Lúc Ngụy Viễn nhận được điện thoại của đội trưởng là đang trên phố làm nhiệm vụ,
đội trưởng nói Trần Tích treo cổ chết rồi.
Để lại một hộp tro cốt, hai lá thư.
—
Về phần bức thư đưa cho Ngụy Viễn, Ngụy Viễn nhìn thấy câu đầu tiên viết là …
Đồ chó. Ngụy Viễn.
“Trần Tích, đồ chó …”
Cậu toàn mắng tôi như vậy, tôi không phục.
Nếu tôi là chó thì không phải cậu cũng là chó sao, đầu óc Ngụy lắm tiền bị sao thế.
Tôi không viết thư này để xin tiền cậu đâu, cậu yên tâm, chả là lúc tôi đi mua hũ
đựng tro cốt … Nghĩ tới cái người luôn khiến người ta chán ghét như tôi, có khi thành
tro người ta còn ngại đổ vào, tôi sẽ không vui.
Thế nên gửi thư nhờ cậu giúp đỡ, giúp bỏ tôi vào trong hộp, chôn ở đâu cũng được,
nhưng đừng để Nam Nam biết. Tôi nói với em ấy là đã tìm được người mình thích,
chuẩn bị ra nước ngoài sống.
Lúc trước cậu cho tôi nhiều tiền như vậy, đến tôi cũng cảm thấy hơi nhiều … Nhưng
tôi không trả lại được nên sẽ không trả đâu, nếu không cậu nhớ được bao nhiêu thì cứ
ghi vào sổ, kiếp sau tôi tới trả.
Thế nhưng kiếp sau tôi không muốn làm người, khó sống quá.
Nam Nam vẫn tưởng tôi không cho con bé ở nhà là để vụng trộm với đàn ông… Ài, cả
ngày nhóc con này suy nghĩ cái gì không biết, tôi cũng hết cách rồi, chi phí ăn uống
các thứ rất cao, con bé ở nhà thì phải làm đồ ăn ngon, không ở nhà thì tôi ăn bánh
bao cũng được, để con bé đi căng tin mua mấy đồ mình thích… Tôi nghĩ là khá ổn.
À, còn một điều nữa, cậu nói rằng cậu không thích tôi.
Tôi biết cậu không thực sự thích tôi, thế nên tôi không nói với cậu, tôi thích cậu ha ha
ha.
Cậu có biết vì sao trước kia tôi làm bài tập về nhà cho người ta mà chưa bao giờ bị
phát hiện không?
Vì tôi sẽ mô phỏng chữ viết người đó.
Được rồi, không còn gì để nói nữa, vậy thôi, tạm biệt nhé.
Ngụy Viễn.
—
Bức thư tặng Trần Tích được viết khá đơn giản.
Phong thư mở ra chỉ có ba từ.
Tôi yêu cậu.
Trần Tích viết bằng nét chữ của Ngụy Viễn – Tôi yêu cậu.
Tôi yêu cậu.
—
“Khi đó cậu ấy luôn len lén đến thăm cậu, cậu lại chơi như điên… thường xuyên làm
loạn với người ta trong quán bar.”
“… Có lần cậu ấy tới đó, bị người ta trói lại dùng thuốc, hết cách mới tới tìm tôi.”
“Nén bi thương, đây là con đường cậu ấy chọn.”
—
“Trần Tích thích tôi?”
“Ngoài tiền ra thì Trần Tích thích gì chứ?”
—
Trần Tích thích tôi.
—
Còn viết một bức thư tình.
Nói rằng tôi yêu cậu.
—
Tôi yêu cậu.
Hết
Lảm nhảm của tui:
Thực ra mục đích tui edit cái đoản này là do đang bị chán, và cũng muốn thử cảm giác edit
truyện SE một chút, chuyện dài thì đương nhiên không chịu được, thế nên chỉ tìm đoản thôi, thế
mà cũng mất tới mấy ngày.
Tui thì khi chọn truyện sẽ chỉ nhìn tag thôi, chẳng có chuyện đọc trước đâu. Cảm giác đầu tiên
khi đọc xong truyện là, hai người đâu cần phải thế, nhưng thôi, đấy là lựa chọn của mỗi người, và
nó đúng với cái tag cẩu huyết luôn.
Có lẽ Trần Tích thấy lấn cấn với số tiền 100 tệ mà Ngụy Viễn bỏ ra đó, nên mới không tin, có lẽ do
hoàn cảnh, có lẽ do nhiều thứ khác mà hai người đã bỏ lỡ nhau, dù gì thì cũng chỉ người trong
cuộc mới hiểu được đúng không, không thể trách ai trong hai người cả.
Thế nên chúng ta rút ra được bài học là: Yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn, và tốt nhất là
nên nói thẳng nhá.
Cảm ơn mọi người đã nghe tui nói linh tinh đến đây, hẹn gặp mọi người ở tác phẩm sau