Thư Tình Năm Năm - Bạch Đường Tống Tử Tinh

Chương 4: Năm 2020




Năm 2020 là một năm trôi qua rất bình đạm, học tập, thi cử, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học 2021.

Bận rộn và chuẩn bị chu toàn.

Trên danh sách bảng điểm, Đường Bạch lũng đoạn chiếm vị trí đứng nhất của Ngữ văn và Lịch sử.

Ngụy Thi biết, đó là bởi Nguyễn Thần cũng đã lũng đoạn vị trí đứng đầu của Vật lý và Sinh học một thời gian dài.

Đường Bạch đang tranh đấu với Nguyễn Thần.

Ngụy Thi và Trình Văn Huyên vẫn là mối quan hệ bạn bè.

Trình Văn Huyên vẫn luôn giấu nhẹm tình cảm của mình, rất tốt.

Đường Bạch cũng vậy.

Chuyện yêu thích này, thực ra rất kỳ lạ.

Chẳng có lý do, chỉ là do trái tim và khối óc thôi. 

Nhưng vào cái tuổi bối rối này, thi đại học như một dòng sông, ngăn cách những rung động vừa mới manh nha.

Người lý trí cuối cùng vẫn sẽ vượt qua.

Không phải chỉ vì mình, mà còn vì người khác nữa.

Đường kẻ phụ trên đề toán của Trình Văn Huyên, một đường là “w”, một đường là “s”.
  1.  w và s lần lượt là chữ cái đầu của phiên âm tên nữ chính Ngụy Thi (魏诗)wei shi.
Không hề thay đổi.

Không ai biết bí mật của hai ký tự này.

Có người hỏi, thì Trình Văn Huyên chỉ nói là “Ngẫu nhiên chọn phải.”

Ngoài cửa, bầu trời rất trong xanh.

Khiến Trình Văn Huyên nhớ tới ngày đầu tiên gặp Ngụy Thi.

Cô mặc chiếc áo đồng phục trường màu trắng xanh, buộc tóc đuôi ngựa cao, cười tươi rạng rỡ.

Trong dòng người nhộn nhịp, Trình Văn Huyên chỉ nhìn thấy một mình cô.

Từ đó không thể nhìn thấy tia sáng nào nữa.

Sau khi tan học, Ngụy Thi đi cùng Đường Bạch tới quán nướng ở cổng trường mua bánh nướng.

Nói đi nói lại, hai cô gái đều mắc chứng khó chọn lựa.

Hiện giờ là cái tuổi mơ hồ nhất, nhưng thanh xuân của ai mà không mơ hồ chứ.

Đường Bạch giả vờ vô tình hỏi cô: “Cậu thấy Trình Văn Huyên thế nào?”

Ngụy Thi nghĩ: “Cũng tốt, nhân cách ổn, tam quan chính trực, còn thích giúp đỡ người khác, giúp tớ nhiều việc lắm.”

Đường Bạch cắn miếng bánh, cười.

Nhìn cô ấy cười như thế, Ngụy Thi để lộ vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô đứng ngay dậy.

“Không phải, không phải đâu, Đường Bạch, không phải cậu thích Nguyễn Thần sao? Cậu chuyển sang thích Trình Văn Huyên rồi à?”

Đường Bạch suýt bị miếng bánh trong miệng làm nghẹn, trừng mắt với cô.

“Tớ rất muốn mở đầu cậu ra, xem bên trong đó chứa những gì.”

Mở chai nước lọc, Đường Bạch uống một ngụm lớn: “Tớ và Trình Văn Huyên chỉ là anh em với nhau thôi, chỉ là bạn bè đơn thuần, cậu đừng có nói linh tinh.”

Ngụy Thi lại ngồi xuống cạnh cô ấy, đập nhẹ lên tim mình: “Dọa tớ đó, tớ còn tưởng cậu nhìn trúng Trình Văn Huyên rồi, thế thì Nguyễn Thần đau lòng lắm!”

Đường Bạch không để ý lời cô ấy nói, bĩu môi: “Cậu ấy không đau lòng gì đâu.”

Ngụy Thi vặn mình: “Cậu có từng nghĩ đến chuyện sau này sẽ đi thành phố nào, học gì, làm gì chưa?”

Đường Bạch quay đầu nhìn cô: “Cậu nói trước đi, tớ nói sau.”

Ngụy Thi nghĩ: “Tớ muốn đi Bắc Kinh, tuy xa nhà, nhưng tớ muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài của những thành phố lớn.”

“Còn làm gì, thì vẫn giống như trước kia, tớ muốn làm một người bác sĩ giỏi.”

Ngụy Thi chu môi: “Tớ nói xong rồi, đến lượt cậu.”

Đường Bạch ngẩng đầu nhìn trời, dường như cảm thấy giấc mơ của mình xa xôi không thể nào với tới được.

Cuối cùng, cô ấy nói: “Tớ muốn trở thành một tác giả, biến những linh cảm trong cuốn sổ nhỏ, thành những câu chuyện hoàn chỉnh.”

Ngụy Thi lay vai cô ấy: “Nhất định được mà, cậu là cây bút của Nhất Trung mà.”

Đường Bạch cười: “Nhưng nó đâu có dễ dàng như thế, giờ tớ có Nguyễn Thần mà còn xa xôi quá.”

Vỗ vai cô ấy, Ngụy Thi an ủi: “Mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi, rồi tớ sẽ thành một bác sĩ thật giỏi, cũng sẽ có càng nhiều người nhìn thấy câu chuyện dưới ngòi bút của cậu.”

Ngụy Thi ngẩng đầu đón gió: “Tóm lại, mình cứ luôn bước tiếp thôi, sẽ đúng mà.”

Cô nhìn Đường Bạch với ánh mắt nghịch ngợm: “Sau này cậu mà thành tác giả rồi, nhớ viết tớ thành nữ chính nhé, nhất định phải cho tớ một nam chính hoàn mỹ đấy, còn đẹp trai, giàu có, cả thế giới chỉ yêu mình tớ!”

Đường Bạch làm mặt quỷ với cô” “Cậu mơ đẹp vậy.”