8
Do chịu tác động từ môi trường trong suốt mười năm, cơ sở hạ tầng của khu vui chơi này đã đã xuống cấp trầm trọng, rỉ sét và loang lổ.
Có rất nhiều công năng đã bị ngừng sử dụng.
Trò duy nhất vẫn còn hoạt động chính là chiếc tàu lượn siêu tốc cũ kỹ kia.
Sẩm tối, mưa dần ngớt.
Tôi rảo bước, không che ô, lần theo ký ức tìm đến nơi năm xưa.
Tần Kha cầm một chiếc ô màu đen, đang đứng bên dưới tàu lượn siêu tốc.
Bóng lưng cô độc.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, vì vậy tiếng bước chân của tôi trở nên vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại.
Khi trông thấy tôi, anh vẫn đứng im bất động.
“Tần Kha.”
Tôi gọi tên anh rồi từ từ bước tới.
Anh dõi mắt theo tôi, từ xa cho tới gần. Sau cùng cúi đầu, nghiêng hẳn chiếc ô về phía tôi, chắn mưa chắn gió cho tôi.
Từng giọt mưa rơi trên vai anh.
Chẳng mấy chốc đã ướt đẫm vai áo anh.
Mưa rơi tí tách trên chiếc ô, lộp bộp lộp bộp.
Tần Kha cụp mắt chẳng nói chẳng rằng.
Tôi lấy hết can cảm, nhìn vào đôi mắt tôi không thể nào hiểu nổi kia rồi nói: “Anh có vợ sắp cưới rồi sao?”
“Không có.”
Tôi gật đầu, hổn hển: “Có một vài chuyện em vẫn luôn không dám nói với anh.”
Tần Kha nhìn tôi trân trân.
“Mười năm trước, trước cuộc hẹn của chúng ta một ngày, bố em mất rồi.”
“Là t ự s á t, bởi lẽ ông không muốn liên lụy đến em.”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Cùng ngày, em từ chối bà Tang, bị Tần Tử An và Hà Nhàn Quân nhốt trong nhà vệ sinh. Họ lột sạch quần áo trên người em rồi chụp ảnh.”
Mặt Tần Kha c ắt không còn giọt m áu, đôi môi mỏng mím chặt.
Tôi chớp mắt, cố tỏ ra thoải mái nói: “Khi ấy em nghĩ, liệu một kẻ chẳng có gì như em có xứng với tình yêu? Thậm chí em còn l ừa cả người mình yêu. Cuộc đời quá mơ hồ, mất đi người thân, l ừa người mình yêu nhất, tự tôn bị giẫm đạp, còn bị người ta chụp ảnh, chi bằng rời đi…”
Tần Kha bỗng giơ bàn tay to của mình lên xoa mặt tôi, đầu ngón tay lạnh buốt, lòng bàn tay nong nóng.
Anh hôn lên môi tôi, chặn những lời tôi muốn nói lại.
Chiếc ô màu đen rơi vào trong màn mưa.
Tôi sững sờ, nhắm mắt lại.
Tần Kha gần như ra sức cạy mở hàm răng của tôi, khao khát và đòi lấy không chút kiêng dè.
Tôi bị anh ôm chặt vào lòng, bất đắc dĩ tôi phải ôm lấy bả vai anh, hệt như một người đuối nước thở hổn hển.
Nước mưa và nước mắt hoà vào trong nụ hôn của chúng tôi.
Lạnh và nóng đan xen.
“Nguyện, đừng khóc.”
Tần Kha ôm chặt tôi: “Anh đã tr ả th ù cho em rồi.”
Tôi nghe được tiếng nhịp đập trái tim anh, chợt hiểu được lý do tại sao anh lại muốn dồn Hà Thị vào chỗ c h ế t.
“Anh biết từ khi nào?”
“Lúc em đang trong đồn cảnh s á t.”
Tần Kha bảo vệ tôi trong lòng: “Anh đè Tần Tử An trên giường rồi ép hỏi.”
Tôi bật khóc: “Em cứ tưởng anh sẽ kết hôn với người từng b ắ t n ạ t em…”
“Nguyện, anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh…” Giọng Tần Kha nhỏ dần: “Em bị những người bên cạnh anh làm tổn thương, còn anh lại chẳng hề hay biết, anh không có mặt mũi gặp em.”
Khoé mắt tôi cay cay: “Là em không có mặt mũi gặp anh, em đã trả lại t iền cho bà Tang rồi.”
Anh hôn lên tóc tôi: “Kể cho anh nghe cuộc sống của em ở nước ngoài đi.”
Tôi nhỏ giọng nói.
“Mấy năm đầu khi em vừa đến châu u, không một xu dính túi, phải lo từng bữa cơm một.”
“Dự án của trường tiến hành được một nửa thì bị cắt tiền sinh hoạt.”
“Em đã làm việc trong quán ăn, cố gắng vượt qua những ngày khó khăn nhất, cuối cùng em cũng giành được học bổng toàn phần, được thầy hướng dẫn em hằng mong muốn chọn. Thật ra mọi chuyện đều rất tốt…”
“Lê Nguyện.”
“Dạ?”
“Anh muốn lấy em.”