Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 1 - Chương 26: Sơn vũ dục lai 1




Editor: Sakura Trang

Mạc Ưu đem chuyện do mình nghĩ ra sống động nói một lần, đem toàn bộ cũng đẩy tới trên người Phùng nhị thiếu. Người kia đúng là một bằng hữu rượu thịt của hắn, là nhi tử của Hình bộ thượng thư Phùng Mộ Minh, người vô cùng thoải mái hào sảng sở thích kết giao bằng hữu, khuyết điểm duy nhất chính là thích uống rượu, thích đi dạo hoa lầu. Chẳng qua hắn ngược lại cũng là một người phong nhã, quân tử háo sắc mà không dâm, cũng chẳng qua chỉ là nghe một chút tiểu khúc, cùng mỹ nhân cười cười nói nói chiếm đa số.

Phong Tiêu Nhiên là biết người này, suy nghĩ Mạc Ưu nếu bị hắn kéo đi, cả người mùi rượu mùi hoa ngược lại cũng chấp nhận, trên mặt không khỏi mềm nhũn ra.

“Vậy, ngươi cũng phải kêu người trở lại nói một tiếng, để cho người cuống cuồng.”

“Ta biết, lần sau không dám nữa, đều là ta không tốt, để cho các ngươi lo lắng.” Hắn nhẹ nhàng ôm Phong Tiêu Nhiên vào lòng, một tay ôn nhu ở bụng nhô lên của y vuốt ve, một câu “Các ngươi”, thậm chí có suy nghĩ một nhà ba miệng, mặt Phong Tiêu Nhiên cũng không đằm đằm nữa nữa, không nhịn được khẽ mỉm cười.

“Cuối cùng cũng cười.” Mạc Ưu thở phào nhẹ nhõm, còn nghịch ngợm làm ra động tác liều mạng lau mồ hôi, chọc cho Phong Tiêu Nhiên một mặt nín cười một mặt hận hận trợn mắt nhìn hắn mấy lần.

“Ngươi trước nghỉ một lát, ta kêu người đến đem thức ăn cùng an thai dược cũng hâm nóng một chút, không cho phép tự làm theo ý mình nga, bảo bảo sẽ học xấu…”

“Ngươi chỉ biết nói miệng, còn không mau đi.”

“Thần thiếp tuân lệnh, nếu không thần thiếp trước phục vụ điện hạ cởi y phục đi…”

“... Cút!”

Nghe được trong phòng truyền ra tiếng mắng cười, A Lâm cùng Diệp nhi canh ở trước cửa cuối cùng cũng buông tim đang vọt lên cổ họng. Hai bên trong không để cho người yên tâm cuối cùng cũng từ từ yên tĩnh lại, ước chừng nửa giờ sau, ánh nến chợt tắt, ánh trăng nhỏ vụn mà hiện lên vệt sáng cách cửa sổ chui vào trong phòng, khí tức ôn nhu uyển chuyển ở trong không khí, ai cũng không nghĩ ra chờ đợi bọn họ là một trận thay đổi to lớn như thế nào.

Khi Lý công công của Cam Tuyền cung mang đến tin tức Trinh phi bệnh cấp tính nằm liệt giường không dậy nổi, hai cái miệng nhỏ chính đang bừng bừng ở trong thư phòng tỷ thí vẽ tranh, xem ai có thể dựa vào trí nhớ đem một cành hồng mai hôm qua mới nhìn thấy vẽ giống như đúc đầu tiên, duệ duệ sinh tư.

“Phượng thể mẫu phi như thế nào, ngự y nói thế nào?” Phong Tiêu Nhiên lấy lý do dưỡng bệnh ở bên trong thư phòng tăng thêm một tấm rèm, như vậy thứ nhất vừa thuận lợi y cùng người tiếp xúc, cũng sẽ không tình trạng thân thể bây giờ của y lộ ra.

Lý công công cách rèm hơi hành lễ, lạnh nhạt nói: “Khởi bẩm điện hạ, nương nương bệnh đến như núi, mấy vị ngự y liên hợp chẩn vẫn không thấy chuyển biến tốt. Hoàng thượng muốn lão nô tới truyền khẩu dụ của ngài, cho đòi mời hai vị điện hạ vào cung hầu hạ, bầu bạn nương nương.”

Lý công công là lão nhân bên cạnh Trinh phi, nghe nói ở nàng vào cung không lâu liền đi theo nàng, một đường đem nàng từ một tài nhân nho nhỏ bắt đầu nâng đỡ lên, làm người cẩn thận trầm ổn, tâm tư kín đáo, không biết vì nàng làm bao nhiêu mưu tính, tránh khỏi bao nhiêu nguy cơ, tuyệt đối là một trợ giúp đắc lực khiến Trinh phi hiện tại có thể giữ thế độc quyền trong cung như bây giờ. Vì vậy Trinh phi đối với hắn vô cùng coi trọng, thậm chí ở trước mặt Tấn vương, thái độ của hắn cũng so với những nội thị khác kiêu căng nhiều lắm.

Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu trố mắt nhìn nhau, Mạc Ưu từ trong mắt y đọc lên lo âu cùng nghi ngờ. Từ hắn “gả” cho Phong Tiêu Nhiên sau, cũng từng theo y vào cung thỉnh an mấy lần, ít nhiều có chút hiểu quan hệ giữa mẫu tử bọn họ, dường như mẫu tử y có chút khúc mắc.

Trinh phi đối với y hết sức nghiêm nghị, thậm chí có lúc có thể nói là hà khắc, hơn nữa không ở trước mặt y lộ ra một mặt từ mẫu, ánh mắt luôn là sắc bén mà thanh tỉnh, đến nỗi khiến trong lòng Phong Tiêu Nhiên phát lạnh. Nhưng mỗi khi sau lưng y, ánh mắt Trinh phi sẽ không kìm lòng được toát ra ánh mắt nồng nặc quan ái đối với nhi tử, chỉ là cố ý che giấu đi thôi. Tại sao sẽ như vậy chứ? Mạc Ưu cũng là trăm tư không hiểu.

“Như vậy đi, mời Lý công công nghỉ ngơi, uống ly trà, Tấn vương cùng ta sửa sang chút liền đi.”

Nô tài tuân chỉ.”

Diệp nhi lập tức biết điều đi lên một mực cung kính dẫn Lý công công đi khách sảnh, Mạc Ưu thì đỡ Phong Tiêu Nhiên trở về phòng.

Bắt buộc phải mặc cái này sao? Trinh phi là thân nương ngươi, để cho nàng biết có quan hệ thế nào? Có lẽ lúc ngươi sinh nàng còn có thể giúp.” Mạc Ưu cầm trong tay một món đồ tương tự với món đồ lót bó sát mà kiếp trước hắn thường xuyên nhìn thấy trong quảng cáo trên ti vi, cũng chính là đồ lót thiết giáp Liễu Minh Nguyên từng nói qua, không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Đồ nhỏ như vậy, đã mang thai gần sáu tháng Phong Tiêu Nhiên có thể chịu nổi sao?

Phong Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn hắn một cái, hướng A Lâm nháy mắt, A Lâm hiểu ý đi lên từ trong tay Mạc Ưu nhận lấy, bắt đầu nhanh tay nhanh chân mặc lên cho Phong Tiêu Nhiên.

“Ưu Nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta một hồi trở lại.” Phong Tiêu Nhiên không muốn để cho Mạc Ưu ở phòng trong thấy mình một hồi bộ dáng chật vật đau đến xuất mồ hôi lạnh, không nhịn được nghĩ muốn đẩy hắn đi ra ngoài.

“Không, ta tới giúp ngươi mặc, người khác không biết nặng nhẹ.” Mạc Ưu dường như có thể nhìn thấu tâm tư y, cũng biết chuyện y quyết định rồi không có cách nào thay đổi, chỉ đành phải nghe theo y, ít nhất y làm có thể so với A Lâm chút nhẹ chút, Phong Tiêu Nhiên cũng không cần cố gắng miễn cưỡng bản thân.

“Vậy mau chút, Lý công công đang chờ đây, chớ để hắn nhìn ra điều gì.” Miệng Phong Tiêu Nhiên thúc giục, hai tay ôm chặt cột giường, hít sâu một hơi.