Editor: Sakura Trang
“Mấy dạng này lưu lại, Hoàn nhi khẳng định thích. Còn có kia mấy thứ cũng để đi, cho Mộ nhi. Cái này sao...”
Đảo mắt liền lại là nửa năm, mùa đông tháng chạp, đã đến lúc hai vị tiểu hoàng tử tròn tuổi.
Mạc Ưu ngồi ở trong phòng cùng A Lâm cùng nhau sửa sang lại lễ vật các nơi tiến cống, vàng bạc ngọc khí, y sức đồ chơi, các loại bảo bối trên đời hiếm thấy ít có, ở trong này đều là cái gì cần có đều có.
Trong tay cầm lên một cái nút áo dây đỏ quấn quanh mây quang liễm thải lưu ly, Mạc Ưu không nhịn được híp mắt lại, vẫn cho là vật này chẳng qua là truyền thuyết trên đời, không nghĩ tới thật là có. Cái nút áo lớn như đồng tiền này tương truyền là thất thải thạch luyện chế lúc Nữ Oa dùng bỏ trời xong để lại, hàng năm đeo lên người có thể hút lấy nhật nguyệt vạn vật tinh hoa, ích khí bổ thân, kéo dài tuổi thọ.
“Cái này sẽ để lại cho Niệm Ân đi, A Lâm, chờ qua yến tiệc đầu tuổi này ngươi tự mình đi một chuyến, đưa cái này mang đi Vô Tướng tự giao cho nó. Tính một chút hài tử kia cũng chỉ nhỏ hơn Hoàn nhi bọn chúng hơn hai tháng, nó cũng sắp đến sinh nhật.”
“Dạ, làm khó Hoàng quý phi phí tâm. Trước đây trong tự có sư phó tới, nói thân thể của tiểu công tử so với lúc vừa đưa đi tốt hơn nhiều, có lẽ thật là phật quang chiếu khắp, Bồ tát phù hộ đi.”
A Lâm dè dặt nhận bảo bối này, lấy qua một chiếc khăn lụa cẩn thận bọc, mới cất vào trong ngực.
Mạc Ưu nghe vậy cười to: “Nơi nào là cái gì phật quang, là bởi vì chủ trì của Vô Tướng tự trước khi xuất gia chính là đại phu vô cùng nổi danh, hôm nay hoàng thượng nghĩa tử của mình đưa qua làm một đệ tử tục gia, hắn tự nhiên muốn dùng mọi cách chăm sóc nó.”
“Thì ra là như vậy, Hoàng quý phi tốt bụng, tiểu công tử đưa đến nơi đo, một là có thể trị bệnh, thứ hai phật môn sạch sẽ, tự nhiên có thể dạy đạo hắn làm một hảo nam nhi.”
A Lâm mới chợt hiểu ra, tại sao ban đầu Mạc Ưu giữ vững muốn Phong Tiêu Nhiên tự mình ra mặt mời một thiền sư tới trong cung giảng đạo, cũng trịnh trọng để tiểu công tử Niệm Ân không tới nửa tuổi tiến hành đại lễ bái sư.
“Ngươi ngược lại là biết tính toán cho nhi tử người khác, nhi tử của chúng ta cũng không thấy ngươi để ý như vậy.”
Thanh âm trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới, Mạc Ưu cùng A Lâm nhìn nhau cười một tiếng, liền thấy Phong Tiêu Nhiên một thân long bào minh hoàng sắc, khí vũ hiên ngang sải bước đi tới.
“Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, động tác làm thế nào cũng không dè đặt giống như một hoàng phi nên có, ôm lấy eo của người kia, theo bờ môi trơn bóng hung hăng hôn một cái.
“Ngươi đã tới, hôm nay lâm triều thật là dài, bọn ta chờ ngươi nhàm chán chết.”
Phong Tiêu Nhiên tự nhiên sớm thành thói quen Mạc Ưu luôn luôn văng ra lời nói hiện đại, chẳng qua là ngậm cười không nói, đáp lại hắn bằng một cái mổ nhỏ, liền kéo tay của hắn ngồi vào bên giường nhỏ cùng dựa vào nhau hơ ấm tay.
“Làm sao. Bên ngoài tuyết rơi? Lạnh không?”
Lúc này Mạc Ưu mới trên tóc y có dính ít viên tuyết, bận bịu đưa tay phủi đi cho y, cũng cầm bàn tay lạnh như băng của y nhét vào bên trong vạt áo ấm áp của mình.
Lúc Đế phi ở cùng nhau không thich có người hầu hạ, đây là một quy củ bất thành văn đã sớm hình thành trong cung. Vì vậy trừ A Lâm ở lại bên ngoài chờ đợi triệu đến, tất cả thái giám nam thị đều lui đến ngoài điện phục vụ. Đây cũng là yêu cầu bắt buộc của Phong Tiêu Nhiên, y hy vọng có thể cho Mạc Ưu càng nhiều không gian tự do hơn, ngọt ngào tự nhiên sống chung với y,
Mạc Ưu sao có thể không hiểu tâm tư của y, cũng sẽ tùy y đi an bài. Chẳng qua là lúc mới vừa vào ở trong cung rất không hiểu vì sao chỉ có Phượng Nghi cung này của hắn tất cả đều là thái giám, không có một cái cung nữ, ai ngờ người kia lại hiên ngang trả lời, ai kêu lúc ngươi mới vừa vào cung những nữ nhân kia đều trực câu câu nhìn ngươi, không có hảo ý, ngươi là của một mình ta!
Suy nghĩ dáng vẻ thân thân lão bà nhà hắn cũng vì hắn ghen đến mặt hồng hồng, hắn không khỏi cười ra tiếng.
“Nghĩ gì vậy cao hứng như thế? Liền vì cái nút áo có thể kéo dài tuổi thọ đó? Ngươi thật đúng là tin a.”
Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu một người xuất thần, còn tưởng rằng hắn đang nhớ chuyện của Niệm Ân, lòng trong khó tránh khỏi có chút vướng mắc. Dẫu sao Niệm Ân này là nhi tử của Phong Thiên Ngạo, quá khứ Phong Thiên Ngạo cùng Ưu Nhi đã từng... Mặc dù Ưu Nhi sớm cùng hắn nói chuyện chuyển kiếp cùng tá thi hoàn hồn. Nhưng y vẫn là nửa tin nửa ngờ, từ đầu đến cuối có chút ngăn cách, vì vậy đối với hài tử kia cũng chỉ là khách khí bề ngoài, từ đầu đến cuối không thể nhiệt tình nổi.
Mạc Ưu thấy y hiểu sai ý, cũng không giải thích, chẳng qua là cười rót một ly trà sữa thơm ngát do hắn tự chế, thấy giữa lông mày y không che giấu được mệt mỏi, liền ấn y nằm ở trên cẩm tháp, mình thì ngồi ở phía trên của y xoa bóp đầu.
“Gần đây nghe Lâm công công nói ngươi thường thường phê duyệt tấu chương đến đêm muộn, buổi sáng trời chưa sáng muốn đứng lên muốn thức dậy lâm triều, tinh thần của người làm sao chịu nổi? Nhìn một chút ngươi, sắc mặt cũng biến đen.”
“Nơi nào có nghiêm trọng như vậy, Lâm Đống cũng càng ngày càng không giữ miệng, nhìn xem quay đầu làm sao dọn dẹp hắn. Chẳng qua là mấy ngày nay nhiều chuyện cần xử lý chút, lão hoàng đế của Tinh Hãn chết, kế vị của cũng không phải là thái tử, mà là thập nhất hoàng tử của ông ta. Người kia luôn luôn âm ngoan cay độc, kiêu dũng thiện chiến, mơ ước Đại Dạ ta đã lâu. Nay hắn kế vị, biên giới rối loạn, ngươi nói nhưng lo hay không lo?”
Phong Tiêu Nhiên uốn éo người điều chỉnh cái tư thế thoải mái, Mạc Ưu nắn bóp làm y cảm thấy toàn thân thư thái, cũng chỉ có ở nơi này của hắn, y có thể được buông lỏng chân chính.
“Vậy bây giờ bên kia là ai đang quản? Như vậy không đắc lực, không thể dùng lại.”
Mạc Ưu nhíu mày một cái, chuyện biên giới không nhưng khinh thường, Đại Dạ quốc vừa mới lấy được nghỉ ngơi lấy sức, nếu như chiến sự hồi sinh, chỉ sợ tổn thất không lường được.
“Cũng không phải sao? Bây giờ coi chừng chính là cái tên Trần Tư Viễn, nữ tế (con rể) của Dương quốc cữu. Ban đầu hắn dẫn đầu phản, sau đó ăn vài lần thất bại thương vong thảm trọng, thể không đưa vào dưới quyền quân ta, trong lòng dĩ nhiên là không phục. Sau đó Dương quốc cữu ở trong tù chết không giải thích được, hắn sợ mình cũng bị liên lụy, liền chủ động nói đi đông cương trú đóng. Lúc ấy nơi đó là gió êm sóng lặng, chẳng qua là không nghĩ tới lúc này mới đi mấy tháng, liền không yên ổn rồi. Ta nghĩ bây giờ trong lòng hắn chỉ sợ ruột đều rối bồng rồi.”
Phong Tiêu Nhiên suy nghĩ Trần Tư Viễn một khuôn mặt để râu dê hối hận không kịp, không nhịn được nhẹ bật cười.
“Nhìn ngươi, dầu gì là một hoàng đế, nào có ngươi trêu ghẹo hạ thần của mình như vậy?”
Mạc Ưu thấy y nói cười, cũng không nhịn được nhếch miệng.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Hắn là cái tên chỉ giỏi tham sống sợ chết, lần tiểu hỗn loạn liền ăn không được, vội vội viết sổ con về tới yêu cầu triều đình tăng viện. Chút chuyện như vậy cũng không làm xong, Đại Dạ quốc chúng ta làm sao liền nuôi chút sâu gạo như vậy?”
“Ngươi cũng không cần gấp, ngươi nếu coi là thật cân nhắc cái vấn đề này, ta có thể tiến cử một người với ngươi.”
Mạc Ưu thần bí hề hề cười cười, ngừng tay đứng dậy ngồi vào bên người của Phong Tiêu Nhiên.
“Nga? Là ai?”
Bởi vì Mạc Ưu luôn luôn đối với chuyện trong triều không hỏi, hôm nay bỗng nhiên nói có người muốn tiến cử, Phong Tiêu Nhiên không khỏi tò mò, đứng dậy ôm một cái eo của Mạc Ưu.
“Chính là Lưu Thành.” Mạc Ưu không nhanh không chậm nói.
“Lưu Thành? Người Phó tướng kia bên người Vân Thiên kia? Hắn đúng là một cái mầm tốt, hữu dũng hữu mưu, nhân duyên trong quân đội lại cực tốt. Chẳng qua là hắn cũng không độc lập dẫn qua mấy lần binh, cái thúng lớn như vậy, hắn có thể vác nổi sao? Ta ban đầu là muốn gọi Vân Thiên đi.”
Phong Tiêu Nhiên có chút chần chờ cau mày lại, nhưng mùi vị quen thuộc dễ ngửi nhàn nhạt trên người Mạc Ưu tràn đầy lỗ mũi của y, tí ti lũ lũ hoạt bát chui vào buồng tim của y gãi ngứa, chọc cho y không nhịn được tâm viên ý mãn.
“Ngươi nếu là tin ta hãy dùng hắn một lần. Lưu tướng quân tuyệt không phải vật trong ao, hàng năm đi theo phía sau Úy Trì tướng quân, thật là mai một hắn. Cái vị Úy Trì tướng quân ngươi nói đó, ta nhìn hắn đời này cũng chỉ có thể làm một chút thống lĩnh Ngự lâm quân, quản một dãy quân đội xung quanh đế đô, nếu hắn cách ngươi quá xa? Ngày không thấy ngươi liền thất hồn lạc phách...” Ban đầu Mạc Ưu vẫn là nghiêm chỉnh tiến cử Lưu Thành, có thể nói dứt lời liền biến vị, lại chua xót đứng lên.
“Ngô... Ngươi?”
Kinh ngạc cảm giác được ngón tay có lực mát lạnh im hơi lặng tiếng chui vào nội khố, vị trí mềm mại yếu ớt nhưng nhạy cảm nhất bị ôn nhu bao bọc, Mạc Ưu không nhịn được hơi ngẩng đầu, gáy trơn bóng dưới ánh nắng buổi sáng hình thành một độ cong cái màu vàng nhạt tuyệt đẹp.
“Lời nói này của ái phi có chút giống như là đang ghen nga? Trẫm móc tim móc phổi suy nghĩ ngươi một đêm, thật vất vả chịu đựng qua lâm triều, ngươi lại đặc biệt nói những lời đáng giận này.”
Trong lúc tán tỉnh Phong Tiêu Nhiên tổng là vui vẻ cố ý bưng ra cái giá hoàng đế, không biết tại sao chính là cảm thấy như vậy đặc biệt vui. Mạc Ưu thấy y nói đến đáng thương, không khỏi thở dài cam chịu số phận đến gần hôn lên hai mảnh bờ môi còn đang nói lải nhải tự oán kia.
Thân thân Tiêu Nhiên nhà hắn a, càng ngày càng sẽ gây khó dễ hắn, biết nũng nịu như vậy, luôn là nhẹ nhàng đúng dịp đúng dịp vài ba lời đánh đến hắn quân lính tan rã thua trận.
Chỉ tiếc chuyện gợi cảm trong phòng, thật muốn xem thiên phú nga! Lấy tư chất của Phong Tiêu Nhiên, nhiều nhất cũng sẽ đốt lửa, tiếp theo thì hoàn toàn chủ đạo không được rồi, rất nhanh liền bị Mạc Ưu vững vàng chế trụ, thậm chí bị lạc ở trong trong vuốt ve của hắn không thể tự kiềm chế, vì vậy lâu như vậy tới nay mặc dù y luôn là la hét muốn ở phía trên, nhưng cho tới bây giờ không thành công qua.
Cái này không phải sao, người mới vừa kêu khóc muốn cho ái phi nhà mình dục tiên dục tử, mình đã dục tiên dục tử nhuyễn đảo ở trong ngực người nào đó, mặc do hắn ôm đi về phía trên giường lớn!
“Lão bà, ngươi lại đáng yêu như vậy ta thật không chịu nổi nga!”
“Ừ...”
“Lão bà, cái nút áo lưu ly đưa cho Niệm Ân có được hay không, Hoàn nhi cùng Mộ nhi ta giữ lại thứ tốt.”
“Ừ, đều nghe ngươi.”
“Lão bà, Ngươi thật thơm... Chúng ta lại muốn một hài tử đi.”
“Ừ, đều nghe ngươi.”