Editor: Sakura Trang
Bầu trời đế đô trăng sáng sao thưa, bóng đêm yên tĩnh làm người ta chìm đắm. Một khu nhà vắng vẻ trong tứ hợp viện nơi ngoại ô, đèn lồng sáng ngời, đại viện tường cao, hẳn là mọt hộ gia đình giàu có và sung túc.
“A! A yêu... Đau sao, ô ô ô...”
“Ai kêu ngươi khoe tài, làm gì cố ý khích y? Ngươi chính là muốn đi, không thể tìm một phương pháp khác mềm mại một chút sao? Còn không biết xấu hổ kêu đau, không được kêu, kêu nữa ta cũng mặc kệ ngươi.”
“Ngô... Nào có gian phu lòng dạ đen tối như ngươi vậy, ngươi cũng đừng quên ngươi là gian phu của ta ôi!”
“...”
“A... Hạ thủ nặng như vậy, ngươi cố ý!”
Hai người trong phòng, chính là Mạc Ưu và Liễu Minh Nguyên, cũng chính là tổ trạch ở ngoại ô đế đô của Liễu Minh Nguyên. Ngày thường chỉ có một lão quản gia mang mấy người hầu chăm sóc nơi này, hôm nay Mạc Ưu ý muốn nhất thời, nhất thời không nơi ở, mặc dù hắn người nàu buộc hắn diễn trò ở trước mặt hoàng thượng quả thực đáng ghét, nhưng hắn rốt cuộc cũng là dụng tâm lương khổ, huống chi hắn một bộ dạng bể đầu chảy máu đáng thương, cũng chỉ đành mang hắn về đây.
Liền coi như làm việc thiện một ngày đi… Liễu Minh Nguyên không thể làm gì khác hơn lắc đầu một cái.
Tuy nói trên tay dùng sức một chút cũng không ôn nhu, nhưng Liễu Minh Nguyên rốt cuộc là rất có phẩm hạnh danh y, rất nhanh băng bó cẩn thận cho trán của Mạc Ưu. Phong Tiêu Nhiên này hạ thủ lực đạo không muốn để cho người kia hoài nghi, nhìn như hạ thủ rất nặng, thật ra thì sượt qua chỉ xước chút da thịt, nhìn như chảy rất nhiều máu, thật ra thì vết thương vô cùng nông, rất nhanh sẽ phục hồi như cũ.
Hỏi dò một cái người thở hổn hển như thế nào có thể đem lực đạo nắm chặc chính xác như vậy?
“Liễu đại ca, ngươi nói tác dụng của Nhược biệt ly thật kinh khủng như vậy sao? Chỉ cần chung một chỗ với người trong lòng ái mộ, một lúc sau liền sẽ từ từ rút hết toàn bộ tinh khí trên người, cho đến đèn cạn dầu thuốc không tác dụng?”
Nháo đủ rồi bắt đầu vào chính đề, Mạc Ưu quan tâm nhất tự nhiên chỉ có cái loại độc tố trên người Phong Tiêu Nhiên gọi là Nhược biệt ly đó.
“Cái này tự nhiên. Từ trúng độc đến tắt thở, nhiều nhất ba tháng, cùng người yêu cảm tình càng sâu, hai người càng thân mật, sẽ chết càng nhanh. Ta bắt mạch cho hoàng thượng, y trúng độc chỉ có hai mươi ngày, nhưng tình trạng thân thể đã rất kém cỏi, chính xác là ngươi cái tiểu sắc ma, luôn là lừa gạt y ân ái.”
“Ách... Ngươi có thể hay không đừng thẳng thừng như vậy…”
Mạc Ưu thiếu chút nữa bị nước trong miệng mình làm sặc, vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi: “Coi là thật vô giải dược?”
Liễu Minh Nguyên nhìn sắc mặt vẫn mang chút khao khát của hắn, không khỏi có chút không đành lòng trong lòng, nhưng vẫn là cứng rắn nói lời thật.
Hạc đỉnh hồng cùng Nhược biệt ly, trên đời xưng là hai loại kỳ kỳ dược độc nhất.. Cái trước là bởi vì dược tính mãnh liệt, trúng độc người chịu hết thống khổ tử trạng kinh khủng; người sau là bởi vì dược tính bá đạo, mặc dù không phải là lập tức phát tác, nhưng không thuốc có thể trị.”
Ánh sáng trong mắt Mạc Ưu chậm chậm từng điểm từng điểm thu lại, người nghiêng về trước cũng từ từ ngồi về chỗ cũ. Liễu Minh Nguyên cho là ngươi ít nhất sẽ than phiền, sẽ phát tiết một chút, nhưng mà hắn không, hắn lại cười nhạt ánh sáng rực rỡ của mỹ nhân tuyệt thế, cũng chỉ trong một tiếng cười, liền cả phòng rực rỡ.
“Không sợ, chỉ cần ta không có ở bên người y, y vẫn có thể thật tốt.”
Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng, tựa hồ là nói cho mình nghe, nói nhẹ như vậy, cẩn thận dực dực như vậy, phảng phất là sợ đánh thức người yêu trong ngủ mê.
“Nhưng ngươi có phát hiện hay không, hoàng thượng thật giống như rất phối hợp ngươi, thậm chí có thể nói là y chọn trước. Chúng ta vốn là kế hoạch do ngươi ác nhân cáo trạng trước oan uổng y thích hoàng hậu, nhưng y lại bỗng nhiên nhằm vào hai chúng ta nói một tràng lời không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Liễu Minh Nguyên thấy Mạc Ưu một bộ phụng bồi si ngốc ngây ngốc, trong lòng cũng quả thực không dễ chịu, chỉ có nói một chút với hắn về Phong Tiêu Nhiên, có lẽ trong lòng của hắn sẽ còn khá hơn một chút.
“Ta dĩ nhiên biết, ta nhìn y, cứ nhìn y như vậy, y không phải giỏi nhất chính là nói dối mặt của ta sao. Nhìn y nói những lời trái lương tâm kia, lòng ta giống như bị người liều mạng kéo, liều mạng kéo. Thằng ngốc kia, y khẳng định cho là mình sống không được lâu nữa. Cho nên muốn làm ta tức giận bỏ đi, chờ y chết, ta cũng sẽ không khó chịu đựng.”
Mạc Ưu hung hãn nắm vạt áo trước ngực, dứt lời cũng có chút cắn răng nghiến lợi. Cái tên Tiêu Nhiên Cái này… Khó trách trước đó vài ngày bỗng nhiên nói gì với hắn là chỉ cần hai người yêu thật lòng, có một người đi trước cũng là khó tránh khỏi, người còn sống càng muốn sống khỏe mạnh, để cho người bị chết ở dưới đất sẽ không lo lắng.
Lúc đó hắn là trả lời như nào?
Tốt, kia nếu là ta chết trước, ngươi nhất định muốn sống khỏe mạnh, đừng để cho trong lòng đất ta canh cánh trong lòng. Nếu là ngươi chết trước, ta làm sao cũng phải đuổi đến dưới lòng đất quấn ngươi, để cho ngươi thành quỷ cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta.
Đúng, hắn liền nói như vậy. Đáng chết, hắn hoàn toàn không có phát hiện sự khác thường của y, y là sợ hắn tuẫn táng đi, cho nên muốn làm ra thủ pháp vụng về như vậy, vừa vặn Khu Nguyệt Lung kia gây chuyện, y liền theo nàng diễn một vỡ tuồng kích hắn rời đi…
“Ngươi biết liền tốt, xem ra ta bận tâm vô ích, các ngươi đã sớm tâm ý tương thông, ta ngược lại lo ngươi giận y.”
Liễu Minh Nguyên lẳng lặng vỗ một cái vai của Mạc Ưu, lúc này một gã sai vặt mười lăm mười sáu tuổi đẩy cửa vào, trên tay bưng một mâm điểm tâm nóng hổi.
Vừa vặn gặp tay của Liễu Minh Nguyên khoác lên trên vai Mạc Ưu, hắn dường như ngẩn người một chút, cũng cho Mạc Ưu một cơ hội chú ý tới hắn,, là một hài tử xinh đẹp, chẳng qua là, tại sao ánh mắt nhìn hắn sẽ có điểm u oán. Ngạch, u oán?
“A Bình, về sau ngươi liền cẩn thận phục vụ vị Mạc công tử này đi. Tiểu Ưu, ngươi toàn bộ tự mình cẩn thận, ta còn muốn về cung đi xem một chút tình huống bên kia.”
Liễu Minh Nguyên tinh tế dặn dò hai người mấy câu, nhìn thật sâu tiểu nam hài kia một cái, thậm chí bản thân cũng không chú ý ý tới kia là một loại quyến luyến như thế nào đi, sau liền vội vã rời đi, ngược lại là người tên A Bình đó, lại một mực si ngốc nhìn bóng lưng của hắn, cũng không cảm thấy người đã đi xa.
Có ý tứ, thì ra Liễu đại ca cũng không phải ăn chay.
Mạc Ưu nhiều hứng thú nhìn nam hài trước mắt này, có lẽ có thể giúp bọn hắn một chút. Nhưng mà vừa nghĩ tới thân thân Tiêu Nhiên của hắn... Tiêu Nhiên a, ta ở bên ngoài rất tốt, ta thật ra thì một chút cũng không giận ngươi, ngươi phải giữ gìn sức khỏe bản thân thật tốt, chớ thương tâm vì ta a.
Trong Phi Long điện, một thân ảnh thon dài một mình nằm nghiêng trên tháp quý phi, ánh đèn nhu hòa rải trên người của y, ngược lại tỏ ra có một phần lãnh tình. Cách Mạc Ưu rời đi đã bảy ngày, bảy ngày, vì sao bảy ngày lại dài đằng đẵng như vậy.
“Hoàng thượng, đã canh hai ngày. Tối nay có cần triệu vị nương nương kia đến hầu hạ?”
Lâm Đống biết trong lòng y khó chịu, cũng không biết dùng biện pháp gì có thể giúp y giảm bớt, chỉ đành phải cách bình phong nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, bây giờ trẫm liền nghĩ ngơi, ngươi phái người đi nhà Lưu đại nhân, nhìn một chút hắn làm sao còn không qua đây. Nơi hoàng hậu… Không muốn lạnh nhạt nàng. Nàng muốn cái gì cũng theo nàng.”
Mỏi mệt đỡ đỡ trán, Phong Tiêu Nhiên ngã đầu lên gối mềm. Một màn kinh tâm động phách bảy ngày trước còn đang ở trước mắt, y lại làm Ưu Nhi, Ưu Nhi duy nhất y tâm tâm niệm niệm tổn thương.
Thực ra thì ngày đó không phải lần đầu tiên y ngất xỉu, mười ngày trước cũng từng có qua một lần. Lúc ấy Liễu Minh Nguyên chưa trở lại, liền do Vương thái y trong cung bắt mạch cho y. Ai ngờ Vương thái y ở bắt mạch sau cả kinh thất sắc, chẳng qua là quỵ xuống đất dập đầu như giã tỏi, y luôn mãi tra hỏi, mới biết mình không ngờ lại bệnh thời kỳ cuối.
Chẳng lẽ đây chính là ý trời sao?
Tiếng bước chân của Lâm Đống đi mà trở lại, tiếp theo là bẩm báo nơm nớp lo sợ: “Hoàng thượng, Liễu đại nhân cầu kiến.”
“Tuyên.”
“Vi thần thỉnh an bệ hạ.”
Liễu Minh Nguyên yên lặng quỳ nửa ngày, vẫn không thấy người trên tháp đáp lại, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn một cái, trong tay y nắm một miếng ngọc bội giống như đã từng quen biết ngẩn người.
Nhìn một hồi mới nhớ, chẳng phải là tín vật đính ước ban đầu y đưa cho Mạc Ưu sao, nhất định là Mạc Ưu đi gấp, hoàn toàn không có mang theo bên người. Sau khi y và Mạc Ưu trở mặt đây là lần đầu tiên triệu kiến mình, đối mặt với quân chủ kiêm huynh đệ si tình cũng vô tình này, hắn thật sự có chút vô lực.
“Minh Nguyên, ngươi trách trẫm sao?”
Hồi lâu, Phong Tiêu Nhiên mới chầm chậm mở miệng.
“Thần không dám. Bệ hạ không nên quá lo lắng, thần bắt mạch qua cho bệ hạ, long thể bệ hạ cũng không phải là không có thuốc nào cứu được. Chỉ cần cho thần một chút thời gian, rất nhanh sẽ tốt.”
“Ngươi không cần gạt trẫm, Vương thái y là người có kinh nghiệm nhiều năm, hắn nếu dám nói như vậy, tất nhiên không có sai.”
“Bệ hạ, mưu sự tại nhân, xin cho thần một cơ hội, thần có tuyệt đối cầm chắc.”
Nói nhảm, chỉ cần cách Mạc Ưu, Nhược biệt ly kia vô hại như nước bình thường, tự nhiên điều dưỡng thật tốt liền không thuốc mà khỏi bệnh, Vương thái y a Vương thái y, ai kêu ngươi ở lâu trong cung kiến thức nông cạn, ta Liễu Minh Nguyên lần này nhưng đánh bại ngươi rồi.
“Thật không?” Phong Tiêu Nhiên lăng lăng nhìn Liễu Minh Nguyên, dường như có chút hối hận mình hôm đó quyết định làm quá nhiều vội vàng, hẳn chờ cùng Liễu Minh Nguyên thương lượng nói sau.
Liễu Minh Nguyên dường như nhìn thấu tâm tư của Phong Tiêu Nhiên, cười một tiếng nói: “Bệ hạ không cần quá lo lắng. Hoàng quý phi làm người hòa khí thản nhiên, chỉ cần đợi hắn tiêu mất tức giận chuyện này, nhất định còn có đường sống quay về.”
“Thôi, hôm nay trong triều nhiều hơn rất nhiều thế lực không rõ, luôn là ngoài sáng trong tối đối nghịch với trẫm. Phong Thiên Ngạo vẫn đang trốn, chỉ sợ chuyện này thoát không khỏi liên quan với hắn. Còn có hoàng hậu... Ánh mắt một nữ nhân nhìn nam nhân là không lừa được người. Nàng không phải ngu si, nàng rất bình thường, kết quả có ý gì, quả thực khó dò, nhưng địch ý rõ ràng của nàng đối với Ưu Nhi. Bây giờ Ưu Nhi lưu ở bên cạnh trẫm cũng rất nguy hiểm, liền tạm thời thả hắn ở bên ngoài đi, chờ trẫm quét sạch những thứ chướng ngại này, lại phong phong quang quang tiếp hắn trở lại.”
“Hoàng thượng lo lắng phải.”
Nhìn khuôn mặt Phong Tiêu Nhiên dấy lên hy vọng của Phong Tiêu Nhiên, Liễu Minh Nguyên lo lắng. Chẳng lẽ muốn chính miệng hắn nói cho y, y cùng Mạc Ưu, từ đây về sau giống như ban ngày cùng đêm đen, có ngươi không ta, có ta không ngươi, vĩnh viễn không cách nào đồng thời xuất hiện?
“Đúng rồi, mấy ngày này ngươi đem Mộ nhi đến chỗ hắn, liền nói hoàng hậu không thích, thật không nghĩ nàng không vui, chẳng qua là một nghiệt chủng, vẫn là ném cho hắn nuôi tốt hơn.
Mặt Phong Tiêu Nhiên không thay đổi nói những lời này, hai tay vẫn là vô cùng ôn nhu vuốt ve khối ngọc bội kia.
“Hoàng thượng lo lắng tiểu hoàng tử ở lại trong cung sẽ không an toàn?”
“Tổng là theo chân hắn an toàn chút. Hằng Nhi là thái tử, trẫm nếu đưa đi nó đi người khác sẽ nghi ngờ, chỉ có mình để ý nó nhiều hơn, Mộ nhi liền nguy hiểm, trẫm một người một cặp mắt, quả thực sợ bảo toàn không được hai hài tử này.”
Phong Tiêu Nhiên nhàn nhạt thở dài, hận giờ phút này mình không thể đi theo Mạc Ưu.