Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 67: Phiên ngoại-vương tề tề không phải vương tề (kỳ 1)




Hôm nay anh kết hôn.

Tất nhiên là một ngày đại hỉ, tuy anh không mấy cao hứng phấn chấn như trong tưởng tượng, nhưng thấy ba mẹ mình vui sướng đến độ cười toe toét, tâm tình anh dĩ nhiên cũng tốt rồi.

Cô dâu mảnh mai rạng rỡ trong bộ váy cưới, năng lực công tác cũng rất giỏi, điều kiện phi thường xuất chúng, công tác cùng đơn vị với anh, và là người vùng khác, đặc biệt tự lập, không thích dính người, anh thì rất thích loại hình thế này, còn ba mẹ anh cũng thích cô ấy, ngay cả hai thằng em anh tụi nó cũng khen cô ấy không dứt.

Anh tên Vương Tề, sinh ra lúc mọi người cùng có mặt, ba anh rảnh rỗi sinh nông nỗi, đặt tên cho anh là Vương Tề Tề, may cho anh là người làm đăng ký hộ khẩu còn rảnh rỗi hơn, không thì đời này anh đừng mong ngóc nổi đầu vì cái tên này.

Tề [齐]: chỉnh tề, ngay ngắn, còn Tề Tề [齐齐]: một nhà, cùng nhau.

Anh có hai thằng em, thằng lớn nhỏ hơn anh 4 tuổi, sinh ra tại Cẩm Châu, thế là ba anh liền đặt cho nó cái tên Vương Cẩm, xem như noi theo truyền thống đặt tên của nhà anh; thằng nhỏ thì tên Vương Siêu, nhỏ hơn anh 10 tuổi, nó là siêu sinh. (đầu thai kiếp khác)

Hôn lễ là một việc gì đó rất phiền phức, lăn qua lộn lại từ 5 giờ sáng cho đến trưa, không được mặt than, gặp ai cũng phải cười, chưa có lần nào trong đời mà anh cười lâu như vậy.



Thật vất vả hôn lễ và tiệc cưới cũng kết thúc, anh bị ban lãnh đạo của cô dâu giữ lại, ông chú uống rượu đến mặt đỏ bừng, thẳng hướng anh dạy bảo: “Tiểu Minh Dư hôm nay là vợ chú rồi, dù sao cũng phải đối tốt với cô ấy nha, không thì cả dàn nhà mẹ đẻ này sẽ không bỏ qua cho chú đâu!”

Anh nhận lời, lại rót rượu cho ông ấy, còn nghiêm túc cụng ly.

Không cần họ phải nói, đàn ông Vương gia, bắt đầu từ ông cố nội, rồi ông nội anh cùng ông nội chú anh, ba anh và chú bác, chưa có ai trong dòng họ mà không thương vợ mình.



Vừa nãy cô dâu có nói lên lầu thay đồ để lát ra cửa tiễn khách, mà đi cả buổi rồi vẫn chưa thấy xuống, anh tính nhờ phù dâu lên đó hối giúp, tìm một vòng mới thấy phù dâu đang ngồi ngẩn người trong góc, anh gọi cô ấy một tiếng: “Tô Vân!”

Cô không phản ứng với anh, vẫn giữ nguyên bộ dáng như đưa tang từ trưa đến giờ, cũng không biết cô dâu có tính toán gì không, mà lại tìm gương mặt khổ qua này đến tiệc ăn mừng.

Anh cũng không gọi cô ấy nữa, phòng thay đồ ngay tại lầu hai, anh cũng biết đó là phòng nào, liền tự đi lên tìm, vừa lúc cho khuôn miệng cười cứng đờ từ trưa được nghỉ ngơi.



Phòng thay đồ là một phòng, gian ngoài không có ai, phòng trong lại khóa cửa, có thể bên trong vẫn chưa thay xong? Nhắc đến chuyện váy áo của phụ nữ là thấy phiền, kết hôn cùng lắm chỉ được đôi ba tiếng, nhưng cô dâu cũng thay đủ ba bộ váy cưới, trong ba lớp ngoài ba lớp, còn không thể tự mặc mà cần rất nhiều sự trợ giúp của hai ba người, thay một bộ váy thôi chưa xong, phải đổi nguyên bộ trang sức, và tạo hình lại một kiểu tóc mới hoàn toàn so với ban đầu.

Nhưng hình như có gì đó không đúng thì phải, phù dâu Tô Vân đang ở lầu dưới, với cô chuyên viên trang điểm còn đang gọi điện thoại ngoài hành lang, một mình cô ở bên trong làm gì?

Trên đời này lôi rất nhiều, phải nói là so với việc ba anh đặt cái tên “Vương Tề Tề” thì lôi này như sấm sét giữa trời quang, thật đúng là chưa xuất hiện bao giờ.

Sự việc trước mắt này, là một ví dụ.

Mới vừa nửa tiếng trước, cô dâu khoác trên người bộ váy đuôi cá màu champagne đẹp như mỹ nhân ngư đứng tỏa sáng trên sân khấu trước từng tràng pháo tay chúc mừng của quan viên hai họ, bằng lòng gả cho anh, nhưng giờ đây bên cạnh cô còn có một người phụ nữ cũng rất thu hút, mỹ nhân thành đôi trông đẹp lắm, nhưng hai mỹ nhân ôm lấy nhau rồi hôn môi… lại là ý gì?

Hai cô hoảng hốt tách khỏi nhau, trong đầu anh lúc ấy cũng chỉ có một suy nghĩ: may mắn may mắn, anh chưa từng chạm vào cô gái này.

Năm nay anh 27 tuổi, trước đây chưa từng yêu đương, thuở dậy thì bận tập tán thủ, sau đó lại muốn thi trường top nên bận học khóa bồi dưỡng, đến lúc đi làm lại bận phát triển sự nghiệp, không có thời gian không nghỉ ngơi cũng không có tinh lực, cho nên trước giờ cũng chưa một lần tiếp xúc thân mật với con gái. Hẹn hò với cô bạn gái này gần một năm nay, hành động thân mật nhất cũng chỉ dừng ở mức nắm tay thôi, cả ngực cô ấy anh cũng chưa từng sờ, đừng nói hôn môi, chỗ nào cũng chưa từng hôn.

Cô gái này đối với chuyện ấy cũng hơi lãnh đạm, anh cũng không nôn nóng, vốn chờ đến khi kết hôn rồi, thời gian và cơ hội không thiếu, giờ tốt lắm, không thấy tức giận gì mấy, nhưng trên đầu có hơi xanh, mà cái kiểu xanh này cũng không phải kiểu xanh bình thường.

Anh cảm thấy hơi vô nghĩa, xoay người bước đi, tiếng giày cao gót cộp cộp lại vội vã đuổi theo, cô ấy gọi anh: “Vương Tề, anh đừng đi!”

Anh không để ý đến cô, cô dùng sức kéo tay anh lại, anh không dám hất cô ra, theo sức lực của anh mà nói, có khi còn khiến cô ấy gãy xương, cô ấy có đau hay không có bị thương hay không thì không quan trọng, vấn đề là anh lại bị dán cái mác đánh phụ nữ, thế thì trên đầu không những bị đội nón xanh, mà anh còn phải đổi luôn tên thành tiến sĩ Bruce Banner*, còn thua cả cái tên Vương Tề Tề.

Mọi người xem, gặp tình cảnh thế này mà anh còn lý trí như vậy, đủ biết anh không phải loại người sẽ bị tình cảm gì đó chi phối đầu óc.

Cô ấy thấy anh không động, tha thiết nói: “Mọi chuyện không phải như anh thấy đâu, người đó là bạn học của em, tụi em chỉ đùa giỡn chút thôi.”

Anh nhịn không được muốn cười: “Vậy trò của tụi em cũng mới mẻ thật, tôi với đám bạn học đùa giỡn còn chưa thử qua chuyện hôn lưỡi vậy đâu.”

Trên mặt cô hiện lên từng đợt xanh trắng, mọi người ở đây chẳng có ai là con nít, lừa gạt người khác chính là tự lừa gạt chính mình, đạo lý đơn giản như thế sao cô ấy có thể không hiểu.

Anh nói: “Khách dưới lầu vẫn chưa đi hết, để tôi đi xuống đuổi một chút, em buông tay.”

Dĩ nhiên cô ấy biết cái gì gọi là “Đuổi một chút”, sắc mặt lập tức càng khó coi, nói: “Đừng như vậy… Em không phải cái kia, hồi trước đi học còn vô tư, mới hồ đồ với cô ấy một thời gian, sau đó đã dứt khoát rồi, em không biết hôm nay cô ấy sẽ đến, em bị dọa, rất sợ bị anh biết, tâm trạng không tốt mới… Bất kể thế nào đi nữa, em là thật lòng muốn gả cho anh, anh cho em một cơ hội đi, em có thể xử lý tốt.”

Anh nhìn cô ấy, trông cô ấy thật xinh đẹp, trong khoảng thời gian ở chung, anh cũng biết người như cô ấy rất hiếm gặp, một người phụ nữ vô cùng lý trí và lãnh tĩnh.

Cô ấy kéo tay anh, anh còn đang suy nghĩ, thì chợt bên cạnh có một giọng nói cắt ngang: “Chị…”

Anh với cô ấy đều quay đầu lại, chắc cô ấy cũng rất căng thẳng, tay nắm lấy anh càng chặt thêm, mà anh lại chẳng có gì để căng thẳng, hỏi: “Thanh Thanh, sao em lại lên đây?”

Người đến là em trai cô ấy, ba năm trước bị cô mang đến theo học tại Bắc Kinh, sang năm cũng sắp vào đại học.

Dường như nó có hơi ngại ngùng, đặc biệt nhỏ giọng gọi anh: “Anh rể.”

Hôm nay nó cũng mặc âu phục, đây là lần đầu anh thấy cậu nhỏ này mặc nghiêm trang như vậy.

Anh cũng khá quen thuộc với nó, đơn giản bởi anh với chị nó chỉ có thời gian hẹn hò vào cuối tuần, vừa lúc cậu nhỏ này cũng được nghỉ, nên luôn đi theo hai bọn anh, nó không phải người thích nói nhiều, mà anh thì rất thích chọc nó, đứa nhỏ này ngoan lắm, chỉ lớn hơn Vương Siêu hai tuổi, mà rất nghe lời, trong học tập cũng rất có cố gắng, theo bọn anh ra ngoài chơi chưa từng gây phiền phức, mua cho nó cái gì nó liền ăn cái đó, so với thằng em anh suốt ngày chỉ biết gây sự đánh nhau còn thích đốt tiền tất nhiên tốt hơn nhiều rồi.

Trước đó nó vẫn luôn gọi anh là “Ca”, hôm nay là lần đầu tiên đổi cách xưng hô.

Được nó gọi như vậy, nghe cũng khá thích, có thể do đó giờ chưa có ai gọi anh vậy chăng?

Nó vẫn rất dễ xấu hổ như xưa nói: “Anh rể, chị, chú Vương bảo em gọi hai người xuống, khách họ chuẩn bị về rồi, ai cũng hỏi hai người đâu.”

Chú Vương chính là ba anh.

Anh nói: “Ừm, giờ xuống đây.”

Nó “A” một tiếng, xoay người bỏ chạy xuống lầu. Hơn một tháng trước khi kết hôn anh cũng chưa gặp lại nó lần nào, hình như nó lại cao thêm, nên hai cái chân thon nhỏ đó lại dài hơn rất nhiều, có vẻ còn hơi gầy đi, gương mặt cũng nhỏ còn chưa to bằng một bàn tay. Học sinh cấp 3 coi bộ cũng khá vất vả, trở về lại mua đồ ăn ngon đưa đến trường cho nó đi, ừm… Nó thích ăn ngọt, đặc biệt thích ăn cái bánh quy có nhân mà xoay chấm liếm các kiểu gì đó.

… (tuhi030.wordpress.com)

Anh chờ nó xuống lầu rồi mới quay đầu lại, vẻ mặt chị nó khẩn thiết nhìn anh.

Aiz, không lẽ… Lại cho cô ấy một cơ hội?

Dù sao hôn lễ cũng đã tổ chức xong, nhẫn cũng đeo rồi, khách còn chưa đi đã nói muốn ly hôn, chỉ sợ cả ba anh cũng muốn đánh chết anh.

Hơn nữa, làm bậy với cô ấy là phụ nữ, hai người nữ có thể làm gì, hôn một cái, lại sờ nhau hai cái, cũng không tính là quá nghiêm trọng.

Thật ra anh có khiết phích nhẹ.

Lấy ví dụ trực tiếp đơn giản nhất mà nói, người khác thẩm du sẽ thích xem phim JAV, còn anh thì không thích, nhìn cũng không có hứng, có khi còn thấy rất ghê tởm.

Anh đối với phụ nữ không thuộc về mình, không nổi được dâm ý.

Trước kia chưa yêu đương, có đôi lúc ra ngoài xã giao, bọn họ gà trống(MB?), anh không gọi, bọn họ nói có gà tơ, cũng có gà con, anh cũng không có hứng thú.

Anh mà thật sự muốn ngủ với ai, thì phải ngủ với người đó cả đời, đối phương cũng chỉ có thể ngủ với một mình anh.

Nếu không phải như vậy, anh cảm thấy mình thực khó đạt được khoái cảm trong chuyện này.



Tiễn khách xong, anh đứng ngoài cửa hút một điếu thuốc.

Mẹ anh ra khỏi khách sạn, bất mãn trách anh: “Con lại chưa bỏ tật nghiện thuốc lá à, đừng hút thêm nữa, phải ráng cai sáu tháng trước đi, không thì chất lượng t*ng trùng kém cho xem!”

Anh chỉ buồn cười bóp tắt mẩu thuốc, sớm từ mấy năm trước bà ấy đã sốt sắng muốn có cháu bồng, không thì anh cần gì phải vội vã tìm đối tượng kết hôn như vậy.

Mẹ anh vừa lòng rồi, đột nhiên hướng sang phía cây cột cạnh bên cửa chính, nói: “Thanh Thanh, con đang làm gì ở đấy thế? Ba mẹ con đâu rồi?”

Cậu em vợ anh bước ra từ sau cây cột, âm giọng rất nhỏ nói: “Họ đang ở trong, con ra đây chút cho thoáng.”

Mẹ anh đi qua, nói: “Ô kìa, tiểu soái ca của chúng ta sao lại khóc rồi?”

Nó cúi đầu, lộ ra cái xoáy tóc trên đỉnh gọn gàng lại xinh đẹp, nhỏ giọng nói: “Không có…”

Mẹ anh nói: “Có phải luyến tiếc chị không nào? Chao ôi được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui mà sao lại buồn? Yên tâm, anh rể con nhất định sẽ đối tốt với chị con, nếu nó mà dám không tốt với chị con, cô đây thay con vả mồm nó.” 

Anh chỉ đứng bên cạnh nghe mà không nói gì, anh thích nó, mẹ anh càng thích nó hơn, cụ từng bảo chỉ hận không thể đổi thằng em trai Vương Siêu của anh lấy nó.

Chị nó nói từ nhỏ nó cũng rất nghịch ngợm, mà anh thì chẳng thấy nó nghịch chỗ nào, nhưng lại nhìn ra được nó là một đứa mít ướt, cực kỳ sợ đau, mùa xuân năm ấy chị nó không rảnh, nhờ anh dẫn nó đi nhổ răng khôn, nó khóc rất khỏe, làm anh hết hồn chim én.

Nó cứ như một đứa nhỏ mãi chẳng chịu lớn.



Buổi tối về phòng tân hôn, anh cầm chăn chuẩn bị ra sô pha ngủ, cô ấy lại nói: “Em còn không sợ anh, mà anh lại sợ em.”

Anh nghĩ nghĩ, lại mang chăn ném về giường, lên giường nằm xuống.

Cô ấy nằm xuống bên kia.

Cũng không tắt đèn, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Sáng giờ bận cả ngày, mệt mỏi thoáng cái đã ập tới, anh vốn định đấu tranh một chút, nhưng không thành công, rồi cũng ngủ mất đất.



Khoảng thời gian sau đó, ngày nào cũng như ngày nào.

Ba mẹ cô ấy về quê rồi, em trai thì đi học tiếp, hai người anh còn trong thời gian nghỉ kết hôn, nhưng anh vẫn chỉ trải qua một mình.

Anh không mấy thích đi chơi bên ngoài, mỗi ngày chỉ đơn giản đọc sách hay lên mạng, cô ấy ngược lại rất hay vắng nhà, anh cũng không hỏi cô ấy làm gì, nếu đã nói cho cô ấy thời gian xử lý thì anh sẽ cho cô đủ thời gian để xử lý sạch sẽ.



Qua gần một tuần, có một hôm, anh đọc sách thấy mỏi mắt, ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với ánh dương quang ngoài cửa sổ, trong nháy mắt cảm thấy rất mệt mỏi. Đã qua bao nhiêu ngày rồi? Tại sao lúc ấy anh lại muốn mềm lòng?

Anh đang rất phiền muộn, thì em trai cô ấy đến.

Nó thấy chỉ có mình anh ở nhà, rõ ràng có chút bối rối, hỏi: “Chị em không ở nhà sao?”

Căn nhà này sau khi lắp đặt thiết bị xong vẫn là chị nó ở, chỉ có ngày vừa kết hôn anh mới dọn vào. Lúc thường nó học nội trú ở luôn trên trường, ngày nghỉ mới về đây, thật sự đây cũng là lần đầu anh với nó gặp nhau ở căn nhà mới này.

Anh không hiểu lắm việc sao nó thấy anh lại hoảng hốt như vậy, chỉ nói: “Cô ấy ra ngoài chơi với bạn rồi, em được nghỉ sao?”

Nó gật đầu nói: “Ngày mai chủ nhật, được nghỉ một ngày.”

Trời bên ngoài đã tối đen, anh liền nói: “Chắc chị em không về ăn cơm, anh dẫn em ra ngoài ăn nhé?”

Nó lại lập tức từ chối nói: “Không không không, em chỉ về bỏ cặp sách thôi, em…em có hẹn bạn đi chơi game rồi.”

Anh rất bất ngờ, nhưng cũng hiểu được: “Học tập căng thẳng như vậy, xả hơi một chút cũng tốt, để anh đưa em qua đó, dù sao anh cũng phải ra ngoài ăn cơm.”

Nó vẫn một bộ dáng không tình nguyện, anh chọc nó: “Thanh Thanh, em có hẹn với bạn học nữ chứ gì? Biết yêu rồi?”

Nó đỏ mặt muốn phát sốt, dáng vẻ còn gần như sắp khóc đến nơi.