Cố tiên sinh thân ái,
Buổi sáng tốt lành!
Gió biển nhè nhẹ, chim hải âu sải cánh, em ngồi trên bờ biển viết bức thư tình này cho anh.
Cố tiên sinh của em từ trước đến nay là một người tuân thủ hứa hẹn, vì thế tháng này chúng ta tới thị trấn ven biển này. Buổi sáng ở trấn nhỏ bắt đầu muộn hơn nhiều so với ở thành phố, chờ mặt trời chậm rãi ló ra khỏi mặt biển, trấn nhỏ mới xem như chân chính thức tỉnh.
Đại khái bởi vì đây là vùng duyên hải, hải sản nơi này đều thơm ngon hơn vài phần, cộng thêm rượu vàng rượu trắng lẫn lộn, chỉ tiếc ăn nhiều hàn tính nặng. Ai, giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy mùi vị không giống bình thường. Em phải nhớ để đến lúc vào trong trấn xem nơi nào bán còn mua mới được.
Sinh hoạt vẫn cứ thế mà trôi qua, ăn ăn ngủ ngủ uống uống chơi chơi.
Ngược lại là anh mới có biến hoá nhiều nhất. Anh tựa như tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích trong thành thị, trở nên tươi tắn thoải mái không ít đâu.
Sáng sớm bị chó nhà hàng xóm sủa loạn đánh thức, vậy mà anh phá lệ không giống bình thường, không cau mày chôn đầu trong chăn ngủ tiếp. Ngược lại, biểu cảm của anh là sung sướng rời giường rồi đến bên cạnh hôn em. Cố tiên sinh, tính nết cáu kỉnh khi rời giường của anh đâu rồi? Sao đột nhiên mất hút vậy? Cái này làm cho em ngạc nhiên vô cùng. Phòng ở của chúng ta là anh mua, nằm trên một đoạn đường yên tĩnh, hơn nữa ngày thường anh mà bị con trai đánh thức thì sẽ đen mặt suốt cả bữa ăn sáng luôn.
Anh có biết vì sao hiện giờ con trai càng ngày càng sợ anh không? Ha ha, biểu cảm lúc anh không vui vẫn cực kì doạ người, cho nên bớt bớt xụ mặt thôi.
Nhưng mà những lúc em bị con trai liếm nước bọt đầy mặt, anh vẫn sẽ cất tiếng cười to; anh sẽ chỉ quấn mỗi khăn tắm mà ôm em, ghé vào bên tai em nói lời âu yếm cùng thô tục; những lúc tản bộ anh lại đột nhiên lôi kéo em chạy nhanh lên, giống hai đứa ngốc vậy, nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh thích ôm em xuống biển bơi lội, hai người giống hai con cá mắc cạn, ở trong nước nghịch ngợm chơi đùa. Em cảm thấy thật kỳ diệu, bởi vì em rất ít khi ra biển, nên em ngạc nhiên với mọi thứ ở nơi đây. Còn anh lại cực kì quen thuộc, tựa như trời sinh đã thuộc về nơi này. Em cảm thấy anh bơi lội thật tốt, đại khái cũng có quan hệ với mấy chuyện trước kia nhỉ?
Anh thích cùng em tản bộ bên bờ biển, ngồi trên đá ngầm ngắm hoàng hôn. Ánh chiều tà màu đỏ cam dần bị che lấp dưới mặt biển đọng lại nơi đáy mắt khi anh nhìn ánh sáng loé lên trên biển rộng, em rất muốn giữ nó lại trong mắt anh vĩnh viễn. Anh cùng biển rộng có câu chuyện riêng gì sao?
Em không nên so anh với ánh trăng, anh hẳn phải là biển, là một tầng biển sâu, là bảo tàng bất tận bị em đào được. Mỗi khi biết thêm được vài bí mật không muốn người khác biết của anh, em lại giống như khi còn đi học giải được một đề toán, nó mang đến một cảm giác thành tựu.
Em không hiểu rõ lắm về quá khứ và thời thơ ấu của anh, những việc anh trải qua trước khi đến bên em và khoảng thời gian xa cách năm năm. Em biết có lẽ anh rất khó nói ra, vậy thì có thể dùng bút viết ra không?
Hôm nay thời tiết thật đẹp, em nghênh đón làn gió biển mang theo chút sạn cát, thế nhưng lại có hương vị của sự mát mẻ. Hiện tại anh và con trai đang bước tới từ trong nắng sớm, khuôn mặt mang nét cười nhìn về phía em.
Trong lòng em bỗng căng đầy niềm hạnh phúc, biển cả là một trái tim, mỗi một giọt nước hình trái tim đều mang tên em.
Ngoại trừ yêu anh, em không biết em còn có thể nói cái gì, cái gì mới có thể biểu đạt tình yêu của em đây? Tình yêu của em đến chết cũng không phai, chỉ với riêng anh mà thôi, Cố Cận Hành.
Em yêu anh, thanh xuân của em, người yêu của em, chồng của em, ngọn lửa trong linh hồn em.
Một lần nữa cảm ơn anh đã đi vào sinh mệnh của em, để em cũng dung nhập vào sinh mệnh của anh.
Có lẽ đây là bức thư tình buồn nôn nhất của em nhỉ? Anh không ngừng tiến bộ, em cũng đang tiến bộ đấy. Em đã học được càng ngày càng yêu anh hơn, và bộc lộ tình yêu đó ra.
Ngày thường em rất thích nói yêu anh yêu anh, chỉ là biểu đạt không đủ lãng mạn, em cũng đâu phải một người lãng mạn.
A, thuộc tính của em ấy hả, à há, trong tiểu thuyết lần trước xem nói cái gì mà nhân thê ý nhỉ?
Hơi thẹn thùng một xíu, thế nhưng em biết anh thích em kêu anh là chồng, đúng không? Chồng à? ( gạch bỏ)
Aida, càng viết càng không đứng đắn, vẫn là viết thêm mấy câu em yêu anh thôi.
Hôm nay em cực kì yêu anh!
Nguyện cầu cho anh,
Vĩnh viễn đều vui sướng giống như bây giờ!
Chồng yêu anh.
~Hết chương 5~