướng với anh.
Thẩm Vấn Thu chợt cảm thấy sự bực bội khó nén, cảm thấy nội tâm mình sao mà xấu xa thế.

Đã không biết bao nhiêu lần hắn tự phản bội bản thân mà nghĩ: Tại sao Lục Dung còn chưa đến tìm mình? Với tính cách của Lục Dung có thể kết bạn được sao? Đại học không khác gì một xã hội thu nhỏ, anh ăn nói vụng về thẳng thắn như thế, không biết linh hoạt, không học được cách nhìn ánh mắt của người khác liệu có hòa hợp với người ta được không? Có khi nào bị người khác chèn ép bắt nạt không? Sao còn chưa quay lại tìm mình?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Thẩm Vấn Thu vẫn không muốn xuống nước chủ động đi tìm Lục Dung, lúc ấy hắn vẫn chưa nguôi giận.
Tiệc tri ân giáo viên sau khi tốt nghiệp, hắn đầu hàng vứt hết lòng tự trọng của mình đi, gửi thiệp mời cho Lục Dung, vị trí trống không cạnh mình ở bàn chủ tiệc cũng để lại cho Lục Dung, nhưng hắn một mực chờ đợi đến khi tan tiệc vẫn không thấy Lục Dung đến.
Chủ nhiệm lớp đã uống say, lơ đãng hỏi: “Lục Dung đâu? Sao không thấy Lục Dung? Chẳng phải hai đứa vốn rất thân sao?”
Nước mắt hắn lập tức rơi xuống, hắn khịt mũi nói với thầy: “Em không biết.

Thầy ơi, em sẽ rất nhớ thầy.

Em sẽ nhớ thầy nhiều lắm.”
Lục Dung nhìn qua thì thấy tính tình rất tốt, chỉ có người bạn thân nhất với anh là hắn mới rõ ràng nhất, thật ra sự kiên định của Lục Dung còn vững chắc hơn cả bàn thạch.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy mình không sai, cũng không phải hắn viết thư tình, cũng không phải hắn tỏ tình, bỗng dưng vô duyên vô cớ hủy hoại quan hệ bạn bè.

Kết quả thì sao? Vẫn là hắn luyến tiếc, muốn làm hòa với Lục Dung, ngay cả mặt mũi cũng không cần, viết thiệp mời gửi đi, nhưng Lục Dung không đến.
Vậy là Lục Dung quyết tâm muốn tuyệt giao.
Hắn thật sự rất tức giận.

Lục Dung dựa vào cái gì? Hắn đã đưa ra lời mời, nhưng Lục Dung lại từ chối? Ý của Lục Dung là muốn ép hắn làm người yêu sao? Ngay cả làm bạn cũng không được?
Thẩm Vấn Thu kìm nén một hơi, tự so sánh bản thân với học tập và công việc của Lục Dung.
Hồi đó hắn cảm thấy bản thân mình cũng không tệ, hiếu thắng vô cùng, cũng không phải vì thua kém Lục Dung.

Hắn muốn bộ dạng của mình phải hào nhoáng vẻ vang ra sân lần nữa, phải ra vẻ thản nhiên bình thường nói với Lục Dung: “Đã lâu không gặp.”
Để giải quyết những vấn vương tiếc nuối mà hắn phải chịu đựng những năm qua.
Đáng tiếc, còn chưa có cơ hội đến gặp Lục Dung thì hắn đã rơi xuống đáy vực.
Kết quả cuối cùng thì… Hắn xuất hiện trước mặt Lục Dung với phong thái thê thảm nhất, mất mặt nhất.
Nhớ quá, muốn quay trở lại nơi ấy.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy bản thân không xứng đến nơi đó, hắn cụp mắt xuống, mím chặt môi chỉ hé ra một kẽ hở nhỏ, uể oải nói như mất sức: “Sao tôi đến được? Cứ như vậy đến chắc? Ngay cả một bộ quần áo phù hợp tôi cũng không có.”
Câu trả lời của Lục Dung biến vấn đề mà hắn băn khoăn trở nên dễ dàng xử lý trong lòng bàn tay: “Có.”
“Có đâu mà có?” Hắn từng thấy qua tủ quần áo của Lục Dung, nói: “Cỡ quần áo của cậu lớn như vậy, tôi mặc không vừa.”
Lục Dung hoàn toàn không hiểu: “Chắc là giờ này trung tâm thương mại đã mở cửa rồi.

Trên đường chúng ta có thể đi ngang qua mua một bộ mới, chẳng phải vẫn được sao?”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Mạch não của Lục Dung bao giờ cũng nằm ngoài dự đoán của hắn! Thẩm Vấn Thu mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Dung, Lục Dung vô tội bình thản nhìn lại hắn.

Hai người cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vẫn là Thẩm Vấn Thu cảm thấy mất tự nhiên dừng lại trước.
Hắn bò dậy khỏi ghế salon, loẹt quẹt đôi dép, nói: “Tôi đi tắm, cạo râu.”
Hắn vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, đánh mất rồi nào ai biết còn có kiếp sau nữa không.
Phòng tắm đã thay đổi so với lần đầu tiên hắn đến, sắm thêm không ít đồ dùng cá nhân.
Hai cái khăn tắm treo chung một chỗ, kiểu dáng cũng giống nhau, một xanh lục một xanh lam.

Đồ dùng của Lục Dung màu xanh da trời, còn của hắn là màu xanh lục.
Tắm xong.
Thẩm Vấn Thu lấy khăn tắm màu lục, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cầm cái khăn màu xanh lam kia lên hít một cái, là mùi hương của nắng.

Lục Dung rất vệ sinh, sau khi tắm xong mỗi ngày đều giặt khăn sạch sẽ rồi phơi lên, khô rồi mới treo về chỗ cũ.
Thẩm Vấn Thu đi tới trước gương, hắn mới phát hiện ra đã từ rất lâu rồi không nghiêm túc quan sát bộ dạng của chính mình.
Bởi vì không muốn nhìn, Lục Dung cũng không phải người ăn mặc sành điệu, trong nhà ngay cả gương lớn soi toàn thân mà người ta hay kê dưới đất cũng không có.


Hắn rất hài lòng, hôm nay không cần phải đối mặt với bề ngoài thê thảm khó coi của mình nữa.

Hắn bình tĩnh ngắm nghía một lúc rồi tự nhủ: “Thật xấu xí.”
Cơ bắp trên người hắn không có một chút nào, tất cả đều là xương với xẩu, cả người không toát lên chút tinh thần nào cả.

Mí mắt cụp xuống, hai mắt vô hồn đờ đẫn, sắc mặt khó coi, vành mắt thâm đen rõ rệt, râu đen lún phún dưới cằm.

Không phải hắn không bao giờ cạo râu, chỉ là một tuần mới cạo một hai lần cho xong.
Nhưng thật ra trước đây hắn từng là một anh chàng rất đẹp trai, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là hotboy của trường.

Thẩm Vấn Thu sửa soạn qua loa bản thân xong, cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận được mới lê cái thân dính hơi nước ra khỏi phòng tắm, nói: “Tóc dài quá, lâu rồi không cắt nên hơi rối.”
Trước đây hắn cũng không để ý đến.
Lục Dung kinh ngạc nhìn hắn vài giây, cố gắng nuốt ngược lời khen “Đẹp mà” trở về, hỏi: “…Vậy chúng ta tiện đường đi cắt tóc luôn nhé?”
Thẩm Vấn Thu: “Cậu không sợ đi làm muộn à? Không sao, đến lúc đó mua tạm cái chun buộc vào cũng được, hôm nào rảnh tôi đi cắt sau.”
Sau đó bọn họ chạy thẳng đến cửa tiệm âu phục nam giới ở trung tâm thương mại.
Ban đầu Thẩm Vấn Thu không có ý định tự chọn, dù sao cũng là Lục Dung chi tiền, nhưng hắn thấy Lục Dung cầm lên một bộ rất đắt và không hợp với hắn nên mới đi ra ngăn lại: “Có thể để tôi tự chọn không?”
Lục Dung: “Vậy thì tốt quá.”
Thẩm Vấn Thu nhanh chóng phối bừa một bộ, đi qua cũng chỉ là tiện tay cầm, sau đó lao thẳng vào phòng thử đồ.
Lục Dung ngồi ghế salon bên ngoài đợi, năm phút sau, Thẩm Vấn Thu ra khỏi phòng thử đồ————-
Hắn dùng sợi chun vòng màu đen lấy từ chỗ nhân viên cửa tiệm túm gọn mái tóc lộn xộn của mình lại, lộ ra gương mặt điển trai.

Bộ vest tối màu được thiết kế riêng hoàn toàn phù hợp với dáng người cao và mảnh khảnh của hắn, vóc người nổi bật giống như tỷ lệ của một người mẫu.

Thiết kế ôm sát đường eo, bên trong là một chiếc áo sơ mi có ve áo nhọn màu xanh xám nhạt họa tiết caro, phối cùng cà vạt màu đen trắng.
Sáng bừng cả lên, thay đổi hoàn toàn.

Lục Dung mở to mắt nhìn trân trân.
Anh nghĩ, bây giờ có lẽ Thẩm Vấn Thu đi bừa vào tòa cao ốc thương mại nào cũng sẽ không gặp trở ngại gì.

Có gương mặt này, nếu như hắn hăng hái nhiệt huyết như ánh mặt trời thì người tuyển dụng vô cùng thích.


Nhưng cho dù đôi mắt có tỏ ra bất cần, tinh thần sa sút chán đời thì vẫn có sức hấp dẫn theo kiểu khác.
Lục Dung nhớ đến hồi cấp ba, lúc anh và Thẩm Vấn Thu cùng nhau đi xem một bộ phim có tên là “Xuân Cầm Sao(*)”.
(*) Bộ phim chuyển thể từ cuốn sách cùng tên Shunkinshō của đại danh tác người Nhật Tanizaki Junichiro.
Người hầu say đắm đại tiểu thư Xuân Cầm bị mù.

Xuân Cầm vì bản thân mắc bệnh khiếm thị nên tính tình trở nên quái gở bất thường.

Ngay cả khi muốn ra lệnh, cô cũng không đưa ra chỉ thị rõ ràng, chỉ làm ra những cử chỉ nhỏ nhặt hoặc thể hiện cảm xúc, không thì cũng đưa ra những lời đầy ẩn ý.

Đó cũng là lý do khiến người hầu luôn vui vẻ và cẩn thận lắng nghe những lời phân phó.
Thẩm Vấn Thu nói: “Cô ta như thế cũng giày vò người khác quá.”
Lục Dung nói: “Tôi cảm thấy không phải cô ấy cố tình làm vậy.”
Thẩm Vấn Thu không hiểu: “Nhưng như vậy có phải nam chính sẽ mệt mỏi lắm không?”
Làm sao biết oán hận được? Mỗi khi đọc hiểu những cử chỉ nhỏ sau lưng cũng là lúc bọn họ tâm ý tương thông trong nháy mắt, làm gì có nhiều người được như vậy? Trên đời này gã là người duy nhất thấu hiểu được trái tim của người mình yêu, không ai có thể đánh bại được gã, chỉ cần có thể làm cho cô hạnh phúc trong chốc lát thôi, gã đã mãn nguyện lắm rồi.
Lục Dung rất hâm mộ nam chính, anh quá ngu ngốc, không thể nào thấu hiểu tâm tư của Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu thấy Lục Dung nhìn mình không chớp mắt, nhất thời cảm thấy mặt mũi nóng bừng lên.

Đã lâu lắm rồi hắn không ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, thật sự hắn cảm thấy mình không còn đẹp trai phong độ như năm sáu năm trước nữa, so sánh với quá khứ sao mà cũng khiên cưỡng quá.
Thẩm Vấn Thu gượng gạo sửa lại nơ cài trên cổ áo, cau mày: “Nhìn cái gì mà nhìn? Kỳ lạ lắm à?”
Lục Dung không nói gì, chỉ lắc đầu.
Thẩm Vấn Thu hỏi: “Đẹp không?”
Lục Dung đáp: “Đẹp, đẹp lắm.”
Lục Dung vô cùng vui mừng vì ý tưởng vừa nghĩ ra tối hôm qua của mình, còn hối hận sao không nghĩ đến sớm hơn.
Nhìn thử xem, đáng lẽ ra phải sớm dẫn Thẩm Vấn Thu đi mua quần áo đẹp, đưa hắn đi dạo nơi làm việc, như vậy tinh thần chẳng phải tốt hơn nhiều sao? Cả người toát ra khí chất nghiêm chỉnh của một tinh anh.
“Hợp để đến chỗ cậu là được.” Thẩm Vấn Thu nói: “Bộ này được phải không? Không lãng phí thời gian nữa.”
Thẩm Vấn Thu soi gương, không phải là bộ quần áo xịn nhất hắn từng mặc nhưng cũng khá tươm tất, quá đủ đối với một tên sa đọa như hắn rồi.

Hắn nghĩ, mình mặc bộ này vào nằm trong quan tài đúng là quá hợp!
Lần trước lấy mười ngàn tiền mặt của Lục Dung còn chưa dùng, vừa hay để trả cho bộ quần áo này luôn.
Thẩm Vấn Thu thấy Lục Dung trả tiền, không lên tiếng, trong lòng thầm chửi mình đúng là đồ mặt dày, muốn đi chết, hắn còn cố ý lừa người ta mua “áo liệm” tốt thế này cho mình.
Mua quần áo mất khoảng hơn hai mươi phút, cũng khá nhanh, hai người tiếp tục lên đường.

Phải mất bốn mươi phút đường xe mới đến công ty.
Thẩm Vấn Thu: “Nhà cậu cách xa công ty thế à?”
“Ừ, khu công nghiệp mà, ở ngoại thành không ảnh hưởng đến người dân, cũng tiện để xử lý chất thải công nghiệp, đất đai cũng thoải mái.


Chính quyền thành phố H cũng rất tích cực với phương diện này, tạo điều kiện rất nhiều.” Lục Dung trả lời qua loa, đổi chủ đề.

Lần này anh nhắc nhở bản thân không được phạm sai lầm nữa.

Thật ra khi trước anh thường xuyên ở luôn tại công ty vì tiện hơn, vì Thẩm Vấn Thu nên anh mới sửa sang lại căn nhà trong thành phố.
Một tấm biển chữ đen nền trắng được treo ở lối vào của khu công nghiệp: Công ty trách nhiệm hữu hạn Hòa Phong.
Là cái tên năm ấy bọn họ cùng nhau nghĩ ra, lấy từ trong câu “Phong hoà tận khởi(*)”.
(*) Thành ngữ Trung Quốc, tương tự như nhân hòa địa lợi, nghĩa là được ông trời giúp đỡ.
Lục Dung lên tiếng chào hỏi bác bảo vệ, cửa sắt điện từ từ mở ra, xe ô tô tiến vào.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy từng tòa cao ốc xi măng mọc lên san sát trong khu công nghiệp rộng mênh mông vẫn khiến Thẩm Vấn Thu bị choáng ngợp.
Nơi này hoàn toàn khác một trời một vực với căn nhà nhỏ chứa phế liệu và rác rưởi năm ấy ở nhà Lục Dung.
Thẩm Vấn Thu không chắc chắn hỏi: “Chỗ nào là của cậu?”
Lục Dung gãi mặt, nói: “Tất cả… Từ sau khi qua cửa, tất cả những gì cậu thấy.”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Lục Dung lái xe vào bãi đỗ xe của công ty, nói: “Tôi dẫn cậu đi thăm quan.”Chú thích của editor
(*) Giải thích thêm vì sao Thẩm Vấn Thu nói nam chính của Xuân Cầm Sao (春琴抄) phải chịu giày vò.

Mình giữ nguyên tên Hán Việt của nhân vật vì không tra được tên gốc Nhật, dùng Google Trans không yên tâm lắm =))) 

Xuân Cầm là con gái của gia đình đại lý dược liệu ở Osaka, từ nhỏ thông minh tao nhã, năm 9 tuổi không may mắc bệnh và mất đi thị lực.

Vì Xuân Cầm có tài chơi đàn tam huyền và các nhạc cụ khác nên được đưa đến trường nghệ thuật dành cho người mù.
Tá Trợ là người hầu trong đại lý nhà Xuân Cầm, được giao việc hộ tống cô gái đi lại.

Tá Trợ không những trung thành với Xuân Cầm mà cũng rất đam mê đàn tam huyền.

Sau đó gã trở thành học trò của Xuân Cầm và được cô chỉ dạy cách chơi tam huyền.
Theo thời gian, ngoài quan hệ chủ-tớ, thầy-trò ra thì thực tế hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ trai gái.

Nhưng Xuân Cầm hoàn toàn phủ nhận điều đó, thậm chí còn đối xử thô lỗ với Tá Trợ hơn, tra tấn cả tinh thần và thể xác.

Dù vậy gã vẫn hết lòng ở bên cô, sau khi Xuân Cầm trở nên mù lòa, gã đã lấy kim chọc mù mắt mình để có thể khắc ghi vĩnh viễn hình ảnh xinh đẹp nhất của Xuân Cầm trong ký ức. 
Yêu ai thì muốn trở nên giống người ấy, từ đó về sau đôi mắt không còn nhìn thấy được nữa, bị mắng chửi đánh đập là một loại hạnh phúc tột đỉnh, đây chính là triết lý tình yêu “khổ dâm” của Tá Trợ.

Còn Xuân Cầm, đối tượng bị ám ảnh của gã, là sự pha trộn giữa thiên thần và ác quỷ..