Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 77: Ngoại truyện 9. Bất ngờ




Vào lúc Thần Thần tròn mười bốn tháng năm ngày, chiếc đồng hồ của Châu Túc Tấn cuối cùng cũng đã tới.

Người quản lý cửa hàng năm đó đã được thăng chức làm người phụ trách khu vực, ngày hôm đó là quản lý cửa hàng mới đích thân chào đón Vệ Lai.

Vệ Lai lại đặt thêm một cặp đồng hồ đôi, dùng thẻ VIP của mình xếp hàng.

Quản lý cửa hàng bảo cô sớm chuẩn bị tâm lý: “Giám đốc Vệ, nếu dùng thẻ VIP của chị để xếp hàng, rất có thể phải đợi đến tám, mười năm.”

Vệ Lai cười: “Không sao.”

Bây giờ cô đã không còn lo lắng về việc chia tay với Châu Túc Tấn.

Thời gian Vệ Lai Bách Đa lên sàn giao dịch đã được ấn định, một tuần sau cô phải đi công tác, đầu tiên là Bắc Kinh sau đó là Thượng Hải.

Lúc trở lại Giang An Vân Thần, Châu Túc Tấn đã về nhà, đang chơi với con gái.

Thần Thần nằm trong lòng ba, cầm điện thoại di động của ba áp bên tai, học cách gọi điện: “Alooo.” Còn cố tình kéo dài âm cuối.

“Alo.”

Một chân của cô bé đặt trên cánh tay của Châu Túc Tấn, chân còn lại lơ lửng trong không trung.

“Alo, mẹ. Ừm. Mẹ.”

Tự nói chuyện một mình.

Châu Túc Tấn rủ mắt nhìn con gái, “Mẹ nói gì thế?”

Thần Thần cười, “Ba.”

Châu Túc Tấn thuận theo lời con gái: “Nói về ba?”

Thần Thần nói bừa: “Ừm.”

Lúc này, cửa nhà mở ra, kèm theo tiếng nói: “Bảo bối, mẹ về rồi đây.”

“Mẹ!” Thần Thần hoàn toàn không để ý đến chiếc điện thoại trên tay, điện thoại rơi xuống đất, cô bé trườn ra khỏi vòng tay Châu Túc Tấn.

Vì chạy quá nhanh mà giữa chừng bị ngã.

“Chậm thôi.” Châu Túc Tấn vội vàng đứng dậy khỏi sofa, còn chưa kịp đi qua, Thần Thần đã tự mình đứng dậy.

Vệ Lai ngồi xổm xuống, con gái nhào vào lòng cô.

Thần Thần vòng tay qua cổ mẹ, sà vào lòng mẹ, “Mẹ.”

Vệ Lai hôn con gái, ngửi thấy mùi sữa trên người cô bé.

Tay còn lại của cô cầm một túi đồng hồ, “Ông xã.”

Châu Túc Tấn phản ứng lại: “Đồng hồ tới rồi sao?”

“Ừm.”

Chờ đợi gần bốn năm.

“Ba.”

Thần Thần thường nhìn ba đeo đồng hồ, thấy ba mở hộp đồng hồ ra, cô bé liền đưa cổ tay bé bé của mình về phía trước.

Châu Túc Tấn cười: “Con muốn đeo?”

Thần Thần gật đầu, đôi mắt đen láy vô cùng linh động, dáng vẻ rất nghiêm túc và mong đợi.

Châu Túc Tấn tháo đồng hồ ra, đeo lên tay của con gái, dây đồng hồ nằm bên ngoài lớp quần áo, anh đóng nút lại.

Anh nói với con gái: “Đây là quà mẹ tặng ba.”

Sự chú ý của Thần Thần đổ dồn vào cánh tay của mình, lời ba nói cô bé không nghe lọt tai một chữ.

Bàn tay cô bé cẩn thận sờ vào mặt đồng hồ, rụt lại rồi sờ tiếp, lành lạnh còn trơn trượt.

“Ngày mai em đi công tác, sau khi lễ niêm yết kết thúc mới trở về.” Ít nhất là một tuần, nhiều nhất là mười ngày, đây là khoảng thời gian xa con gái lâu nhất từ sau khi cô sinh con.

Châu Túc Tấn tháo đồng hồ trên cánh tay con gái, đeo vào cổ tay mình, “Anh đã xin nghỉ phép dài ba tuần, ngày mai không cần đến công ty.”

Vệ Lai tưởng mình nghe lầm, không dám tin đáp: “Bao lâu cơ?”

Châu Túc Tấn: “Ba tuần. Ban ngày trông Thần Thần, buổi tối tăng ca giải quyết công việc, sẽ không ảnh hưởng gì.”

Đeo đồng hồ xong, anh bế con gái lên.

Khoảng 8 giờ mỗi ngày, Thần Thần sẽ tắm rửa và đi ngủ, cô bé nằm trên giường nghe nhạc piano một lúc.

Trước khi Châu Túc Tấn chơi xong một bản nhạc, con gái đã ngủ say.

Căn nhà trở nên yên tĩnh.

Chỉ khi con gái đi ngủ, hai người mới có thời gian dành cho nhau.

Vệ Lai gần đây bận rộn việc đưa công ty lên sàn giao dịch, thường xuyên tăng ca đến 11 giờ, hôm nay là ngày về sớm nhất.

Vào phòng ngủ chính, Châu Túc Tấn ôm cô vào lòng, dùng đầu ngón tay xoa xương cánh ướm của cô, “Có muốn ăn đêm không? Anh làm cho em.”

Vệ Lai ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh biết làm món gì?”

Châu Túc Tấn: “Các loại ăn dặm, thanh đạm một chút.”

Vệ Lai bật cười, “Em không đói, lần sau em đói thì bảo anh làm sau.” Cô kiễng chân lên, Châu Túc Tấn cúi xuống hôn cô. Đầu ngón tay di chuyển từ xương cánh bướm đến phía trước của cơ thể cô, dùng lực chà xát.

Cả người cô khẽ run lên.

Vệ Lai theo bản năng muốn lùi lại, nhưng bị một tay của anh khoá chặt trong ngực.

Hôm nay là ngày nghỉ ngơi sớm nhất trong nhà.

Chưa đến 10 giờ, đèn trong phòng ngủ đã tắt.

Vệ Lai tiếp nhận nụ hôn sâu của Châu Túc Tấn, anh nắm chặt tay cô.

Hôm nay cô mặc chiếc sơ mi đen của anh, hơi thở lạnh lẽo của anh bao trùm lên cô.

Châu Túc Tấn nhìn vào mắt cô, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa.

Áo sơ mi ướt đẫm hạt sương trên hoa.

Nhị hoa và cánh hoa bao phủ, hút lấy anh.

__

Ngày hôm sau, Vệ Lai dậy sớm đi Bắc Kinh.

Châu Túc Tấn đưa cô đến ga tàu cao tốc, trước khi tạm biệt còn ôm cô, “Nếu như nhắn tin mà anh không kịp trả lời, có thể gọi cho anh.”

Vệ Lai gật đầu, “Em biết rồi.” Lúc anh chơi cùng con gái, gần như đều không xem điện thoại.

Phải rất lâu sau hai người mới gặp lại nhau, cô dùng lực ôm lấy anh.

Kết hôn hơn bốn năm, mỗi lần xa nhau cô đều không nỡ.

Đến ga tàu, Vệ Lai nhận được tin nhắn từ Lục An.

[Tôi đã nói chuyện với mẹ tôi, lần này tôi thật sự muốn qua lại với Trần Giai Thuỵ.] Vì từng giả vờ hẹn hò, nên mẹ anh ta rất khó để tin tưởng mối quan hệ lần này giữa hai người họ là thật.

Trong tháng qua, anh ta đã nói chuyện với mẹ vài lần, nhưng mẹ vẫn im lặng, không bày tỏ thái độ. Vài phút trước, cuối cùng mẹ anh ta cũng lên tiếng: Con cảm thấy hợp là được, mẹ và ba sẽ không can thiệp.

Lục An gửi một tin nhắn khác: [Khoảng thời gian này làm phiền em rồi, cảm ơn lời khuyên của em.]

Vệ Lai: [Không phiền, đừng khách khí, tôi cũng không giúp được gì.]

Cô lại hỏi: [Trần Giai Thuỵ có biết anh thích chị tôi không?]

[Biết, tôi từng nói với cô ấy.]

[Vậy thì anh sẽ rất khó để theo đuổi được Trần Giai Thuỵ.]

Lục An: [Tôi biết. Một năm không được thì hai năm.]

Vệ Lai nghe anh ta nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ anh ta không buông được lòng tự tôn của mình, theo đuổi mấy ngày mà đối phương không quan tâm, sẽ lập tức bỏ cuộc.

[Chúc may mắn. Hi vọng giờ này năm sau sẽ nhận được tin vui từ hai người.]

Lục An không biết cách theo đuổi người khác, nhưng may mắn là anh ta và Trần Giai Thuỵ từng ở bên nhau một năm, anh ta vẫn ghi nhớ sở thích và thói quen của cô.

Buổi tối xong việc, anh ta lái xe đến công ty hiện tại của Trần Giai Thuỵ để đợi cô tan làm, chiếc xe đậu bên cạnh là của Trần Giai Thuỵ.

Anh ta mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.

Ngẩng đầu nhìn lên toà nhà, mỗi tầng đều có vài ô cửa sổ bật đèn, anh ta không biết văn phòng của cô nằm ở tầng mấy.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ta lấy điện thoại ra, tìm cuộc nói chuyện trên Wechat. Kéo đến gần cuối, mới nhìn thấy avatar của Triệu Nhất Hàm.

Mỗi lần Triệu Nhất Hàm tìm anh ta, đều là vì Vệ Lai.

Hút xong điếu thuốc, anh ta xoá cuộc trò chuyện đi.

Lần đầu tiên anh ta gặp Triệu Nhất Hàm là mùa hè trước năm nhất, lúc anh ta quyết định theo đuổi cô ấy, mới biết đối phương đã có bạn trai, cũng là người Giang Thành.

Sau đó bạn thân của anh ta đặt ra KPI để mọi người tới Giang Thành đầu tư, anh ta từng do dự có nên đến hay không, cuối cùng vẫn lựa chọn tới đây, hơn nữa thời gian ở lại càng lúc càng dài.

Giờ đây, Triệu Nhất Hàm đã có một sự nghiệp thành công, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, và một cô con gái đáng yêu.

Tình cảm của anh ta cũng không biết phai nhạt dần từ khi nào.

Lần trước đến Giang Thành, khi lái xe băng qua các con phố lớn nhỏ của Giang Thành, anh ta không còn nghĩ về cô nữa.

Lục An nhập số điện thoại của Trần Giai Thuỵ, tìm kiếm Wechat của cô và ghi chú: [Là tôi, Lục An.]

Một tiếng sau khi kết bạn, đối phương vẫn chưa đồng ý.

Đến 9 rưỡi tối, một bóng dáng cao ráo bước ra khỏi toà nhà.

Lục An nhấp một ngụm soà để lấy lại tinh thần, mở cửa xe đi xuống.

Trần Giai Thuỵ vừa ra khỏi toà nhà liền nhìn thấy xe của anh, cả xe và biển số xe đều khiến người khác khó lòng làm ngơ.

Gió lớn, cô quấn khăng quàng cổ lại.

Cô biết mục đích anh ta tới đây, cũng không thích giả vờ hồ đồ: “Lục An, anh không hiểu tôi, không phải anh đến là tôi sẽ ở bên anh.”

Lục An mở cửa xe cho cô, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô: “Nếu như trong lòng tôi có người khác, tôi sẽ không đến tìm em.”

Gió lạnh thổi tan cảm giác bức bối trong lòng.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Trần Giai Thuỵ bỗng quay mặt nhìn nơi khác, cô đã quên mất mình bắt đầu thích anh ta từ khi nào.

Chìm sâu lại không thể thoát ra, kết quả tự giày vò bản thân.

“Em nói không muốn tạm bợ mà kết hôn.” Lục An tiến về phía cô vài bước, “Anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em cảm thấy giữa chúng ta không còn tạm bợ nữa.”

__

Vệ Lai ở lại Bắc Kinh năm ngày, hôm tới Thượng Hải, cô gặp dì trong phòng chờ VIP ở sân bay.

“Dì, trùng hợp quá.” Cô ôm Ninh Như Giang.

Ninh Như Giang nói, thực ra không phải trùng hợp.

Vệ Lai đến Thượng Hải để tham dự buổi lễ Vệ Lai Bách Đa chính thức lên sàn giao dịch, Châu Túc Tấn cũng muốn chứng kiến, gần đây chị của bà có việc bận nên không thể đến Giang Thành, bèn nhờ bà tới Giang Thành trông Thần Thần vài hôm.

“Dì, dì đi đâu vậy?”

Ninh Như Giang kiếm cớ: “Đi Hải Thành thăm một người bạn cũ.”

Vệ Lai không chút hoài nghi.

Ninh Như Giang ngồi xuống nói chuyện với Vệ Lai: “Trên đường đi dì có gọi cho Túc Tấn, nghe động tĩnh là biết Thần Thần đang quậy tung nhà.”

Vệ Lai cười: “Con bé chỉ ngoan ngoãn khi ngủ mà thôi.”

Châu Túc Tấn căn bản không quản được con gái, dung túng vô điều kiện. Thần Thần lại giống tính cô, đã dung túng thì Thần Thần chắc chắn sẽ được đà lấn tới.

Chuyến bay của cô sớm hơn chuyến bay của dì, cô rời khỏi phòng VIP trước.

Hôm nay Triệu Liên Thân cũng tới Thượng Hải, công ty đặt vé cùng một lúc, là chuyến bay với cô.

Anh ta lên máy bay muộn hơn cô, hai người ngồi ngay cạnh nhau.

Vệ Lai đã lâu không gặp Triệu Liên Thân, những cuộc họp gần đây cũng không thấy anh ta tham dự, hình như bận rộn với các hạng mục khác ở nước ngoài. Cô hỏi anh ta: “Giám đốc Triệu có muốn tham gia nghi lễ đánh chiêng?”

Triệu Liên Thân nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Thôi, cô và Dư Hữu Niên đánh là được rồi.”

Hiện trường có giới truyền thông, anh ta không muốn lộ mặt.

Anh ta xác nhận với cô: “Tối hôm đó có tiệc tri ân phải không?”

Vệ Lai: “Phải.”

Triệu Liên Thân gật đầu, không nói gì nữa.

Anh ta đầu tư vào rất nhiều doanh nghiệp, chỉ có Vệ Lai Bách Đa lên sàn giao dịch, anh ta còn đích thân tham dự buổi lễ. Vệ Lai Bách Đa cũng là công ty anh ta đầu tư nhiều tâm huyết nhất, trong ba năm nay đã tự bỏ rất nhiều tiền túi ra để quảng cáo.

Ban đầu, ông nội Châu định đặt biệt danh cho Thần Thần là Đa Đa, nhưng Châu Túc Tấn không đồng ý.

“Thần Thần nói chuyện được chưa?”

Vệ Lai quay mặt sang, không ngờ anh ta quan tâm đ ến Thần Thần, “Chỉ nói được vài từ đơn giản như ba và mẹ, không nói quá ba chữ.”

Triệu Liên Thân gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Thần Thần có thể chơi với Châu Túc Tấn sao?”

Vệ Lai cười, “Hai cha con khá hợp nhau.”

Bây giờ cô đã phát hiện, chỉ cần Triệu Liên Thân chủ động bắt chuyện với cô thì bất kể cuộc trò chuyện đó nói về gì, mục tiêu cuối cùng đều giống nhau, hướng về Châu Túc Tấn.

“Giám đốc Triệu, tôi thương lượng trước với anh một chuyện.”

“Cô nói đi.”

Cô tính tặng cổ phần trị giá 5 triệu tệ của mình cho Châu Túc Tấn vào năm sau làm quà sinh nhật, điều này không ảnh hưởng đến lợi ích của bất kỳ cổ đông nào của Vệ Lai Bách Đa.

Triệu Liên Thân nghiêng đầu nhìn cô, nếu không có sự đồng ý của anh ta, Châu Túc Tấn đến già cũng không nhận được món quà này.

Anh ta dừng một chút, “Được thôi.”

Vệ Lai hơi giật mình, cô không ngờ anh ta lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

Sau khi hạ cánh xuống Thượng Hải, cô gọi điện cho Châu Túc Tấn, nhưng chuông vang lên hai lần liền cúp máy.

Châu Túc Tấn ôm con gái trong tay, Thần Thần mới ngủ được vài phút, anh chưa nỡ đặt cô bé xuống, bèn dùng một tay gõ tin nhắn: [Thần Thần vừa ngủ, lát nữa anh gọi cho em.]

[Không cần đâu, em chỉ muốn hỏi Thần Thần thế nào rồi thôi.]

[Đến Thượng Hải rồi sao?]

[Ừm, sắp về đến khách sạn rồi.]

Tin nhắn của trợ lý Dương Trạch gửi tới: [Giám đốc Châu, mọi chuyện của ngày kia đã thu xếp xong.]

Châu Túc Tấn trả lời Dương Trạch: [Vất vả rồi.]

Những ngày qua, anh và con gái dính nhau không rời. Thần Thần vô cùng bám anh, chỉ có thể đợi lúc cô bé ngủ, anh mới có thể rời khỏi nhà.

7 giờ tối hôm đó, anh đến Thượng Hải.

Anh biết khách sạn mà Vệ Lai ở, bảo chú Diêm lái xe đến thẳng cổng khách sạn.

Châu Túc Tấn gọi điện cho Vệ Lai, hỏi cô đã bận xong chưa.

Vệ Lai đang định ăn tối, “Em bận xong rồi. Thần Thần đâu? Sao không nghe thấy giọng con bé?”

“Anh đang ở dưới khách sạn, đến đưa em đi uống cafe.”

Châu Túc Tấn còn muốn nói thêm hai câu, cô đã trực tiếp cúp máy.

Anh mặc áo khoác lên, đẩy cửa bước xuống xe.

Ngày kia là cô đã trở thành bà chủ của một công ty niêm yết, vậy mà vẫn lao vào lòng anh như một đứa trẻ, Châu Túc Tấn ôm chặt cô.

Vệ Lai vùi mặt vào ngực anh, vào lúc cô rất nhớ anh, anh lại đột nhiên xuất hiện.

Vốn dĩ cô còn tiếc nuối vì anh không thể chứng kiến Vệ Lai Bách Đa lên sàn giao dịch.

Bây giờ nghĩ lại, một ngày quan trọng như vậy đối với cô, anh sao có thể vắng mặt.

“Thần Thần thì sao?” Thân là cổ đông quan trọng của Vệ Lai Bách Đa, mẹ cô cũng tham dự buổi lễ hôm đó.

Châu Túc Tấn: “Dì đang ở nhà chúng ta.”

Vệ Lai bật cười: “Xem em bận quá nên hồ đồ rồi này, em gặp dì ở sân bay, dì nói đi Hải Thành thăm bạn cũ, em còn tin là thật.”

Ngoài trời rất lạnh, Châu Túc Tấn mở cửa xe, bảo cô ngồi lên xe trước.

Vệ Lai nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, “Chúng ta đến quán cafe nào đây?”

Châu Túc Tấn ngồi vào xe, nói: “Đến quán lần trước.”

Ở Thượng Hải, họ chỉ từng đi tới một quán cafe, đó là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên sau khi kết hôn. Quán cafe mà Châu Túc Tấn dẫn cô đến nằm ở ven sông Hoàng Phố, trên mỗi bàn cafe đều bày vài cuốn sách.

Một tách Geisha và một cuốn tản văn, buổi hẹn hò đầu tiên như chỉ mới hôm qua.

Vào ngày Vệ Lai Bách Đa chính thức lên sàn giao dịch, Vệ Lai mặc bộ tây trang Châu Túc Tấn mua cho cô, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế.

Người đánh chiêng đã được quyết định, bao gồm sáu người: cô, mẹ, Dư Hữu Niên và Trần Kì, còn có giám đốc của doanh nghiệp Bách Đa và thực phẩm Lạc Mông.

Châu Túc Tấn ngồi dưới khán đài. 

Vệ Lai đứng ngay trước mắt anh, hiện trường có nhiều người như vậy, cô liếc mắt qua liền biết anh đang ở đâu. 

Vốn dĩ cô muốn mời anh lên phát biểu, nhưng anh đã từ chối, nói hôm nay là buổi lễ thuộc về cô.

Buổi lễ bắt đầu, người đọc diễn văn mở màn là cô.

Trong hiện trường, Châu Túc Tấn là người vỗ tay lâu nhất.