Editor: Sakura Trang
Mật huyệt khép chặt đã lâu không bị người tiến vào, hơi có chút khô khốc, nhưng cũng trở nên nhất là nhạy cảm, ở Mạc Ưu không ngừng xoa nắn khai thác, cũng dần thích ứng, thậm chí có chút bọc lấy ngón tay của Mạc Ưu.
“Tiêu Nhiên, ngươi càng ngày càng đáng yêu.” Mạc Ưu xấu xa nỉ non, dành ra một cái tay làm dịu đi nhiệt tình đã sớm ngẩng đầu trước người y.
“A… Ưu Nhi... Ưu Nhi không muốn...” Phong Tiêu Nhiên khẽ ngâm ở trung trận trận khoái cảm bị lạc phương hướng, toàn thân da thịt bánh mật mềm mại bắt đầu hiện ra màu hồng nhạt, hiện đầy một tầng mồ hôi trong suốt.
“Đi vào, đừng mè nheo!” Gương mặt tuấn tú của y đã phủ lên một tầng đỏ ửng yêu, trong lạnh nhạt yêu dã lại có lực lượng, đối với Mạc Ưu hoàn toàn là dẫn dụ muốn chết.
“Lĩnh mệnh!” Mạc Ưu ở đầu vai nửa lộ của y hôn thật sâu, mình cũng quả thực không nhịn được, liền xoay mình đem y ở dưới người, mười ngón tay giao triền sợi tóc quấn quít, trong ôn nhu giật mình một cái động thân, chớp mắt hai người cũng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
“Thật chặt, xem ra lúc ta không có ở đây ngươi thật biết điều nga!”
Nhìn Phong Tiêu Nhiên trong mê say ném tới một cái ánh mắt giết người, Mạc Ưu đùa dai lưỡi một cái, nâng lên hai bắp đùi thon dài mê người của y bắt đầu có tiết tấu đung đưa eo, trong cơ thể kịch liệt khiến nhiệt độ trên người nhanh chóng vọt cao toàn thân, mỗi một sợi tóc cũng có thể cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của bọn họ.
“Ngô...” Đôi môi mềm mại nóng bỏng lại lần nữa áp vào nhau, Mạc Ưu nâng cái ót của Phong Tiêu Nhiên dùng lực hôn, một cái lưỡi linh hoạt hoạt bát ở trong miệng y công thành chiếm đất không chỗ nào không tới, Phong Tiêu Nhiên cũng thay đổi tính tình mặc hắn muốn làm gì thì làm, lại có đáp lại hắn, hai người nhất thời hôn khó phân thắng bại, dưới người cũng một mảnh nóng như lửa.
Mạc Ưu như rất sợ chốc lát thì Phong Tiêu Nhiên sẽ biến mất vậy giữ thật chặt vai của y, một bên tức giận như hài tử gặm cắn thổi khí bên tai y, lại rất nhanh liền phóng thích ra ngoài.
“Nhanh như vậy?” Này đến phiên Phong Tiêu Nhiên giễu cợt, dùng cách nói của Mạc Ưu chính là cười một tiếng tà nịnh tràn đầy cám dỗ cùng khích lệ, làm dục vọng mới vừa phát tiết xong của hắn lại lần nữa nâng đầu.
Phong Tiêu Nhiên kinh ngạc cảm giác được thứ trong cơ thể một lần nữa lấy tốc độ cực nhanh phồng lớn, mật huyệt một lần nữa bị lấp đầy, kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt của Mạc Ưu không nói ra lời.
“Lão bà, đừng lo lắng nha. Thật coi ta không được rồi, ta nếu là không được rồi tính phúc nửa đời sau của ngươi làm thế nào nga? Mới vừa rồi là quá kích động sao, lần này để cho ngươi xem thật kỹ một chút cái gì gọi là thực lực!”
Mặc dù Phong Tiêu Nhiên nghe không quá hiểu Mạc Ưu nói tính phúc là ý gì, nhưng nhiệt tình tràn trề ầm ĩ trong thân thể kia y lại có thể chân thiết cảm nhận được, mắt phượng lưu chuyển nhàn nhạt cười một tiếng: “Ngươi cái này tiểu tử ngốc.”
Đèn mờ nhạt vi huân, tiếng trống hoàng hôn tiếng nhạn kêu trầm trầm.
Mạc Ưu nằm ở trên giường ngủ một giấc no đủ thỏa mãn tỉnh lại, lười biếng duỗi người định ôm người bên người vào lòng, nhưng phát hiện sờ được chẳng qua là giường bằng phẳng hơi lạnh, đã sớm không có một bóng người.
Tiêu Nhiên?
Hắn nhỏ giọng lầm bầm một câu, gượng người dậy mới phát hiện mình mặc áo lót sạch sẽ sảng khoái, trên người còn đang đắp thảm mỏng. Ấm áp Nhàn nhạt từ trong lòng dâng lên, mấy ngày liên tiếp ngày đêm giục ngựa chạy như điên, hắn đã sớm cạn thể lực mệt mỏi không chịu nổi, cách trướng liêm xem qua bóng đêm phía ngoài, bầu trời không ngờ đã đen thui, Dạ Tiêu Vân này là heo sao? Từ buổi sáng ngủ thẳng tới buổi tối...
Sờ bụng xẹp lép leo xuống giường, thật là đói a! Ánh mắt quét qua cái bàn tròn nhờ cạnh giường, một chồng bạch đường cao trong suốt bày ở đó, đối mặt bánh ngọt mình yêu thích nhất, hắn lập tức lão đại không khách khí nhào tới, ừ... Hương vị bơ mềm ngọt ngào, vào miệng tan đi, quá tuyệt vời!
Lão bà nhà hắn thật biết quan tâm, thật đáng yêu quá, ngô, ngô... Trong miệng hắn chất đầy bánh ngọt vẫn cao hứng, chợt phát hiện phía sau bình phong dường như có thanh âm người nói nhỏ.
Di? Hắn cầm bánh ngọt nhẹ giọng dời bước đến gần bình phong, lộ ra nửa cái đầu, nguyên lai là Phong Tiêu Nhiên cùng Úy Trì Vân Thiên và vị quân sĩ đang thương nghị.
Phong Tiêu Nhiên đã sớm đổi một thân trường bào cao ngất chỉnh tề, tóc dài cẩn thận buộc lên, lộ ra gương mặt lãnh nghị đường cong tuyệt mỹ cùng chiếc cổ cao quý trắng nõn. Úy Trì Vân Thiên cong lưng thật thấp nói gì, y chẳng qua là dựa vào ghế miễn cưỡng nghe, không một lời, nhưng cả người trên dưới tản ra khí tức xơ xác tiêu điều thâm độc.
“Ai ở trong đó?” Phó tướng Lưu Thành của Úy Trì Vân Thiên phát hiện Mạc Ưu trước, mắt của mấy người đồng thời bắn tới trên người hắn, Mạc Ưu cũng không lại che giấu, thoải mái khoác một món chất sa trường bào thường ngày liền đi ra. Người ở chỗ này trừ Phong Tiêu Nhiên cùng Úy Trì Vân Thiên, rối rít khoa trương hít một hơi khí lạnh, mắt lại cũng không cách nào từ trên người của hắn dời đi.
Phong Tiêu Nhiên dĩ nhiên biết Mạc Ưu cho những đại hán lâu trong quân đội này mang tới đánh vào thị giác như thế nào, hơi cau mày, ngoắc tỏ ý hắn tới bên cạnh mình, cánh tay dài một cái ôm hắn vào trong ngực, tay áo rộng không dấu vết che giấu một chút xuân quang trên cổ hắn.
“Tham kiến vương phi.”
Úy Trì Vân Thiên dẫn đầu hành lễ, mấy người kia lúc này mới phục hồi tinh thần lại, rối rít khom người hành lễ, nhưng thủy chung không dám ngẩng đầu.
“Các vị đại nhân miễn lễ đi. Mạc Ưu không phải nữ tử, không kiêng kỵ nhiều như vậy, mọi người vẫn là tự tại chút tốt.” Mạc Ưu suy nghĩ những người này đều là tâm phúc của Phong Tiêu Nhiên, tại giờ phút quan trọng này tất cả đều là người dùng được, tự nhiên muốn lung lạc chút. Lại quay đầu nhìn một chút người đằng sau ôm chặt lấy hắn, thấy y hướng mình ném tới ánh mắt khích lệ, lúc này mới an lòng xuống.