Cố tiên sinh thân mến,
Buổi sáng tốt lành!
Hôm nay mưa dầm kéo dài, em cuộn tròn ở trong chăn, dùng tư thế siêu siêu vẹo vẹo, viết bức thư tình tháng này.
Sáng nay mẹ gửi chuyển phát nhanh tới một rương sơn trà, vàng óng ánh, em nếm thử mấy cái, cực kì ngọt, nhưng không nên ăn nhiều.
Bà còn gọi điện thoại dặn dò em nhắc nhở và giám sát anh mặc thêm quần áo. Rét tháng ba, loại thời tiết này y như sắc mặt anh vậy, tốc độ thay đổi cực nhanh, chính em còn chẳng theo kịp. Hôm qua vẫn mặc quần đùi áo cộc, hôm nay lập tức phải thay thành quần bông và áo dài tay.
Anh có biết em nhận điện thoại của mẹ mà khẩn trương biết bao nhiêu không? Vậy mà hôm nay anh còn không ở nhà! Chân em mềm nhũn cả ra. Thế nhưng bà gọi em “Dược Nhiên”, em vui lắm nha! Này có phải cho thấy mẹ đã bắt đầu chấp nhận em không? Năm nay chúng ta có thể cùng nhau ăn tết rồi!
Em biết trong lòng anh vẫn luôn chờ mong sự quan tâm của mẹ, nhưng lại không mở miệng. Mẹ con anh giống nhau ở cái tính biệt nữu này, trong lòng vạn phần nhớ đối phương, lại chỉ nói ra một phần, hoặc là dứt khoát không nói.
Mỗi lần thấy anh lật xem mấy bức ảnh cũ, em lại nhịn không được mà đau lòng.
Chỉ có mấy bức ảnh chụp chung ít ởi nhưng anh vẫn luôn cất giữ chúng cẩn thận.
Em thích nhất bức ảnh anh còn bé, trắng nõn sạch sẽ, anh mặc áo sơmi và gile, giống như một công tử nhỏ của vương quốc giàu có, mái tóc hơi cong kết hợp với má lúm đồng tiền mờ mờ, thật sự có thể hoà tan trái tim em đấy.
Anh được mẹ nắm tay, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn gương mặt tươi cười in trên quả bóng bay.
Cố tiên sinh thân ái của em, chừng nào anh mới có thể trở lại thành bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu, trong mắt tràn đầy ỷ lại lần thứ hai đây?
Em muốn mang anh đến công viên trò chơi, mua cho anh một quả bóng bay in gương mặt tươi cười, mang anh ra đồng ruộng bắt cào cào, dạo bờ biển nhặt vỏ sò.
Giữa ban đêm đầy sao, đọc một quyển truyện cổ tích tràn ngập kì ảo cho anh nghe, dùng đám mây mềm mại nhất dệt lên một giấc mơ tuyệt đẹp.
Nếu không thì chúng ta dành chút thời gian đi cắm trại đi? Em còn chưa từng thử đâu? Mang con trai cùng đi, làm tình trên nền đất ấm áp.
Vậy thì đến sau ngọn núi ở quê của em đi!
Xuân có hoa khắp núi đồi, hạ có ếch kêu ve hát, thu có hạt dẻ nóng ấm, đông có…… Mùa đông bỏ qua đi. Khi đó hơn phân nửa cây trên núi đều rụng lá, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, giữa núi vẫn lạnh căm căm. Vẫn là tụ tập trong sân quanh bếp lò ăn khoai nướng là thích hợp nhất.
Nhạn Thanh nữ sĩ cực kì nhớ chúng ta, mỗi khi có đồ ăn ngon lại gửi xuống đây. Đồng chí Sở An Bang cũng vô cùng hoan nghênh anh trở về để cùng uống rượu. Nhưng không cho phép hai người các anh lén hút thuốc cùng nhau!
Nhạn Thanh nữ sĩ chụp cho em một cây quýt, chờ đến khi hoa rụng kết trái thì sẽ gửi cho chúng ta quả quýt xinh đẹp ngọt ngào nhất.
Con trai mình không biết có nhớ những ngày tháng xưng bá ở quê hay không, một đám cún ở làng trên xóm dưới tựa như chúng sinh thờ trăng vây quanh nó, trông uy phong thật đấy.
Lại là một cuối tháng, ấy thế mà đã viết năm bức thư tình!
Một học sinh dốt văn làm được như thế cũng cảm động ghê, tình yêu của em đối với anh trời đất chứng giám, núi sông cũng nhìn thấy!
Tháng này Cố tiên sinh thật ngoan, từ trấn nhỏ trở về thường xuyên cười, khiến trái tim em cũng đung đưa lay động, chỉ muốn nằm gục trong lòng anh, nghe nhịp tim của anh, thơm lên cằm của anh, hôn đôi môi anh, nhìn xem mấy lời âu yếm kia là từ đâu nhảy ra.
Anh vậy mà biết nói lời âu yếm, em muốn tự trao cho anh một danh hiệu —— thiên tài lời âu yếm!
Phần thưởng chính là một Sở tiên sinh ngọt ngào thổi bong bóng.
Anh có thích hay không? Thích thì trước khi ngủ nhớ đến lĩnh thưởng nha!
Cuối cùng, em yêu anh.
Chúc anh,
Biến trở về tám tuổi hay mười tám tuổi cũng được, càng ngày càng trẻ, để em có thể cưng chiều anh mãi mãi!
Phụ huynh của anh, Sở Dược Nhiên.
~Hết chương 7~